Chapter 6 : Getting things done.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco đang say sưa đọc một cuốn sách về thảo dược học, nó được một cậu bé tên Jack ở Hufflepuff " cho là " rất thú vị, vì một lý do nào đấy mà cậu bé rất hâm mộ anh, cảm thấy phải chia sẻ tất cả niềm vui của mình cho anh, trong khi anh lại đang muốn được yên tĩnh.

Anh đang lọ mọ với mấy cái đánh dấu trang thì nghe thấy có người nhỏ giọng gọi tên mình. Harry bước tới với một nụ cười thường trực như mọi hôm. ' Lần đầu tiên mình thấy Harry đặt chân đến thư viện mà không phải đi cùng với Hermione. ' anh nghĩ trong lòng.

Harry mỉm cười vui vẻ và ra hiệu cho Draco đi theo mình.

Anh đứng dậy khỏi ghế và cất đi mấy cuốn sách nâng cao mà anh chất đống xung quanh bản thân. Thư viện ở Hogwarts lớn hơn nhiều so với thư viện nhà anh, nhưng anh vẫn muốn đi vào khu vực cấm để tìm ra mấy cuốn sách phức tạp hơn. Ở đây không có cuốn sách nào về du hành thời gian cả, anh thậm chí còn lùng sục mọi cuốn sách về tạo vật phép thuật mà đọc, xem có cách nào có thể đưa bản thân quay ngược thời gian hay không, nhưng anh không hề gặp may mắn.

Draco đã cam chịu việc mình bị mắc kẹt ở đây.

Anh theo Harry ra khỏi thư viện và hỏi bọn họ đang đi đâu.

" Chúng ta sẽ cùng đi gặp bác Hagrid. " Harry mừng rỡ nói.

" Thôi được rồi. " Draco đáp. ' Chắc nó không có hại gì đâu nhỉ. ' anh nghĩ.

Họ bước ra ngoài ngay trước khi đồng hồ điểm số 3, sau đó đi tới túp lều của bác Hagrid. Harry có vẻ khá ngạc nhiên khi họ gõ cửa lại nghe thấy tiếng chó sủa, gợi cho Draco nhớ đến một con chó đen tên là Fang. ' Fang. Ai lại đi gọi một con chó nhát cáy là Fang vây chứ. ' anh suy tư. Nhưng rồi anh lại nghe kể câu chuyện về một con Cerberus tên Fluffy, có lẽ Hagrid không giỏi giang gì trong việc đặt tên cho lắm.

Hagrid mở cửa cho họ vào. Ông không có ý kiến gì về sự hiện diện của Draco, và Draco cũng hy vọng ông không nói chuyện này cho giáo sư Snape biết. Việc giải thích với cha đỡ đầu tại sao mình lại làm bạn với Harry Potter, rồi lại tại sao
mà bị phân vào Ravenclaw, là một việc cực kì khó nhằn mà anh không hề muốn đối mặt.

Ngay cả trong lớp độc dược, mặc dù biết thừa mấy loại độc dược được mình điều chế đã đạt tới mức hoàn hảo, nhưng anh vẫn chẳng nói chẳng rằng gì với giáo sư Snape, để họ chỉ nói chuyện khi cần thiết mà thôi, mặc dù Snape vẫn luôn ngầm ra gợi ý một cách khéo léo cho anh về một cuộc trò chuyện vào lúc nào đó. ' Mình không nghĩ Snape sẽ nói chuyện đó với bố mẹ mình, nhưng mình vẫn không thể chắc chắn hoàn toàn. ' anh ngẫm nghĩ trong khi để bản thân ngồi xuống chiếc ghế dài.

" Cứ tự nhiên như ở nhà nhé. " Harry nói, còn bác Hagrid thì đặt một ít bánh đá lên đĩa và rót thêm chút trà. Draco biết việc không nên ăn phải mấy cái bánh đá do bác Hagrid làm. Nhưng không may, Harry không hề hay biết việc này, Draco nhăn mày lại một tẹo khi thấy cảnh Harry cố cắn cái bánh đó.

Họ dời cuộc trò chuyện sang chủ đề về cô mèo Norris và giám thị Filch, Draco phải bật cười khi Hagrid kể về chuyện đã thả Fang ra để dí theo cô mèo, mặc dù theo suy nghĩ của anh, và từ việc Fang bôi nước dãi lên khắp áo chùng của Harry, thì cô mèo Norris sẽ giành chiến thắng trong cuộc rượt đuổi.

Khi Harry kể cho bọn họ nghe về sự việc xảy ra trong tiết độc dược, Draco cảm thấy khá tự hào.

" Tốt, không có mấy học sinh sẽ trả lời được câu đố của giáo sư Snape mà không bị mất điểm đâu. " anh trả lời kèm theo một nụ cười.

" Mình hơi lo lắng vì ông ấy có vẻ không được thích mình lắm. " Harry chia sẻ, Draco tự hỏi anh có thể kiến nghị với cha đỡ đầu về việc đừng quá nặng tay với Harry hay không, nhưng xét tới cách mà ông và các Slytherin khác đã đối xử với Harry, anh không nghĩ mình có thể thuyết phục ông.

Trừ khi anh phải nói cho ông biết toàn bộ sự thật, nhưng việc đó sẽ làm xáo trộn tương lai và Draco không thích phát triển thêm một nhánh sự kiện mới nữa, đó là việc anh đã làm bạn với Harry mất tiêu rồi, anh không hề thích việc đó chút xíu nào luôn. Và mọi chuyện vốn cũng không có diễn ra theo hướng như vậy nữa.

' Việc sẽ xảy ra khi cậu ta làm bạn với mình, đó là cậu ta sẽ không làm bạn với Ron, bộ ba tam giác vàng cũng sẽ biến mất, và cũng sẽ có khả năng họ không thể đánh bại Voldemort... Draco nghĩ. Ugh nhưng mình không biết làm sao để có thể khiến mọi thứ trở về như ban đầu, mà có thể không tự biến bản thân thành một tên khốn khiếp. '

Anh thở dài nặng nề. Anh muốn làm bạn với Harry, nhưng anh cũng không muốn huỷ hoại quá khứ ( hiện tại ) hay tương lai.

Anh để ý Harry đang chăm chú đọc một tờ báo. Đó là về vụ đột nhập vào Gringotts đã diễn ra cách đây một tuần.

Hagrid quay lưng đi và để cho họ thêm vài chiếc bánh đá. Draco nhìn vào cả hai người họ nhưng anh không nói gì. Rất rõ ràng, Hagrid đang giấu giếm Harry điều gì đó.

Khi đến cuối buổi, Hagrid dường như đã thay đổi suy nghĩ, rằng Draco không tệ như ông tưởng, và ông ấy đã nhét cho anh một đống bánh đá trước khi rời đi. ' Trừ khi ổng thực sự ghét bỏ mình, và không biết việc mình ghét món bánh đá của ổng như nào nữa. ' Draco nghĩ, khi những chiếc bánh đá đè nặng trong lòng anh.

" Có gì không ổn sao ? " Draco hỏi, khi hai người quay trở lại bậc thang dẫn vào lâu đài, Harry đã đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình từ khi đọc phải tờ báo, nhưng anh không biết vì sao.

" Ừm, về một số thứ thôi. " Harry nói. " Mình sẽ nói với cậu khi mình chắc chắn về nó hơn. " cậu nhóc mỉm cười.

" Được thôi. " anh đáp. " Hermione muốn tham khảo ghi chú của tôi vào tuần này, nên ngày mai chúng tôi sẽ cùng đến thư viện, cậu có thể đi chung nếu như cậu muốn. " Draco nói.

Anh hơi lo lắng về việc gặp gỡ Hermione, dù anh có hảo cảm với cổ, nhưng nếu một Slytherin thấy anh và một phù thuỷ gốc Muggle đang trò chuyện, thì anh có thể bị sát hại bởi bố khi về nhà, thậm chí anh còn có thể nhận được một lá thư sấm, nếu bố anh muốn thể hiện sự khó chịu của mình ra bên ngoài.

Tuy nhiên, cô nhóc nhất quyết yêu cầu họ phải trao đổi vở ghi chép với nhau, để xem liệu lớp học của cả hai có được dạy thêm gì khác hay không. Draco đã cố gắng ghi chép thật đầy đủ và cô đọng về những thứ mà họ được học, vì anh đã biết hầu hết những điều mà các thầy cô đã dạy. Anh khá chắc chắn rằng mình sẽ không cần phải học gì thêm cho kỳ thi sắp tới, ngoài việc đọc lại mấy cái ghi chép về Lịch sử Phép thuật. Hẳn chỉ một hoặc hai lần để nhớ lại những mốc thời gian hoặc mấy thứ na ná vậy.

Harry nở nụ cười. " Đương nhiên rồi ! Hai cậu có thể giúp mình hiểu bài hơn, cũng như mấy thứ mình đã bỏ sót lúc học Lịch sử Phép thuật nữa. " cậu trả lời.

Draco cười phá lên.

" Sau đã cậu đã ngủ quên hửm ? " Draco đã ngồi ở hàng ghế phía sau và ngủ suốt, và anh đã ghi chép lại vào sách giáo khoa vào cuối buổi hôm đó. Anh đã đọc rất nhiều cuốn sách về Cuộc chiến của yêu tinh khi còn trẻ.. hay khi đã trưởng thành.. đến nỗi anh coi tiết học này như một giờ giải lao để ngủ trước khi bước vào lớp học tiếp theo.

" Ừa, nhưng để không làm như vậy rất là khó ! Căn phòng thực sự rất ấm áp và còn thêm cả giọng nói của giáo sư Binns nữa, nó là thanh âm hoàn hảo để dẫn mọi người đi vào giấc ngủ. " Draco mỉm cười với cậu.

" Chà, Hermione gần như đã chép lại toàn bộ sách giáo khoa và cổ đang hỏi xin tôi thêm vài cuốn nữa để cổ có thể đọc...À.. Là về tất cả các môn học ấy, nên chắc rằng cổ sẽ thích việc dạy lại cho cậu về nội dung của lớp học thôi, nếu cô ấy nghĩ việc đó sẽ giúp cổ ghi nhớ mọi thứ dễ dàng hơn. " anh nói.

Hermione luôn là một phù thuỷ thông thái bậc nhất ở độ tuổi của cô, Draco chắc rằng cổ sẽ đọc hết mọi cuốn sách trong thư viện vào tháng tới.

Họ vẫy tay tạm biệt nhau, và Draco tiến về ký túc xá Ravenclaw, anh thấy Michael Corner đang đứng ở ngoài cự lộn với bức tượng Con Quạ.

" Nhìn đây, cái thứ đầu óc chim cò, ta không có biết câu trả lời và ta cũng sẽ không có đứng ngoài đây cho đến khi có người khác tới. Ta cần lấy gấp cái tập giấy ghi chú môn Biến Hình của ta ! " anh hét lên.

Con Quạ vẫn lặp lại câu đố trong khi Michael thì lại nổi cơn thịnh nộ.


Ta có sọc vằn và cả sự hưng thịnh.

Nhưng ta lại yêu tha thiết cái tiết trời lộng gió.

Ta thổi sự trung thành vào những tín đồ ta chọn lựa.

Ta không nghĩ ngươi sẽ thấy đáp án là thứ đáng để ngạc nhiên.

" Là Helga Hufflepuff. " Draco nói khi tiến về phía bức tượng.

" Chính xác. " Con Quạ reo lên và cánh cửa dần được mở ra.

Michael quay lại và lại nhìn về phía anh. " Cảm ơn. " cậu bé nói. Draco chỉ nhún vai và quay trở về phòng, ngày mai anh sẽ đến gặp Hermione và Harry, sau đó là đi tìm Severus. Rốt cuộc thì, anh vẫn phải nói chuyện với ông ấy... dù cho anh có không muốn đến mức nào.

Sáng hôm sau, Draco thức giấc vào khoảng 7 giờ sáng, anh dường như gặp khó khăn với việc ngủ muộn hơn, anh đoán đó là do giờ giấc ăn ngủ thất thường của anh trước khi quay trở lại quá khứ, và bây giờ anh lại phải dậy sớm để đi học.

Anh cuộn tròn thân mình vào chiếc ghế đặt trong phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw, kèm theo đó là cuốn sách anh cuỗm đi từ thư viện Malfoy, nó nói về cội nguồn của phép thuật từ Ai cập, và kế tiếp là mối liên kết giữa nó và phép thuật hiện đại ngày nay.

Một nửa cuốn sách được viết bằng chữ tượng hình. Đã rất lâu rồi Draco chưa đọc cuốn sách nào được viết bằng tiếng Ai Cập cổ đại, anh đã học nó vào độ tuổi 20, khi một phát hiện mới ở Ai cập đã tiết lộ ra một số loại độc dược mới, và anh đã hứng thú tới mức tự mình đi đến Ai Cập. Với mục đích là tìm hiểu về chúng cũng như xem xét vài cuộn giấy cổ.

Việc đó đang dần quay trở lại với anh, anh đã dành thời gian ra để dịch sách, nhưng lại mắc kẹt ở một câu nọ mà anh không thể hiểu rằng nó có nghĩa là gì. ' Cái bọn Pigfart mà bọn họ cứ nhắc đi nhắc lại là gì đây. ' anh nghĩ ngợi và cố gắng tìm ra ý nghĩa phù hợp.

Michael Corner đi xuống vào khoảng 8 giờ sáng và nhìn chăm chú vào anh.

' ... sao mấy người lại làm cái trò này vậy. ' anh nghĩ, rồi nhìn lên để chạm ánh mắt với cậu ta.

" Chào Draco. " Michael nói, Draco không nhớ mình đã giới thiệu tên lúc nào, nhưng anh nghĩ rằng anh khá là nổi tiếng.

" Xin chào. " anh trả lời rồi quay trở lại với cuốn sách.

" Hình như mình không nhận ra cuốn sách này. " Michael nói, cậu ta rõ ràng là muốn bắt chuyện với anh.

" Tôi mang nó từ nhà qua. " anh thản nhiên lật sách. Michael trông có vẻ bị ấn tượng, nhưng anh không biết là tại sao. Tiếp nữa là, sao lại cứ phải cố nói chuyện với anh ? Vì sao ? Anh giúp một người vào phòng sinh hoạt chung, thì người đó nhất quyết phải trở thành bạn của anh à ? Đó là cách mà tình bạn xuất hiện sao ?

" Chúng tôi đang thành lập một câu lạc bộ học tập, nếu cậu muốn tham gia. " cậu ta nói và lê lê chân. " Chúng ta sẽ gặp nhau mỗi tuần một lần, kể từ Chủ nhật tuần này. " cậu tiếp tục nói.

" Cũng được... " Draco nói. " Chắc là tôi sẽ đến.."
anh thở dài và xoay xoay cái thẻ đánh dấu trang giữa những ngón tay, nó là một cái thẻ đánh dấu trang làm bằng da và có biểu tượng ở giữa. Hiển nhiên là anh chẳng nhớ là mình đã từng sở hữu nó.. anh suy nghĩ, có lẽ anh chưa bao giờ đọc đủ sách để xài đánh dấu trang.

' Việc mình cắm cúi học cũng chẳng có ý nghĩa gì... nên điều đó phụ thuộc vào việc mình có muốn giúp đỡ họ không, hay là dành thời gian ở thư viện để làm việc khác mà thôi. ' anh nghĩ ngợi.

Một lúc sau Michael đã rời đi, và Draco cũng di chuyển lên trên tầng để đến thư viện.

Một bưu kiện được giao đến tay anh khi anh đang nói chuyện với Harry và Hermione vào bữa trưa, anh thừa biết nó là gì, nhưng anh không muốn mở nó ra ngay trên bàn, vì vậy anh chỉ cất nó vào túi để khui sau.

Ừm.. hình như anh đã đặt mua một cái điện thoại Walkman từ một cửa hàng Muggle, bằng cách mượn điện thoại của một phù thuỷ Muggle năm thứ 5. Anh phải nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại một lúc trước khi tìm ra cách sử dụng nó, về cơ bản nó chỉ là vài cục gạch với những con số ở trên, tiền bối nọ đã nói nó thường chỉ hoạt động với những đường dây cố định, nhưng cổ đã sử dụng phép thuật để giúp nó có thể sử dụng được ở Hogwarts... nhưng điều đó không có ý nghĩa gì với anh cả.

Anh đã có một chiếc iPod trước khi quay trở về quá khứ, và cũng đã biết cách dùng phép thuật để nó phát ra bản nhạc mà anh muốn nghe.
" Mặc dù nó sẽ không áp dụng được với những bản nhạc chưa được phát hành. " anh nghĩ.

Không bao giờ anh có thể trải qua một năm học mà không nghe bất kì bản nhạc nào trong lớp.

Khi về tới ký túc xá, anh vặn nhỏ loa lại để nhét vào túi mà không bị dòm ngó, hay làm cái tai nghe biến mất, miễn là không ai để ý anh đang nghe một bản nhạc mà họ không hề biết tới, thì anh vẫn có thể để cái tai nghe vòng quanh cổ mình và sẽ không ai có thể nhận ra nếu âm lượng không quá to.

Anh sẽ phải cẩn thận với vài giáo viên nếu họ bắt đầu nghi ngờ anh.

Sau đó anh đi xuống cái hầm tối tăm để trò chuyện với Snape.

Trên đường đi, anh gặp lại Jack và cả mấy người bạn của cậu ta nữa, sự nhiệt tình quá mức của cậu nhóc đã giúp tâm trạng anh được cải thiện không nhiều thì ít, Jack hình như đang có tâm trạng rất tốt để đi loanh quanh trường và cười toe toét như bị khùng, sau đó còn lảm nhảm về niềm kiêu hãnh của JigglyPuff hay gì đó nữa.

Cuối cùng thì, Draco quyết định sẽ nói chuyện với giáo sư Snape... nhưng hoá ra việc này lại khó nhằn hơn so với suy nghĩ của anh.

Anh đứng bên ngoài lớp độc dược, quá sợ hãi để bước vào, mà cũng quá lo âu để bỏ đi. Anh hít thật sâu một hơi, hít vào thở ra nào.

' Đến lúc rồi. ' anh nghĩ khi mở cửa. Không có ai ở trong lớp cả, nhưng anh biết Severus sẽ ở trong văn phòng của ông góc cuối lớp. Anh đang định bỏ chạy và rời đi thêm lần nữa, nhưng cánh cửa văn phòng đã được mở ra, và giáo sư Snape đang bước ra với vẻ mặt cực kỳ đáng sợ.

" Draco. " ông mím chặt môi và bước tới phía bàn lớn. Ông lôi ra vài tờ điểm môn độc dược và nhăn mặt hết cỡ.

" Giáo sư Snape... Lớp học của thầy như thế nào rồi ? " anh hỏi. Anh biết Severus sẽ bày ra vẻ mặt này, nếu có một vài học sinh thật sự vô cùng dốt nát.

" Thằng nhãi Longbottom đã làm nổ 3 cái vạc và lãng phí một phần tư số lông nhím của ta. " anh thở dài, Draco biết ông sẽ cấm tiệt chuyện Neville đến lớp học của ông, nếu như ông có thể... Draco cũng cảm thấy tiếc vì phần nguyên liệu đã bị phung phí.

'... Mình tự hỏi có cách nào để dạy thêm môn độc dược cho Neville mà không bị đám Slytherin ám sát không. ' anh nghĩ.

" Ta tưởng mi đang tránh mặt ta. " Severus nói rồi ngước lên nhìn Draco, đột nhiên anh cảm thấy Severus đang thao túng tâm trí mình, anh đã luôn giữ vững Bế quan Bí thuật quanh mình kể từ sau chiến tranh nhưng... nếu mình loại bỏ nó lúc này, ông ấy sẽ nghi ngờ, nhưng nếu mà ông ấy nhìn thấy tương lai thì... '

" ... "

" ... "

" Ta không biết một học sinh năm nhất có thể sử dụng Bế quan Bí thuật đấy. " Giáo sư Snape nói, ông quan sát Draco thật kĩ càng.

Draco thở dài. " Con không biết nên nói như thế nào. " anh bắt đầu. Anh thực sự không biết nên làm sao. Vốn đã lên một kịch bản trước đó, nhưng khi bước vào phòng rồi nó lại bốc hơi ra khỏi đầu anh. " Con nghĩ về mặt kỹ thuật thì, con không phải là một học sinh năm nhất nhỉ ? " Anh hơi nhăn mặt nói.

" ... "

"... Uhhh.. ừm.. có vẻ như con không còn là học sinh nữa chăng... và còn hơn thế nữa. " anh lầm bầm.

" Mi đang nói với ta là mi tới từ tương lai à ? " Severus nói, ông nhéo nhéo sống mũi.

" Quả thực là vậy. " Draco cười xoà và ngồi xuống bàn, anh tựa đầu vào tay mình.

" Làm sao có thể... đáng lẽ ta nên nhận ra.. mi quá giỏi độc dược để trở thành một học sinh Hogwarts. " ông nói.

" Thầy đã nhận ra điều gì vậy ? " Draco lại nhăn nhó, anh đã cố gắng để không tỏ ra quá thông minh trong lớp độc dược nhưng giáo sư Snape vẫn luôn rất tinh ý.

" Có lẽ đây là lý do khiến mi được phân vào Ravenclaw, và cả việc mi trở nên hoà đồng cậu với Potter và cả cô Granger và cả mấy đứa học sinh kỳ quặc luôn sử dụng cái từ ' tìm kiếm ' quá nhiều. " Ông hít mũi và Draco có thể nói là anh không quá chú ý tới mấy chuyện lựa chọn bạn bè quanh mình.

" Vâng, vâng, nó khá là nhiều. Ý con là, lần trước con đã được phân vào Slytherin, nhưng theo lời của chiếc mũ phân loại thì sẽ rất ' tẻ nhạt ' nếu lại đưa con vào đó... " Anh nói.

" Chúng ta phải nói với lão Dumbledore về chuyện này. " Ông nhìn vào Draco.

" Không có vấn đề gì ạ.. con cũng đang nghĩ mình nên nói cho ông ấy biết. " Draco cắn môi lo lắng.

Giáo sư Snape không hỏi anh câu nào nữa, mặc dù anh biết rằng ông muốn, nhưng cứ thẩm vấn về vấn đề như vậy thật không hay, có lẽ Severus hiểu rằng tương lai nên được giữ kín.

Họ rời khỏi văn phòng và đến đi bức tượng Gargoyle ở ngay trước văn phòng của cụ Dumbledore một cách im lặng.

Rất may cho họ là không có mấy học sinh ở xung quanh, vì hôm nay là cuối tuần nên sẽ không có ai tò mò vì sao cậu lại tới văn phòng của hiệu trưởng.

Severus đọc mật khẩu. " Kẹo giọt chanh, " với vẻ mặt khó chịu, sau đó họ cùng nhau đi lên cầu thang.

Hiệu trưởng Dumbledore đang ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt ông cụ sáng lên khi nhìn thấy cả hai. " Xem tôi đã có một điều tốt lành gì vào buổi chiều đẹp trời này. " Ông nói, hai tay đan vào nhau.

Severus giải thích ngắn gọn cho ông, ý chính là : Draco đến từ tương lai, thằng bé không biết mình đã quay ngược thời gian bằng cách nào và nó không biết phải làm gì bây giờ.

Cụ Dumbledore dường như tiếp nhận thông tin rất nhanh chóng, ông cụ còn không chớp mắt lấy hai lần. " Hmm.. Ta chưa từng nghe nói có ai quay ngược thời gian mà không cần cái xoay thời gian hay một vật bị nguyền rủa nào đó. " Cụ Dumbledore nói. " Con có cảm thấy điều gì kỳ lạ kể từ khi con quay về quá khứ không ? "

" Không, chỉ có điều con đã trở lại thành một đứa trẻ 11 tuổi, nên con cho rằng đây không phải là sử dụng cái xoay thời gian. " Cụ Dumbledore gật đầu chấp thuận và nhìn anh với vẻ trầm tư.

" Con không nên nói cho thầy biết về tương lai phải không ? " Draco lặng lẽ hỏi.

" Con có kể cho ai về nó chưa ? " Cụ Dumbledore bình tĩnh hỏi.

" Không một ai cả. Con không muốn thay đổi tương lai. " Draco nói. " Mặc dù con nghĩ rằng đã có rồi. "

" Ý con là gì vậy quý ngài Malfoy ? " Ông hỏi.

" Chà, đáng lý ra con sẽ không làm bạn với Harry, hay được phân vào Ravenclaw, mọi thứ đã khác biệt đến thế, thì tương lai cũng sẽ bị thay đổi theo. " Draco nói, khẽ cắn môi.

" Ồ... Nhưng không có gì để chắc chắn cả. Những gì người ta nghĩ là có nhưng thực chất lại không hề tồn tại, mọi thứ chỉ giản đơn như hiện tại mà thôi. Kể cả khi con đã sống với hiện tại đó hai lần. Vì đó mà ta sẽ không lo lắng về bất cứ thứ gì khác so với trước đây... Nhưng đúng là con không nên nói cho ai biết, có được lượng thông tin quá lớn như vậy sẽ cực kì nguy hiểm cho bất cứ ai ở thời điểm này. " Cụ Dumbledore nói với giọng điệu xác đáng và nhẹ nhàng.

Ông quay sang giáo sư Snape. " Có vẻ như chúng ta có một cậu học sinh quá vượt trội so với lớp của nhóc rồi. " Ông nói. " Có lẽ sẽ thích hợp hơn nếu thầy tìm vài cuốn sách cho quý ông nhỏ này đọc lúc rảnh rỗi, thay vì để trò ấy ngủ gật trong lớp. " Ông tiếp tục. " Và đừng so sánh điểm của trò Malfoy với những học sinh khác, vì tấm gương này quá mức cao để có thể nêu ra rồi. "

Giáo sư Snape trông như muốn cãi lộn với ông về điểm số môn độc dược nhưng cuối cùng lại chỉ gật gật đầu.

Draco đột nhiên bắt đầu. " Chờ đã ! Giáo sư Quir-- "

" -Chắc hẳn rằng không có việc gì cần mi phải lo lắng cả. " Giáo sư Snape ngắt lời anh. Ông ném cho Draco một cái nhìn nghiêm khắc.

' Con còn lớn hơn thầy. ' Draco bất lực nghĩ, anh không hề thích việc bị cắt ngang như thể mình là một đứa trẻ, Severus chắc chắn đã sắp đặt một thứ gì đó cho Quirrell, nhưng vì sao ông lại chẳng nói chẳng rằng với cụ Dumbledore ?

" Giờ con hãy đi đi. " Cụ Dumbledore nói, đôi mắt cụ lại sáng lên một lần nữa.

Họ rời khỏi văn phòng của giáo sư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net