Q2 - Chương 78. Rắc rối trong kì nghỉ hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Truyện được edit và đăng duy nhất tại W.attpad VivianLight2904, hãy đọc truyện tại W.attpad chính chủ để ủng hộ cho mình nhé!)

"Chú Sirius, chú có bưu cú này." Harry đứng trong phòng khách ở nhà Black cũ, gọi to.

Sirius đang ở trong phòng vội vàng bước xuống cầu thang, nhìn bưu cú được đóng gói đơn giản đẹp mắt trong tay Harry, sắc mặt trong nháy mắt bỗng trở nên thật xuất sắc. Đầu tiên, chú nhíu chặt chân mày, sau đó gương mặt bỗng trở nên vui vẻ rồi lại chuyển sang xanh lè, cuối cùng lại lộ ra vẻ thoải mái nhẹ nhõm. Yên lặng mở bưu cú ra, bên trong quả nhiên là những bình Độc dược được xếp ngay ngắn, toàn bộ đều là loại Độc dược được chế tác từ công thức độc quyền của gia tộc Malfoy.

Cho dù Sirius có không ưa tên Snivellus đến mức nào, cũng không thể không thừa nhận, thằng cha kia tuy rằng hơi độc miệng một chút, hơi đáng ghét một chút, hơi có vẻ âm u chết chóc một chút, đầu tóc hơi bóng dầu một chút... Khụ khụ, thôi quên đi, nhưng quả nhiên việc gì tên đó đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được. Suốt mấy tháng này, Sirius chịu trách nhiệm tìm kiếm các loại nguyên liệu Độc dược, Snape chịu trách nhiệm điều chế Độc dược, cơ thể của Remus đã tốt lên rất nhiều. Phu nhân Pomfrey đã kiểm tra rồi, đại khái chỉ cần hai tháng nữa thôi, đến khi Harry khai giảng là có thể ngừng dùng Độc dược được rồi.

Mà Harry – người đã bắt đầu kì nghỉ hè được hơn nửa tháng – ngạc nhiên nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trên mặt cha đỡ đầu nhà mình, cảm thấy vô cùng hứng thú với thứ vừa được gửi tới trong bưu cú. Duỗi dài cổ nhòm một cái, không phải chỉ là một đống Độc dược thôi sao? Harry chớp chớp mắt, chỉ trong nháy mắt đã ngộ ra rốt cuộc là có chuyện gì.

Haha, đoán chừng là vừa nghĩ đến giáo sư Snape, bằng không thì biểu cảm của chú Sirius cũng không kì cục tới vậy. Chẳng qua, cậu đúng là vô cùng tò mò, hôm đó chú Sirius đã làm cách nào để thuyết phục giáo sư Snape đồng ý giúp chú ấy điều chế Độc dược này chứ? Đại khái là không thể moi được thông tin gì từ chỗ chú ấy rồi, nhưng mà, cậu vẫn có thể nhờ Draco qua chỗ giáo sư Snape nghe ngóng một chút mà nhỉ?

Không ngừng tính toán đủ loại phương pháp trong đầu, Harry vô cùng vui vẻ nghĩ xem cách nào hợp lý hơn, rồi lại suy xét sem liệu chút nữa mình có nên ghé Thái ấp Malfoy chơi một lúc không. Dù sao từ nhà Black cũ đến Thái ấp Malfoy cũng đã được kết nối mạng floo rồi, qua lại thực sự rất tiện, tuy Harry có chút ngạc nhiên với việc Tom chọn ở lại Thái ấp vào kì nghỉ hè này, nhưng chuyện đó cũng không có vấn đề gì, dù sao Tom cũng không phải là Voldemort. Hơn nữa, trong nhà Draco có một phù thủy với sức mạnh ngang ngửa Voldemort ở đó, cũng an toàn hơn rất nhiều, đây cũng coi như là một chuyện tốt.

Đáng tiếc, lần này Harry còn chưa kịp hành động gì, từ trong lò sưởi âm tường của nhà Black cũ, một vị vương tử bạch kim bộ dạng chật vật không chịu nổi lao ra, Draco dáng vẻ hoảng loạn, dường như là đang chạy trốn tới đây: "Ôi! Harry! Tôi thật sự chịu đựng đủ rồi! Kỳ nghỉ hè này tôi không về nhà nữa, chúng ta tới thế giới Muggle chơi vài ngày nhé, em thấy thế nào?"

Hả? Harry cùng Sirius ngơ ngác nhìn nhau vài giây, cuối cùng Harry vẫn là người phản ứng lại trước, cậu bước qua đỡ lấy Draco, sau đó vươn bàn tay nhỏ mềm mại vỗ vỗ lưng Draco để hắn dễ hít thở hơn một chút: "Draco, anh như vậy, anh như vậy là bị làm sao vậy? Sao lại trông chật vật đến thế? Nhà anh xảy ra chuyện gì sao?"

"A, thật đúng là xui xẻo mà." Draco ngồi xuống sô pha, lại hít thở thêm vài lần nữa, nhận lấy ly nước Harry đưa qua uống vài ngụm, mới mở miệng nói: "Vốn dĩ mọi việc vẫn tốt, không có gì cả, chỉ là... Đúng là đáng ghét, không biết tên ngu xuẩn chết tiệt nào moi từ đâu ra cái tin tức Tom ở lại nhà tôi mùa hè này, kết quả là cả một đám người... Merlin, thật đúng là địa ngục!"

Harry chớp chớp đôi mắt xanh lục, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu rõ. Tuy rằng những tin tức liên quan đến chuyện này mà Dumbledore cùng bọn họ tuyên bố ra bên ngoài chỉ đơn giản là Voldemort đã sống lại, đồng thời nhắc nhở bên phía Bộ Pháp thuật đề cao cảnh giác. Nhưng giống như trong những chuyện kiếp trước Harry đã ghi lại, Fudge căn bản là không thèm đếm xỉa tới những cảnh báo của bọn họ, ngược lại còn vu khống cụ Dumbledore là lão già điên, nói cậu là Đứa-bé-nói-dối. Đương nhiên, vì e ngại sự tồn tại của Salazar, cách mấy tờ báo đưa tin vẫn còn chưa quá khó coi. Nhưng những tin tức có liên quan tới Tom, bọn họ nửa chữ cũng chưa từng hé răng với các phóng viên.

Nhưng mà, nhưng mà bọn họ đã từng giải thích qua chuyện này với một số giáo sư và các thành viên của Hội Phượng Hoàng, mà mấy bức họa trong Hogwarts đều là một đám người đã thành tinh cả, lại nhanh chân nhanh trí, vừa biết chuyện chưa tới một phút, đã nhanh chóng trở về báo cho người trong nhà. Vậy nên, cơ hồ tất cả quý tộc đều đã biết chuyện của Tom, mà sự phân hóa lập trường trong giới quý tộc thuần huyết cũng vì thế mà càng thêm mạnh mẽ.

Đương nhiên, mấy chuyện đó đều là do bọn họ cố ý, cố ý sử dụng cách thức này để truyền tin tức ra ngoài, khiến cho các quý tộc càng kiên định hơn với lập trường của mình. Còn cái viễn cảnh hòa bình giả tạo của Fudge, ông ta muốn vẽ muốn tô thế nào thì cứ làm như thế ấy, dù sao xã hội lúc này cũng chẳng còn bao nhiêu người tin tưởng lời nói của ông ta.

Nhưng mà, nhìn bộ dạng hiện tại của Draco, cậu cũng chẳng biết tại sao hắn lại như thế này nữa, cứ cho là có người để lộ ra tin tức Tom đang ở Thái ấp Malfoy nghỉ hè, rồi một đám người vừa quyết định thay đổi trận doanh đồng loạt tới của bái phỏng, nhưng mà, Harry vẫn cảm thấy rất kì lạ, cho dù là cả một đám người ồn ào phiền không chịu được, Draco cũng không tới mức phải bỏ chạy chứ?

"Nhưng mà, Draco, những người đó tới là để tìm Tom cơ mà, tại sao anh lại..." Harry nheo nheo mắt: "Thành thật khai báo, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

"Ôi, Harry, tin tôi đi, em sẽ không muốn biết đâu." Draco thật tình không muốn nói chút nào.

"Draco." Giọng Harry bình tĩnh không gợn sóng.

Mang dáng vẻ bị đánh bại, Draco giơ hai tay ra vẻ đầu hàng: "Được rồi, thân ái, tôi nói, tôi nói mà. Nhưng mà, em phải đồng ý là không được tức giận đấy nhé."

"Em không tức giận." Harry trả lời ngay lập tức.

Draco liếc cậu một cái, sau đó mới lên tiếng: "Thật ra thì, Harry, tôi nghĩ em cũng biết việc liên hôn giữa các gia tộc thuần huyết vốn là chuyện bình thường. Mà gia tộc Malfoy hiện tại, vừa hay đang đứng ở một vị trí vô cùng vi diệu. Hiện tại đại đa số các quý tộc đều công nhận địa vị của gia tộc Malfoy, những người có quan hệ không tệ lắm với Slytherin và Tom Riddle, cho nên..."

Không cần Draco nói tiếp, Harry cũng hiểu được hắn đang tránh nói ra chuyện gì, đôi mắt lục bảo trừng to, tuy rằng không phải trong lòng cậu không hiểu những chuyện này, nhưng cũng không tránh khỏi việc cảm thấy không thoải mái: "Nhưng mà không phải là anh với em đang hẹn hò sao? Đây là chuyện mọi người đều biết mà, đến Rita Skeeter cũng đã viết về chuyện này không ít ngày đấy!"

"Chuyện này, chuyện này là đương nhiên, Harry, xin hãy tin tưởng tôi, trước nay tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ cùng bất kỳ ai phát triển một mối quan hệ gì cả." Draco nhanh tay ôm lấy người yêu nhà mình, thuận tiện làm lơ cái trừng mắt giận dữ của ông cậu Sirius: "Nhưng mà, ôi, Merlin! Tôi nói chuyện này với em không phải là để lấy cớ, Harry, nhưng trong giới quý tộc chúng tôi, trừ vợ ra, có mấy tình nhân bên ngoài cũng không phải chuyện gì mới lạ. Có đôi khi, thân phận địa vị của tình nhân càng cao, càng đáng để khoe khoang."

Con mèo nhỏ trong lòng ngực Draco nghe xong liền xù hết cả lông lên: "Thật là tốt đẹp quá nhỉ? Vậy hay tôi cũng làm tình nhân của cậu Malfoy đây nhé, để cậu có thể đi khắp nơi khoe khoang cho người người hâm mộ?"

"Harry!" Draco bất đắc dĩ nói: "Tôi đã nói là em sẽ không muốn nghe rồi mà, tôi sẽ không bao giờ cùng ai khác đính hôn hay kết hôn, em cũng không chỉ là tình nhân của tôi. Chỉ là, đám con gái kia, quả thực là không có chút lễ nghi quý tộc nào cả, giống y như kẹo hạnh nhân, muốn dứt ra cũng không xong."

"Cho nên anh liền trốn qua chỗ này?"

"Đúng vậy, tôi bây giờ quả thực là có nhà mà không thể về, nơi này đoán chừng rất nhanh thôi cũng sẽ bị tìm ra, tôi thấy chúng ta vẫn nên tới thế giới Muggle trải qua kì nghỉ hè này thì hơn." Draco thở dài, tại sao hắn lại xui xẻo như vậy chứ, tới một kì nghỉ hè mà cũng không thể trải qua một cách thoải mái dễ chịu ở nhà của mình, lại phải trốn tới tận thế giới Muggle?

Harry nghe ra oán niệm trong giọng nói của Draco liền bật cười, phỏng chừng chẳng ai có thể tưởng tượng được, đại thiếu gia Malfoy sẽ vì trốn tránh mấy cô gái mà đến cả thế giới Muggle hắn ghét nhất cũng bằng lòng chạy tới, nhưng đó cũng là một ý kiến hay: "Được thôi, chẳng qua nếu đã muốn tới thế giới Muggle, không bằng chúng ta ra nước ngoài một lần xem sao?"

"Ừm, vậy cũng rất tốt, đi khắp nơi giải sầu cũng không tồi. Harry thân ái, em muốn đi tới đâu?"

"Vậy, để em suy nghĩ kĩ lại đã..."

Sirius cảm thấy rất bất đắc dĩ nhìn đôi người yêu trước mắt đã hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của mình, chú lặng lẽ rời khỏi phòng, không đánh gãy việc hai đứa nhỏ đang lên kế hoạch cùng nhau, còn chu đáo giúp hai người đóng cửa phòng khách lại. Đứng ngoài của, Sirius nhẹ nhàng mỉm cười, Harry lúc này thực sự rất hạnh phúc, James, Lily, hai người cũng thấy cảnh tượng như vậy rất tốt đẹp, rất ấm áp, đúng không?

.........

Nurmengard, Đức.

Đây không phải là lần đầu tiên Dumbledore tới nơi đây, chỉ là vài thập niên trước đây, lần nào cụ cũng tới một cách im hơi lặng tiếng, sau đó lại im hơi lặng tiếng rời đi, làm một chuyến viếng thăm mà không kinh động tới bất kì kẻ nào. Nhưng mà lúc này đây, Dumbledore hơi cười khổ một chút, đại khái, có lẽ lần này cụ không thể không đến gặp mặt người đã vài thập niên không gặp kia.

Màn đêm đen nhánh, chỉ có ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ hắt vào trong nhà ngục, trên chiếc giường lạnh như băng, có một ông cụ lặng lẽ ngồi đó. Cho dù vẻ hào hoa phong nhã của tuổi trẻ đã biến mất theo thời gian, trên mặt ông cụ vẫn không mất đi phong thái bệ nghễ thiên hạ kinh người năm đó, hơi thở và phong thái ngạo nghễ tỏa ra từ người ông cụ kia, chưa bao giờ thay đổi.

Dumbledore rảo bước tiến vào căn phòng, Gellert Grindelwald đưa lưng về phía cụ ngắm nhìn ánh trăng thật lâu, sau đó mới quay người lại. Cho dù đã vài thập niên không gặp, nhưng trong mắt Gellert, Albus của mình chưa từng thay đổi chút nào. Cặp mắt kia vẫn cơ trí mà kiên định như trước đây, cả người tỏa ra hào quang chói lóa lại có vẻ ôn nhuận như ngọc, đan xen vào nhau.

"Albus, đã lâu không gặp." Gellert Grindelwald nhàn nhạt chào hỏi.

"... Đã lâu không gặp, Gellert." Dumbledore hơi rũ mí mắt xuống, tránh đi ánh mắt của Gellert Grindelwald.

.........

Bấm vào ngôi sao nhỏ ⭐ để vote cho mình nhé. Yêu ❤️.

8/12/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net