1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Trans: Venice. Beta: Chè

Harry mệt mỏi bước ra khỏi lò sưởi, cậu đang nghĩ về lá thư mình đã gửi trong bữa trà chiều nay. Bây giờ khi đã bình tĩnh lại và suy nghĩ cẩn thận, cậu bắt đầu hối hận về khả năng viết lách kém của mình – cậu chưa bao giờ giỏi trong việc viết thư, và ngay cả những lá thư trang trọng cũng được viết cực kỳ vụng về.

Ngôi nhà vẫn giống hệt như lúc sáng cậu rời đi, ngoại trừ có thêm một con cú đang đậu trên bệ cửa sổ, đứng đó lặng lẽ chờ cậu.

Harry lo lắng cầm lấy lá thư và bắt đầu đọc chúng. Nét chữ bay bổng nhưng đầy thanh lịch của Draco được viết ngay ngắn bên dưới những dòng chữ của cậu. Harry gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc viết thư của hắn, nó tràn ngập sự chán ghét và lạnh lùng. Harry không tin vào số mệnh và chê bai bất kỳ những trò bói toán nào, nhưng lúc này cậu lại có linh cảm chính xác đến mức khó tin. Mặc dù điều này vô căn cứ, Harry linh cảm rằng lá thư mà cậu không thể đọc được đấy chứa đựng những nội dung vô cùng quan trọng. Nếu cậu bỏ lỡ cơ hội này, e rằng cậu sẽ đánh mất nó mãi mãi.

Bên ngoài cửa sổ, mặt trời vẫn chưa lặn hẳn và đường phố bao trùm trong không khí thoáng mát, dễ chịu của buổi tối. Harry ngước lên và thấy có hai cô gái tay cầm túi đồ mua từ tạp hóa, thong dong bước đi ở bên lề đường. Harry đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình hiện tại như một giấc mơ. Ngoại trừ việc đến Hang Sóc để ăn mừng những ngày lễ đặc biệt với mọi người, cậu gần như tách biệt với thế giới ngoài kia sau khi tan làm. Harry nhìn vào bức thư kia, nó giống như một tấm tơ nhện mỏng có thể đứt bất kỳ lúc nào, sự kết nối giữa cậu và Draco Malfoy.

Không cần phải nói lời tạm biệt – vì sao?

Cảm giác "mất mát" lại ập đến với cậu. Harry nhét tấm thẻ ngân hàng vào túi, mở cửa và bước đến bậc thang. Hai cô gái kia đã bước vào trong căn chung cư, và không có ai ở cả hai bên đường. Harry nhìn xung quanh, hít một hơi thật sâu, quay người lại và biến mất trong không khí.

***

"Cậu đang làm cái gì ở đây?" Draco khô khan hỏi. Hắn chặn trước cửa và tỏ rõ ý định không muốn cho Harry bước vào nhà.

Ngay cả khi đứng ở hiên nhà, Harry vẫn có thể thấy rằng Trang viên Malfoy đã dần trở nên suy tàn trong những năm qua – mặc dù mùa xuân đã đến, khu vườn trông vẫn khô héo và hoang tàn; những tòa nhà tráng lệ làm bằng đá cẩm thạch trước đây đã dần bị nước mưa ăn mòn.

"Tôi đã nhận được thư của cậu rồi." Harry nói.

"Nên?" Draco cụp mắt xuống. "Tôi đã bảo cậu đừng đọc lá thư nữa rồi kia mà. Giờ thì nhanh lên Potter, tôi đang rất bận, tôi không có thời gian đâu ..."

"Draco, ai đây?" Narcissa bước đến cửa. Bà nhướn mày ngạc nhiên khi trông thấy Harry đang đứng trên bậc thầm.

"Xin chào." Harry chỉ đơn giản chào bà. Đây là lần đầu tiên mà cậu có cuộc trò chuyện hòa bình, tử tế với gia đình của Draco. Mặc dù không có nhiều ác cảm đối với Narcissa, xong cậu vẫn có cảm giác hơi khó chịu.

"Xin chào." Narcissa nhìn hai chàng trai trẻ. "Mẹ xin lỗi vì đã làm phiền hai người. Hai người có muốn một chút thời gian riêng tư không?"

Draco mím chặt môi, hắn không nghĩ ra được lý do hợp lý nào để từ chối. Narcissa đặt tay lên vai Draco với vẻ quan tâm và đẩy nhẹ cậu con trai mình đi.

"Đi đi. Ngôi nhà này trông lộn xộn quá. Con có thể nói chuyện bên ngoài một lúc rồi quay về với mẹ sau."

Narcissa khẽ nói với Draco, rồi liếc nhìn Harry và gật đầu. Harry im lặng đáp lại bà. Cậu nhìn thấy một vài nếp nhăn nhỏ trên vầng trán của Narcissa. Bà đã già đi một chút rồi.

Cuối cùng, Draco trả lời bà: "Được rồi, mẹ."

Họ không tản bộ trong khu vườn hoang vu kia. Draco dẫn Harry đến con đường cỏ xanh mướt ở bên ngoài dinh thự. Mặt trời đã bị che lấp ở phía cuối đường chân trời, nhưng bầu trời vẫn còn sáng lắm. Buổi tối trong lành mang theo mùi hương thoang thoảng, dễ chịu của cỏ. Draco dừng chân lại bên một hồ nước nhân tạo nhỏ. Gió đêm mang theo hơi nước mát. Đêm xuân này khiến Harry cảm thấy có chút lạnh. Cậu nhận thấy Draco vẫn chỉ đang mặc độc chiếc áo sơ mi.

"Hôm nay trời hơi lạnh, phải không?" Cậu lúng túng nói.

Draco nhìn cậu một cách kỳ lạ và cũng gượng gạo nói. "Sáng nay trời mưa."

Hai người đàn ông đứng cạnh nhau, mặt hướng ra hồ, tay thì đút trong túi quần. Ngay cả chủ đề thời tiết cũng không thể cứu vớt cuộc trò chuyện đầy ngượng ngùng này.

"Cậu dạo này thế nào –"

"Sao cậu lại đến đây –"

Cả hai cùng lên tiếng một lúc, Draco ngay lập tức ngậm miệng lại, và Harry nuốt nước bọt một cách bất lực, nhưng cuối cùng Harry cũng là người phải chịu thua trước.

"Cậu nói là cậu sẽ rời khỏi Anh mà" Cậu trả lời.

Draco nhìn chằm chằm vào mắt Harry, như thể đang cố gắng tìm ra sự chế giễu trong đó. Con người xanh lục ấy thật bình tĩnh, và lần đầu tiên chúng cho phép Draco nhìn chúng một cách bình yên đến vậy.

"Đó là quyết định của cha mẹ tôi. Với tôi, đi đâu cũng không quan trọng, miễn là tôi luôn ở cùng gia đình."

"Cậu sẽ quay lại chứ?" Harry hỏi.

Draco nghẹn ngào, bực bội suy nghĩ: Tại sao cậu lại quan tâm? Cậu làm như cậu thật sự quan tâm đến việc cậu có thể gặp tôi hay không.

"Có lẽ là không." Draco lạnh lùng nói ngắn gọn.

Harry im lặng. Cậu cảm nhận được sự xa cách của Draco, nhưng cậu không thể nói ra những lời an ủi như thường lệ để làm hắn vui lên. Cậu biết điều đó sẽ chẳng có tác dụng gì với Draco, và cậu cũng không có quyền nói những lời như vậy.

Bản thân mình có muốn giữ Draco ở lại không? Harry tự hỏi.

Khi màn đêm buông xuống và nhiệt độ bên ngoài giảm mạnh, Draco hối hận vì đã ngoài mà không mang theo áo khoác, nhưng hắn không nhận ra rằng mình lại quên một điều nhỏ nhặt như thế vì sự xuất hiện của Harry.

"Cậu có điều gì muốn nói với tôi về bức thư đó không?" Harry nhẹ nhàng hỏi.

Draco quay đầu và nhìn sang, áo hắn tung bay trong gió. Harry có ảo giác rằng Draco gần như có thể biến thành làn sương mù và biến mất vào màn đêm bất cứ lúc nào.

"Không cần đâu." Hắn nói

Harry nhìn chằm chằm vào Draco và nói. "Cậu sẽ viết thư cho tôi chứ?"

"Cái gì?"

Draco sửng sốt một lúc, và hắn tránh ánh mắt của Harry. Câu hỏi của cậu khiến hắn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Draco không muốn bị nhấn chìm trong vòng xoáy mang tên "Harry Potter" nữa, nhưng sự cám dỗ muốn nói chuyện lại khiến hắn không thể cự tuyệt. Hắn cảm thấy bản thân trông thật thảm hại. Khi hắn cuối cùng muốn buông tay và rời đi, Potter lại chỉ cần xuất hiện đúng lúc, và mọi sự tự thuyết phục bản thân ngay lập tức tan thành mây khói.

"Cậu sẽ viết thư cho tôi chứ?" Harry lặp lại.

Một khoảng im lặng dài.

"Có lẽ." Draco thì thầm.

Harry bước đến gần hắn và hỏi "Cậu lạnh à? Tôi nghĩ là cậu đang lạnh. Chúng ta nên quay lại thôi."

Draco ngắm nhìn lại dinh thự. Một số ngọn đèn đã được thắp sáng. Đây sẽ là lần cuối cùng chúng được thắp sáng. Ngay ngày mai thôi, họ sẽ rời khỏi căn biệt thự này.

Draco lắc đầu. "Tạm biệt ở đây nhé, Potter. Cha tôi sẽ sớm quay trở lại, và tôi không thể đảm bảo rằng ông ấy sẽ vui vẻ khi đón tiếp cậu."

Harry gật đầu hiểu ý và đưa tay phải về phía Draco.

"Ừm được rồi, tạm biệt."

Draco nắm lấy tay Harry. Harry giật mình vì nhiệt độ cơ thể lạnh ngắt của hắn. Cậu nhìn Draco, một khuôn mặt không nụ cười và sắc mặt thì tái nhợt.

"Cậu nghĩ chúng ta thực sự có thể gặp lại nhau không, Potter?" Giọng nói của Draco thanh thoát và lạnh lẽo như màn đêm xung quanh cậu vậy.

"Ừm, tôi, chỉ là, mọi người trong những tình huống thế này thường nói vậy, đúng không..." Harry bỗng dưng lo lắng không rõ nguyên do. "Nếu có cơ hội."

Draco cảm thấy lòng bàn tay Harry đang ngày càng ấm hơn, cậu gật đầu và thả lỏng bàn tay mình.

"Được rồi, gặp lại nếu có cơ hội nhé, Potter."

Harry không có lý do gì để ở lại lâu hơn nữa. Cậu bước thêm vài bước nữa, thấy Draco không quay lại và đi về phía dinh thự. Dường như hắn vẫn đứng đó và nhìn Harry độn thổ đi mất. Cận thị khiến tầm nhìn ban đêm của Harry trở nên khó khăn hơn. Trong đêm, cậu không thể nhìn rõ biểu cảm của Draco. Cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng người trắng trẻo và cao gầy đó.

Cậu buộc bản thân phải quay lại và dùng thần chú độn thổ.

Harry Potter rời đi. Cậu là người duy nhất đến chào tạm biệt hắn. Draco không ở lại bờ hồ nữa. Hắn chậm rãi bước trở về dinh thự. Hắn thấy mình gần như lạnh cóng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC