2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chapter 3]

Dunkirk, tháng 6 năm 1940.

Draco ngồi trên chuyên cơ nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày hôm trước hắn vừa mới chu toàn hậu sự cho mẹ. Hắn không thể ngờ rằng người mẹ bẽn lẽn rụt rè của mình lại sớm theo cha rời đi như vậy, bởi xem cách bọn họ chung sống mà nói, kiểu gì cũng chẳng liên quan đến cụm từ "ân ái mặn nồng".

Rất đông người tới viếng, có những người tới vì nghe danh nhà Malfoy nhờ thân phận quý tộc Junker mà tích lũy được không ít của cải, cũng có những người tới vì coi trọng vị trí Đội trưởng Đội Phòng vệ của Draco, ngoài ra, càng nhiều người tới là bởi vì Hitler để thân tín của mình - Himmler tới chủ trì tang lễ.

Nguyên thủ nước Đức chưa bao giờ che giấu sự ưu ái với Malfoys. Ông ta biết dư luận đang sôi trào vì chuyện này, thậm chí có người còn tuyên bố con trai nhà Malfoy chính là người thừa kế do chính Nguyên thủ chỉ định, Georing nghe được tin này đã cười như lên cơn động kinh suốt 15 phút.

Hắn lễ phép mà xa cách chiêu đãi khách khứa. Biến một lễ tang thành một bữa tiệc xã giao, trong lòng Draco nở nụ cười châm chọc, hắn thậm chí cho rằng, cả lễ tang này, người thực sự cảm thấy đau buồn cũng chỉ có hắn mà thôi.

Cảm ơn việc Đội Phòng vệ chỉ chịu trách nhiệm trị an trong nước cũng như thu thập tình báo. Sau vài lần diễn thuyết của Hitler, nước Đức có vẻ như trên dưới một lòng, độ sùng bái của dân chúng dành cho ông ta lên cao chưa từng có, cờ chữ thập ngoặc của Nazi treo đầy phố lớn ngõ nhỏ, mỗi một người mang theo phù hiệu trên tay áo đều được đến sự tôn trọng lớn nhất, hắn căn bản không cần phí công sức đi duy trì trị an.

Draco mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, đầu óc phóng không. Từ Ba Lan, nước Đức kéo quân tràn vào Bắc  Âu, mấy ngày trước Goering còn tức giận nói chuyện với hắn, vì đột phá phòng tuyến nước Bỉ, Nguyên thủ đặc biệt yêu cầu gã tổ chức huấn luyện cường độ cao cho binh lính. Hắn không hề ngạc nhiên khi biết chiến tranh sắp xảy ra, hai mươi năm trước Paris khiến Đức phải trả một cái giá quá đắt, khủng hoảng kinh tế thế giới chính là chất xúc tác khiến cho chiến tranh bùng nổ. Bằng trực giác của mình, Draco biết chiến trường Bắc Âu chính là dự báo, sớm muộn gì nó cũng sẽ trở thành mồi lửa nhen lên chiến hỏa khắp toàn cầu.

Kết quả không ngoài những gì hắn dự liệu, Dunkirk đã bắt đầu rồi.

Hắn lại nhắm mắt, cách đích tới còn một khoảng thời gian, hắn có thể nghỉ ngơi thêm một lát. Sau khi xuống sân bay, đoàn xe của Draco đi về tòa chung cư bỏ hoang được trưng dụng làm sở chỉ huy tạm thời.

Vừa mới xuống xe đã có binh lính tới báo cáo, hành lễ tiêu chuẩn với hắn, "Báo cáo Phó quan Malfoy, Dunkirk có hơn 40 nghìn lính Pháp chưa kịp rút lui, trên cơ bản đã được đưa về nhà tù."

"Chỉ có 40 nghìn tù binh?" Nam nhân lấy mũ xuống, sửa sang lại mái tóc, "Cũng vậy, ít nhất vẫn nên để lại vài thứ cho quân Đồng minh. Tất cả đều đưa về nhà tù?"

"Thượng sĩ Goyle và Thượng sĩ Crabbe đang kiểm kê đám tù binh cuối cùng."

Draco đưa mũ cho lính cảnh vệ đi theo mình, "Theo ta đi xem xét một chút, Schilling." Hắn đi vài bước, sau đó dừng lại, "Tướng quân đâu?"

"Tướng quân Guderian nổi giận, giam mình ở trong phòng."

Hắn nở nụ cười, "Không thể trách Tướng quân tức giận, mệnh lệnh của Nguyên thủ cũng khó hiểu, chúng ta có thể dễ dàng chiếm được Dunkirk, ông ấy lại hạ lệnh ngừng chiến. Có lẽ Nguyên thủ có tính toán riêng."

Goyle và Crabbe lựa chọn ra vài người thích hợp trong nhóm tù binh để chuyển tới nhà máy sản xuất súng ống đạn dược. Thấy nam nhân đi tới, bọn họ bèn dừng việc trong tay, hành lễ.

Draco đi giữa đám tù binh, hắn nhìn kỹ những người bị trói tay ấn quỳ trên mặt đất, sau đó dừng bước trước mặt một người nọ. Người này ưỡn thẳng sống lưng, mái tóc đen bù xù như tổ quạ, cậu ta cúi đầu, khiến người ta không nhìn thấy rõ biểu tình, lại vô cùng nổi bật giữa một đám người không có sức sống.

"Ngẩng đầu lên." Nam nhân chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống anh chàng nọ.

Người kia vẫn cứ cúi đầu, lưng thẳng tựa như một thanh bảo kiếm. Goyle nghe vậy bèn đi tới định quát một câu, bị Draco phất tay ngăn lại.

Hắn quỳ một chân xuống, rất có hứng thú quan sát người trước mặt, bàn tay nâng cằm anh chàng lên, buộc cậu ta phải ngẩng đầu.

Sau đó hắn chìm xuống một hồ nước trong xanh, hắn cảm thấy, đôi mắt này giống như rừng rậm nguyên thủy vậy, vô cùng an tĩnh, thời gian giống như bơ sữa bị hoà tan, trôi đi từng chút một.

Nhưng rồi hồ nước này cũng vỡ ra thành từng mảnh, mỗi một mảnh mang một sắc thái khác nhau. Chúng nó phản chiếu lửa giận, hận thù, khinh thường, cùng một chút xíu mê mang. Hắn không thể tìm thấy dấu vết của sợ sệt và nhút nhát, ánh mắt ấy giống như một ngọn lửa, như một thanh kiếm, không chỉ sắc bén mà còn quật cường.

"Xem xem, Goyle." Draco nở nụ cười tự giễu, "Anh chàng không phải lính này so với lính còn giống lính hơn." Hắn đứng dậy, vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo, "Đưa cậu ta tới văn phòng của ta."

Hắn mang theo Schilling trở về toà chung cư, "Phó quan, vừa rồi Nguyên thủ gọi điện tới muốn gặp ngài."

Nam nhân đang lên cầu thang dừng bước: "Đội Phòng vệ xảy ra chuyện?"

"Nghe giọng điệu thì hẳn là không phải." Schilling giúp hắn mở cửa, quay số điện thoại

"Draco?"

"Có, thưa Nguyên thủ." Draco không tự giác nắm chặt lấy tay cầm.

"Ta nghe nói ở Dunkirk bắt được hơn 40 nghìn lính Pháp."

"Đúng vậy."

"Có phải Guderian không hài lòng lắm đúng không?"

"Vâng, tâm tình của Tướng quân không được tốt cho lắm."

Hitler bật cười, "Ta hy vọng cậu hiểu được ý tứ của ta, Draco."

"Có, thưa Nguyên thủ."

"Ngày mai, buổi lễ ký hiệp ước đầu hàng của Bỉ, ta hy vọng cậu tới chủ trì."

"Chuyện này không nằm trong phạm trù công việc của tôi, thưa Nguyên thủ." Draco nhướng mày.

"Cậu phải biết cậu không nên giống cha cậu, chỉ làm một Đội trưởng Đội Phòng vệ. Ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu, Draco. Đây cũng là lý do ta cho cậu đi theo Guderian làm phó quan, cậu phải biết rằng, một ngày nào đó cậu sẽ sóng vai cùng bọn họ "

"Nghe theo mệnh lệnh của ngài, thưa Nguyên thủ."

"Ngày mai chuyên cơ sẽ tới Dunkirk, cậu phải tranh thủ cơ hội vì tương lai của chính mình, đừng khiến ta thất vọng, Draco."

Draco buông ống nghe, thấy Goyle dẫn theo tù binh nọ vào phòng. Hắn dựa người bên bàn làm việc, hai tay ôm trước ngực đánh giá người nọ từ trên xuống dưới.

"Tên là gì?"

Chỉ thấy anh chàng ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Draco biết cậu ta không nhìn hắn, bởi vì trong cặp mắt xanh kia không có bóng dáng của hắn.

Người tù binh nọ bình tĩnh cự tuyệt nhìn hắn.

Draco bước tới gần, giữ lấy hàm dưới của cậu ta, buộc người ta phải nhìn mình. Tù binh lạnh lùng nhìn hắn một cái, bặm môi, dấu răng hàm trên hằn lên môi dưới trông vô cùng rõ ràng.

Cậu ta vung tay, hất tay Draco ra ngoài.

Gió đánh vào cửa sổ phát ra những tiếng động ồn ào, tiếng quát tháo ầm ĩ từ bãi đất trống dưới sân truyền lên. Draco hướng mắt ra ngoài cửa sổ, thấy một người lính xách ngược cổ áo tù binh lên, người lính Pháp kia giận dữ quát to, giơ tay muốn cho hắn một đấm, người lính Đức lập tức bóp cò súng. Khoé mắt Draco nhìn thấy anh chàng nọ run lên khi nghe tiếng súng nổ, sau đó hướng về phía cửa sổ.

Draco nói với Goyle: "Thông tri cho các binh lính, nếu có người giết tù binh khi chưa được cho phép sẽ bị xử phạt theo quy định."

Goyle rời đi, Draco nở nụ cười ngả ngớn, "Cậu có vẻ rất để ý đến những tù binh đó."

"Cút xuống địa ngục đi! Lũ khốn kiếp!" Cậu tù nhân cuối cùng cũng mở miệng.

"Cậu là người Anh?" Draco nheo mắt, dùng tiếng Anh hỏi: "Còn là một người Anh biết tiếng Pháp và tiếng Đức? Câu vừa rồi cậu đang nói ai? Nói tôi, nói người lính Đức kia, hay là nói tất cả người Đức?"

Người nọ nở nụ cười chế giễu, "Đó là lời của người lính Pháp ban nãy. Còn việc đối tượng của nó là ai, trong lòng anh tự biết."

"Tôi nghĩ cậu đang hiểu lầm tôi đấy," Draco ung dung thong thả cầm chén trà lên uống một ngụm, "Tôi không phải người hoạch định, cũng chẳng phải người khởi xướng chiến tranh, nói thật một câu, kể từ ngày trở thành quân nhân tôi còn chưa từng giết một người nào."

Ánh mắt cậu tù binh khoá chặt trên người hắn, "Anh mặc bộ quân phục đội Phòng vệ Đức Quốc xã trên người mà lại dám nói trên tay mình chưa từng dính máu sao! Anh có cần tôi tường thuật lại chi tiết sự kiện Đêm Thủy tinh vỡ, một chữ cũng không bỏ sót hay không!"

"Đúng là Đội Phòng vệ có tham gia sự kiện Đêm Thủy tinh vỡ, tôi đứng đầu Đội Phòng vệ, nếu nhận được mệnh lệnh tàn sát người Do Thái của cấp trên, làm một quân nhân, tôi phải chấp hành. Thế nhưng kế hoạch không phải tôi đưa ra, bản thân tôi cũng không tham gia tàn sát, địch ý của cậu đối với tôi ----" hắn chỉ vào huy hiệu trên tay áo, "là vì cái này."

Tù binh không hé răng, Draco cười với cậu: "Tôi từng du học ở Học viện Quân sự Hoàng gia Sandhurst, cho nên nói tiếng Anh cũng còn lưu loát. Tôi không phải người đã bị chủ nghĩa quân phiệt tẩy não, tôi hiểu thị phi, biết phân biệt đúng sai." Draco chăm chú nhìn người nọ, "Cậu hiểu chứ?"

Tù binh không nói câu nào.

"Nói cho tôi biết tên và nghề nghiệp của cậu. Cậu chắc chắn không phải quân nhân, tuyệt đối không phải."

Người nọ vẫn không mở miệng, đôi môi mím chặt, ánh mắt nhìn loạn khắp nơi, từ chối giao tiếp.

"Nói tên của cậu ra, tôi sẽ thả một tù binh." Draco đặt tay lên vai người nọ, hơi cúi đầu, hô hấp nhẹ nhàng phả bên tai đối phương: "Nghĩ kỹ một chút. Tôi nói được làm được."

"Harry Potter." Thanh âm tù binh có hơi khàn, "Phóng viên chiến trường người Anh."

"Rất tốt, một phóng viên chiến trường." Draco đi tới bên cửa sổ, "Goyle, lên đây." Hắn lại ngồi về bàn làm việc, nói với Goyle vừa vội vàng chạy tới: "Chọn một người sắp bị đưa tới nhà tù, thả đi." Hắn bổ sung thêm, "Chọn một đứa nhóc chưa tới 20. Đừng để ta biết cậu thả nó đi rồi lại bắn chết nó."

Hắn thấy Harry có vẻ ngạc nhiên nhìn mình, nói, "Có lẽ cậu không biết, thực ra tôi chưa bao giờ ngược đãi tù binh. Thỉnh thoảng tôi vui vẻ còn thả vài người, tôi có quyền làm vậy.

Tôi không giống bọn họ."

Ánh mắt Harry nhìn hắn mang theo sự đánh giá tìm tòi, tựa như đang quan sát một con thú dữ xâm nhập vào địa bàn của mình, cẩn thận lại có chút tò mò, Draco bật cười, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hình như bầu trời Dunkirk xanh hơi quá mức rồi.

Draco nghĩ như thế.
.
.
.
Ngày hôm sau.

"Anh có ý gì." Harry nhìn bộ quần áo trên mặt bàn.

"Ý trên mặt chữ, mặc vào."

"Anh bị điên à." Harry lạnh lùng nói, "Tại sao tôi phải mặc quân phục của Nazi?"

"Vậy cậu muốn ăn mặc như một kẻ ăn mày tới gặp Đại sứ Bỉ? Tha cho bọn họ đi Potter, Bỉ đã đầu hàng, cậu không cần phải khiến bọn họ cảm thấy nhục nhã thêm nữa."

"Tôi không muốn lãng phí nước bọt với anh." Harry đánh gãy lời Draco, "Tôi không biết anh có mục đích gì khi đưa tôi ra khỏi đám tù binh hay phân cho tôi một gian phòng ở, tôi cũng không quan tâm. Bây giờ, hoặc là anh đưa tôi trở lại nhà tù, hoặc là anh thả tôi đi; ngoài ra, tôi chưa từng nói tôi muốn cùng anh tới tham gia lễ ký kết đầu hàng của nước Bỉ."

"Tù binh đã được chở đi hết rồi, tôi không thể vì một mình cậu mà lại tốn thêm người đưa đi được." Draco dựa vào khung cửa, "Tôi thiếu một lính cảnh vệ, một mình Schilling làm không xuể, thêm cậu vào nữa là đẹp."

"Anh muốn tôi trở thành Nazi?" Harry không thể tin nổi mà nhìn hắn, "Nếu anh chỉ muốn làm nhục tôi thì cũng không cần làm như vậy! Draco Malfoy!"

"Hoá ra cậu biết tên tôi."

"Đội trưởng Đội Phòng vệ, rất được Hitler ưu ái." Harry cười lạnh, "Anh biết có bao nhiêu người ở những nước Bắc Âu bị quân Đức chiếm đóng muốn ám sát anh không?"

Draco nghiêng đầu một chút, huy hiệu bằng bạc loé lên tựa như lưỡi đao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, "Tôi không phải người đưa ra quyết định, có ám sát tôi cũng vô dụng. Nếu bọn họ nghĩ kỹ lại, vì giết một cao tầng Nazi mà chọc giận toàn bộ nước Đức, liệu có đáng không?"

"Anh đừng có lòng vòng, tôi chỉ cho anh hai lựa chọn, những cái khác nghĩ cùng đừng nghĩ!"

"Dám nói chuyện với tôi như vậy, cậu là người đầu tiên. Đưa cậu tới nhà tù, cái này không thực tế; thả cậu đi," Draco nhìn cậu từ trên xuống dưới, "cậu biết đó, hiện giờ tâm trạng của tôi không được tốt cho lắm."

Hắn đi qua, ủng quân đội dẫm lên sàn nhà phát ra âm thanh vang dội, vươn tay túm lấy cổ áo Harry, "Tôi cũng có ăn thịt cậu đâu, đứng xa như thế làm gì." Harry muốn đẩy hắn ra, nút tay áo trên cổ tay Draco cọ lên gương mặt cậu, mang theo hàn ý tựa như lưỡi đao sắc bén.

"Cậu nên biết rằng," Draco giữ chặt lấy gáy Harry, bờ môi mấp máy nhẹ nhàng cọ qua vành tai cậu, "Em nên biết rằng, nếu em ở lại, em có thể cứu được càng nhiều người."

Harry đá về phía chân Draco một cái, tay trái mượn lực đè trên đầu vai hắn, đẩy hắn ra.

"Cút xa ra!"

"Thật đúng là không biết nặng nhẹ." Draco nở nụ cười ngả ngớn, "Sai lầm lớn nhất của em chính là ra tay với một quân nhân."

"Cút đi, Draco Malfoy!"

"Trước hết đừng có gân cổ quát tháo tôi như vậy, Potter." Draco bóp cằm Harry, "Ngẩng đầu nhìn tôi."

Harry bị người ta bóp cằm, cổ cong thành một hình cung yếu ớt, giống như một con thiên nga hấp hối. "Anh có tư cách gì để tôi phải nhìn anh nói chuyện? Anh không xứng!"

Draco dùng bàn tay che miệng cậu lại, "Nghe tôi nói đây Potter." Đôi mắt màu xanh xám của hắn lúc này tựa như bầu trời khi bão nổi, màu xám dần bao trùm con ngươi, là dấu hiệu bão lốc thành hình, là ánh mắt khát vọng của sói tuyết khi toả định con mồi, "Nghĩ tới đứa bé được thả tự do kia đi, Goyle nói đó là một đứa nhóc còn chưa thành niên, gã thậm chí cảm thấy kéo bảo hiểm cũng là một thao tác vô cùng vất vả. Lúc bọn họ thả thằng nhóc đi, nó vui vẻ đến độ ngã lăn xuống nền tuyết.

Làm một phóng viên chiến trường, không phải em quan tâm nhất là những chuyện như vậy sao? Những tổn thất mà chiến tranh gây ra, những sinh mệnh mà chiến tranh cướp đoạt, tất cả những nước khơi mào chiến tranh đều là nguồn cơn tội ác. Vậy sao em không phát huy tinh thần "chúa cứu thế" của mình, cứu thêm vài mạng người đi?

Những người được đưa tới nhà tù cuối cùng sẽ được đưa tới trại tập trung. Tôi nghĩ tôi không cần miêu tả trại tập trung trông như thế nào với em đâu, nhỉ.

Tôi có thể thả em đi, vậy em chọn đi luôn, hay ở lại cứu rỗi tất cả mọi người?

Suy nghĩ cho thật kỹ, Potter, tôi có thể lùi một bước, không bắt em đeo phù hiệu và quốc huy đại bàng của Đế quốc."

Draco kéo giãn khoảng cách giữa hai người bọn họ, nở nụ cười nhìn Harry.

Hắn không nóng nảy, bởi hắn biết, chắc chắn Harry sẽ đồng ý.

Ngày hôm qua Harry đã để lộ điểm yếu trước mắt hắn, Draco lập tức bóp chặt lấy điểm này.

Con người, một khi tồn tại sẽ có ước mơ, việc con cần làm chính là che giấu nó, khiến cho bản thân thoạt nhìn như vô dục vô cầu.

Draco vẫn luôn cảm kích cách Lucius dạy mình đối nhân xử thế.

Sau đó hắn nghe thấy thanh âm khuất phục của Harry.

"Tôi đồng ý với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#drahar