Chương 1. Giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry dạo này rất hay cảm thấy có ánh mắt nào đó dõi theo cậu. Mỗi lần như thế, Harry lại quan sát xung quanh, chẳng có ai. Hoặc quá đông, ngay lúc cậu quay đầu thì ánh mắt kia cũng đã bị thu hồi mất.

-Harry, bồ còn đang chần chừ cái gì vậy? - Ron cùng Hermione đi phía trước lại dừng bước, cả hai người đã để ý thấy sự bất thường từ Harry suốt chặng đường rồi. Dường như chỉ cần đi chừng một chục bước, cậu lại ngoái đầu tìm gì đó.

-À, không gì đâu. - Vẫn là câu trả lời ấy. Hermione nhìn sang Ron, cậu chàng chỉ nhún vai, ra hiệu chính mình cũng không rõ.

-Được rồi Harry, cậu tiễn bọn mình đến đây thôi. - Hermione dựng đứng vali lại, tiến về phía Harry, ôm lấy cậu, còn thân thiết vỗ lên lưng cậu mấy cái. - Cậu về kí túc xá đi, trời đã trở lạnh rồi.

-Harry à, tụi này sẽ nhớ bồ lắm đó. - Ron tỏ vẻ không muốn đi chút nào. Nhưng nếu cậu không về, thì chắc chắn bà Molly sẽ gửi thư Sấm đến cho cậu chàng mất.

-Sang học kì kế tiếp là lại được gặp nhau thôi mà. Chỉ là về ăn giáng sinh thôi, cũng không cần phải không nỡ thế chứ. - Harry vỗ nhẹ lên lưng cô bạn, có chút bất đắc dĩ nhìn hai người. Chóp mũi của cả ba đỏ lên, không rõ là do trời lạnh hay do xúc động, bịn rịn thêm một lúc nữa, Ron và Hermione đành lên tàu trước.

Harry đứng tại sân ga Hogwart, dõi mắt nhìn theo đoàn tàu mất hút phía xa. Cậu chỉnh lại chiếc khăn choàng to quá khổ quấn kỹ trên cổ mình, tay được ủ ấm trong lớp găng còn cẩn thận giấu trong áo khoác dày, chỉ là cho dù có cẩn thận thế nào đi chăng nữa, cảm giác lạnh lẽo cô độc bằng một cách nào đó vẫn len lỏi trong từng thớ thịt.

Harry lắc đầu, rũ bỏ suy nghĩ viển vông, cậu trở lại kí túc xá của nhà Gryffindor. Bây giờ trong trường chẳng còn mấy ai nữa, điều này không lạ chút nào. Đa số các học sinh đều muốn trở về nhà, đón ngày lễ trang trọng ấm cúng nhất trong năm này với gia đình và người thân, chứ ai lại muốn một mình ở lại trường, mặc dù các giáo sư đã cố gắng khiến nó trở nên ấm cúng hơn, cơ chứ.

Về kí túc xá, Harry dành đa phần thời gian để nằm đọc một quyển sách nào đó mà cậu thậm chí còn chẳng nhớ tên. Bảo là đọc sách, chi bằng nói cậu đang ngẩn người nhìn bầu trời tắt dần ánh nắng bên ngoài nhưng lại cố tình cầm quyển sách để không bị làm phiền thì đúng hơn.

Nhìn sang đồng hồ, bây giờ hẳn là dưới Đại sảnh đường đã chuẩn bị xong bữa tối rồi đây. Harry lấy hết sức ngồi dậy, vào trong phòng tắm rửa một chút, thay bộ quần áo dày dày dễ chịu rồi mới rời khỏi phòng.

Đại sảnh đường

Dưới Đại sảnh đường, mặc dù đây đã là năm 2 Harry đón Giáng sinh tại ngôi trường này rồi, nhưng cậu vẫn có chút choáng ngợp trước phong cảnh lung linh nơi đây.

Phía trần nhà được trang hoàng bằng ngàn vạn các ngọn nến lấp lánh, ngước lên có cảm giác bản thân đang dùng bữa ngay dưới bầu trời đêm huyền ảo. Bốn phía xung quanh trưng bày biết bao nhiêu là cây thông Noel với đủ loại dây kim tuyến cùng đồ trang trí độc đáo đẹp mắt.

Chắc là cụ Dumbledore đã ếm bùa lên Đại sảnh đường, cho nên không khí mới ấm cúng hơn hẳn như vậy. - Harry nghĩ thầm.

Học sinh trong trường bây giờ chỉ còn lác đác vài người, không có vẻ đông đúc như khi còn đang trong năm học, cũng không quá trống vắng. Đoàn thể giáo sư đang ngồi dùng bữa tại vị trí của mình, do đây là đêm đặc biệt nên học sinh cùng giáo sư đều có vẻ thả lỏng. Cũng phải, chẳng ai muốn bực bội vào cái ngày tuyệt vời nhất trong năm này cả.

Harry sang dãy bàn của Gryffindor ngồi yên vị tại một chỗ trống. Do bây giờ không có luật lệ nào hà khắc còn áp dụng, tất nhiên là trừ những điều luật đảm bảo an toàn, cho nên đa số các học sinh đều được ngồi thoải mái theo sở thích của mình, cùng với hội bạn, mà không phải chia theo nhà như trước.

Cậu nhìn đám người túm tụm khắp nơi, trong lòng lại dâng lên cảm giác cô độc lạnh lẽo.

Được đấy Harry, mày thành một đứa nghĩ nhiều rồi.

Không hẳn là vì Harry chỉ có độc nhất hai người bạn là Ron và Hermione mà bọn họ đều rời đi khiến cậu thấy hụt hẫng. Ngoài họ ra, Harry còn cùng vài người cùng nhà khác kết giao. Nhưng nói thế nào nhỉ, bọn họ đối với cậu chưa chắc đã là thật tình, chẳng phải ai cũng có mong muốn tìm thêm bạn mới mà. Cho nên, khi Harry nở nụ cười, một lần nữa đuổi khéo vài người bạn ngỏ ý muốn cùng ngồi ăn chung, cậu có chút mệt mỏi.

-Ủ dột thế, Pottah? - Một giọng nói đầy mỉa mai và kiêu ngạo, Harry không cần ngước mặt lên cũng biết được chủ nhân của câu ấy là ai. Tại Hogwart này, chỉ có độc nhất một người gọi cậu là "Pottah".

-Không phải chuyện của mày Draco. - Harry híp đôi mắt màu xanh lục bảo sau cặp kính tròn đặc biệt, ngước mắt nhìn cậu nhóc với mái tóc bạch kim đầy thách thức.

-Có lòng đến hỏi mày mà mày lại phản ứng thế đấy. - Draco Malfoy, vương tử Slytherin, mặc kệ Harry treo đầy trên mặt vẻ ghét bỏ và xua đuổi, hắn mặt dày hơn tường thành ngồi xuống vị trí đối diện, nở một nụ cười chuẩn Malfoy. 

-Không cần đến mày hỏi thăm. - Harry thấy người này lại tỏ ra ngang ngược, bèn triệt để lơ đẹp. Hiện tại cậu đang cảm thấy không vui, chỉ có đống đồ ăn ngon lành trước mắt mới có thể xoa dịu tâm trạng chán chường này, nên chẳng có lý do gì mà cậu vì một kẻ không mời lại bỏ đi thứ khiến dốc lại tinh thần mình được. 

-Tên tóc đỏ cùng con bé tóc xù hay theo đuôi mày đâu rồi? 

-Họ có tên, Ron và Hermione sớm đã về thăm gia đình rồi. Việc mày còn ở đây mới là điều khiến tao ngạc nhiên đó Draco. 

-Ờ, do tao chưa về thôi. Dù sao sắp tới về biệt phủ Malfoy cũng chỉ có một mình. - Draco dùng hai tay đỡ cằm mình. Harry mải mê chiến đấu với một bàn đồ ăn trước mặt, để lỡ mất khoảnh khắc đôi mắt xám bạc ấy ánh lên vẻ si mê. 

-Mày lại định ở lại Hogwart dịp giánh sinh sao? 

-Hôm nay mày hỏi có vẻ nhiều. - Harry ngưng tay, nhìn Draco đầy vẻ hoài nghi. 

-Cũng không có việc gì. Nếu mày ở lại Hogwart, vậy có muốn đến nơi khác không? Tao không ngại mời mày sang. 

Lúc này đây Harry đã chẳng thể tiếp tục thản nhiên ăn uống nữa rồi. Cậu vội buông miếng thịt vẫn còn gặm dở, cầm lấy khăn tay bên cạnh lau qua vết mỡ dính đầy bên khóe miệng. Sau đó thấy ngực có vẻ hơi khó tiêu, cậu lấy cốc nước bí ngô uống một ngụm. Draco đối diện vừa lúc trông trọn một màn này, khóe miệng không khỏi co rút mấy cái. 

-Mày có cần phản ứng như thế không? 

-Sao lại không? - Harry vuốt ngực cho thuận khí, xong mới nhìn kẻ mà cậu cho rằng chắc đã bị ai đó ếm bùa mất rồi bằng ánh mắt kinh hãi. - Tự dưng mày mời tao sang nhà, chỉ để đón giáng sinh? 

-Đó là nhà tao, chẳng lẽ tao không được phép mời khách? 

-... - Harry nhìn Draco bằng nữa con mắt, trong khi hắn ta lại đang cười cười như đắc ý lắm. 

Thật ra... bản thân cậu cảm thấy sang biệt phủ Malfoy cũng không tệ, dù sao cũng đỡ hơn là phải trải qua giáng sinh một mình lần nữa...

Harry bèn gật đầu, lúc này thì tới lượt Draco ngạc nhiên. Dáng vẻ mắt trợn tròn của hắn ta khiến Harry thích thú, vui vẻ đến bật cười. 

Draco nhìn dáng vẻ như "đạt được điểm số hòa" của Harry, cũng thu lại lời trêu chọc đã đến ngay bên miệng, nụ cười trên gương mặt cũng hòa hoãn hơn. Cúi đầu nhẹ cười một tiếng, lúc này Draco mới cảm thấy đói bụng, chẳng lẽ lại phải trở về bàn khác ngồi ăn sao? 

-Mày đói thì ở lại ăn đi, nãy giờ chắc chưa có dùng bữa đâu? - Harry ngỏ ý. Dù sao hắn có lòng mời cậu về cùng đón giáng sinh, thì cậu không cần giữ thái độ thù địch với Draco làm gì. 

-Vậy thì tao không từ chối đâu. - Draco nở nụ cười, nhưng nhìn vẻ mặt hắn giống như muốn cười lớn lắm mà lại không cho phép vậy. Đôi môi mỏng hơi mím lại, nhếch lên một độ cao hoàn hảo. 

Dù sao bọn họ cũng chỉ vừa 13 tuổi mà thôi, có hận thù nào là không thể bỏ qua chứ. 

Trường Hogwart, sau kì nghỉ giáng sinh

-Harry!! - Ron và Hermione đồng loạt chạy về phía cậu bạn hai tuần không gặp của mình tại Đại sảnh đường, tạo thành khung cảnh đặc biệt ồn ào bên khu nhà Gryffindor. Cũng may, toàn bộ học sinh từ các nhà đều sớm đã quen với việc Gryffindor mỗi bữa sáng đều náo nhiệt như vậy rồi, nên ngoài vài ánh mắt hiếu kì đặt trên người bọn họ, thì đa số đều đang chuyên chú vào công việc dang dở của mình. 

-Ron, Hermione! - Harry cũng tỏ vẻ phấn khích thấy rõ, cậu lùi về sau tận vài bước mới có thể đứng vững trước cái lao tới của hai người bạn thân. 

-Tụi này nhớ bồ quá đi. 

-Ừ, mình cũng nhớ hai bồ.

Draco ngồi bên phía nhà Slytherin, một tay chống cằm, đôi mắt không rời ba bóng người đang ôm ghì lấy nhau cách hắn không xa. 

-Sao lại nhìn tụi nó chằm chằm vậy, Draco? Hay mày cũng muốn có một cái ôm nồng nhiệt? - Blaise cười cợt nhả, huých Draco một cái. Đám người theo đuôi Draco nhìn Blaise với ánh mắt ngưỡng mộ, dường như chỉ có mỗi Blaise là dám đối xử Draco như một kẻ ngang hàng mà không bị hắn cho ghét bỏ. 

-Cút đi. - Draco ném cho Blaise một ánh mắt ghét bỏ khinh bỉ. Lúc ấy, Pansy ngồi bên cạnh hiển nhiên là không ngồi yên, môi cô nàng nhếch lên, giọng nói trầm trầm dễ nghe mà lại tràn ngập ý trêu chọc. 

-Không, ai cần cậu ôm? Người ta muốn Cứu thế chủ thôi, hiểu chứ?

Đôi mắt xám tro thoáng qua sự kinh ngạc, Draco nhanh chóng lấy lại vẻ bí hiểm thường ngày, cũng dành cho Pansy một cái nhìn chẳng có mấy điểm thiện ý. 

-Mày thì biết gì chứ. 

-Ồ, không nhiều, tao chỉ biết năm nay Cứu thế chủ đã đón giáng sinh tại biệt phủ Malfoy, bấy nhiêu đã đủ chưa? Hay mày còn muốn tao kể thêm nữa, hả Draco? 

Draco nhìn người bạn ngồi bên cạnh mình. Pansy nở một nụ cười như không cười, mái tóc đen nhánh cắt ngắn ôm lấy gò má, điểm cho đôi mắt cong cong kia mấy phần nhạo báng. Hắn cảm thấy cô nàng này, không ngu ngốc như đám chạy theo a dua chút nào. 

-Thật sao? Tao không nghĩ mày lại mời tên Potter đến biệt phủ Malfoy đấy, ngài Lucius và phu nhân Narcissa không nói gì à? 

-Đó không phải chuyện mà tụi mày nên quan tâm. - Draco đứng dậy, mang theo quyển sách môn Độc dược mà hắn đang đọc dở, hậm hực rời đi trước. 

Blaise khó hiểu nhìn Pansy. Ngược lại, cô nàng xoa xoa chiếc cằm nhọn của mình, nhìn Draco mất hút sau cánh cổng Đại sảnh đường đầy ý vị. 

-Tụi bây giấu tao cái gì à? - Blaise vỗ vai cô. Đáp lại hắn, Pansy chỉ cười một cách không rõ ràng, rồi cũng xách theo túi đựng sách vở của mình rời đi, bỏ lại hắn một câu. 

-Draco nói đúng, chúng ta sắp trễ tiết môn Độc Dược rồi đấy.

==============

Đây là chương đầu tiên của bộ DJD, cũng là lần đầu Trúc chính thức viết về cp mà mình thích một thời gian dài này. Vì Harry Potter là một tác phẩm kinh điển và nổi tiếng, nên cho dù là viết fanfic, Trúc cũng muốn nó chỉnh chu nhất có thể.

Chương đầu tiên mới ra lò, tất nhiên sẽ còn rất nhiều điều sơ xót, mong các bạn đọc có thể rộng lượng bỏ qua nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net