Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau, Scorpius quay lại trường học, nó đã viết thư cho Harry từ đêm hôm trước để báo rằng nó sẽ trở về vào ngày hôm sau, nên giờ nó cũng chẳng mấy ngạc nhiên khi thấy Harry đang đứng trên cầu để đón nó. Scorpius đã có cả một ngày để nghe ba nó kể về quá khứ của anh và Harry, giờ thì cả thầy Harry và ba nó đều đang độc thân, Scorpius cảm thấy đã đến lúc nó phải làm gì đó cho họ, và có vẻ như hai người vẫn còn có cơ hội quay lại với nhau.

Dù sao đi nữa thì Scorpius vẫn rất yêu ba mình, và cũng rất quý giáo sư Potter của nó, nếu hai người họ ở bên nhau thì Scorpius sẽ hạnh phúc gấp đôi.

"Vậy giờ bồ tính làm gì?" Cô phù thuỷ tóc đỏ hỏi nhỏ, giờ hai đứa đang ở trong thư viện, không tiện nói lớn tiếng.

"Mình nghĩ đầu tiên là phải giải quyết hiểu lầm đã, thầy Harry vẫn nghĩ rằng mẹ mình còn sống." Scorpius vừa làm bài tập vừa buồn bã nói.

"Thầy ấy không biết sao? Ngay cả ba mẹ mình cũng biết cơ mà." Cô phù thuỷ tóc đỏ trợn tròn hai mắt.

"Rose nè, mình nghĩ nếu bồ là thầy Harry, bồ cũng sẽ không muốn quan tâm đến người yêu cũ của mình đâu, với lại mình nghĩ hẳn là cô Hermione tưởng rằng thầy Harry đã biết chuyện này rồi." Scorpius ngẩng đầu, nói, nhẹ nhàng ra dấu để Rose nói nhỏ lại, vừa khi nãy cô nàng không chú ý đè thấp giọng xuống.

"Được rồi, mình có một kế hoạch hoặc một ý tưởng như thế này, bồ có muốn nghe không? Đương nhiên có muốn thực hiện hay không thì tùy bồ." Rose nghĩ ra biện pháp chỉ trong nháy mắt, cô bé nói, mắt nhìn Scorpius với đầy vẻ tự tin.

"Nói mình nghe đi." Scorpius áp tai lại gần.

Scorpius đứng ở lối vào sân đấu Quidditch, trông nó có vẻ lo lắng, dáo dác nhìn quanh như đang tìm kiếm ai đó. Cuối cùng, khi chỉ còn ba phút nữa là trận đấu sẽ bắt đầu, cô bé phù thuỷ tóc đỏ vội vàng chạy đến bên nó, nó vội vã đỡ lấy Rose đang sắp mất đà, rồi nhìn cô bé với vẻ sốt ruột.

"Bồ không biết việc này khó khăn với mình đến mức nào đâu, mình phải làm điều này ngay dưới mũi ba mình đó!" Rose trợn mắt nhìn Scorpius đang sốt sắng giành lấy chiếc túi của mình, "Vậy mà bồ còn không thèm cảm ơn mình đến một câu."

"Là lỗi của mình, cảm ơn bồ nha Rose, bồ có chắc là trong này có..." Chưa kịp nói dứt câu, Scorpius thấy Rose đang nhìn mình gương mặt với hiện rõ vẻ phật ý, để tránh chọc tức cô nàng phù thuỷ này, nó vội vàng nuốt lấy nuốt để cái thứ nó vừa lấy ra khỏi túi của cô bé.

"Mau đi đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi đó." Rose vỗ vỗ Scorpius.

Sau đó Scorpius đi về phía sân đấu mà chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại, còn Rose cũng lập tức theo đám đông đi đến khán đài, và chuyện cô bé ngồi xuống ngay cạnh Harry cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên, Harry cũng rất yêu quý cô con gái nhỏ này của hai người bạn thân, nên cậu luôn luôn chào đón Rose, mặc dù Ron đã rất buồn khi nghe Hermione nói rằng Rose hoàn toàn không có chút hứng thú nào với Quidditch, dù sao thì Ron cũng rất thích Quidditch và luôn muốn được biểu diễn trước mặt những đứa con của mình.

Rose ngồi bên cạnh Harry, trên tay còn đang cầm cuốn sách "Quidditch qua các thời đại", thấy cô bé phù thuỷ này vừa đọc sách vừa theo dõi trận đấu, Harry bất đắc dĩ mỉm cười, thật sự là cô rất giống Hermione, cậu nhẹ nhàng lấy cuốn sách khỏi tay Rose và nhận lại ánh nhìn khó hiểu của cô bé.

"Thầy nghĩ tập trung xem một trận đấu có thể giúp em hiểu về Quidditch hơn là đọc sách đó."

"À... Vâng ạ." Ngơ ra một giây, Rose mới chấp nhận lời đề nghị của Harry.

Trông Scorpius có vẻ không ổn lắm, đúng là mới bị thương thì vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, đáng ra Harry nên ngăn cản Scorpius tham gia trận đấu lần này, nhìn bóng dáng đang bay lảo đảo trên không trung, Harry không khỏi lo lắng.

Hai tay Scorpius nắm chặt cán chổi, đầu nó bắt đầu choáng váng, mà mắt cũng dần mờ đi, nó chật vật cưỡi chổi tìm kiếm trái Snitch vàng giữa không trung, nhưng vô ích, nó đã quá yếu, chẳng còn sức để mà giữ chổi nữa, nên nó ngã xuống khỏi chổi.

Suy nghĩ cuối cùng trong đầu nó là, nhất định Rose phải đỡ được nó, sao cái thứ thuốc này lại mạnh đến vậy cơ chứ... Rồi hai mắt tối sầm lại, nó rơi thẳng từ trên cao xuống.

"Ưm... Nước." Chưa dứt cơn mê man, Scorpius mở miệng nói với giọng khàn khàn, nó chật vật muốn ngồi dậy, có ai đó đưa tay đỡ nó dậy, cầm ly nước cẩn thận đút cho nó từng thìa, nó đang rất khát, cứ thế mà tu hết sạch ly nước, có lẽ vì uống nhanh quá nên nó ho khan vài tiếng, người kia lại vỗ lưng cho nó bình tĩnh lại.

"Chậm thôi, chậm thôi nào." Giọng nói này thật quen thuộc, Scorpius giương mắt nhìn, đúng thật là Harry, trong đôi mắt xanh là bao nhiêu lo lắng dành cho nó.

"Em hơi chóng mặt." Nói xong, Scorpius lại nằm xuống, trong lòng nó thầm nghĩ, cái món Kẹo Cúp Cua này đúng là rất hữu ích.

"Đúng vậy, đáng ra thầy không nên để em ra thi đấu, có lẽ là vì em vừa mới bị thương, người vẫn còn yếu nên mới sinh bệnh." Harry sờ trán Scorpius, "Vẫn còn hơi sốt, em nghỉ ngơi đi."

"Thầy phải đi rồi ạ?" Scorpius lên tiếng, không biết có phải vì bệnh hay không mà giọng nó nghe có vẻ buồn rầu ủ rũ.

"Thầy còn phải lên lớp." Harry nhìn Scorpius nằm trên giường với vẻ khó xử.

"Vâng, không sao, không sao đâu ạ." Nói xong, Scorpius quay đi không nhìn Harry nữa, nó nghiêng mình co rụt cả người lại.

"Đừng như vậy mà Scorpius." Harry bất đắc dĩ bước đến, lúc này mới phát hiện Scorpius đang khóc, Harry bắt đầu luống cuống, sao lại thế này, tại sao lại khóc?

"Em xin lỗi, em không muốn thầy phải lo lắng đâu." Nói xong, Scorpius đưa tay quệt nước mắt, "Em chỉ muốn thầy ở bên em thôi, nhưng nếu thầy bận thì cũng đâu còn cách nào khác đâu, em xin lỗi, đáng ra em không nên giận dỗi như vậy." Scorpius vùi mình vào trong chăn, không nhìn Harry nữa.

Nhìn Scorpius chui tọt vào trong chăn, Harry có chút lúng túng, cậu biết Scorpius là một cậu bé rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại còn chín chắn, cách nó ứng xử với các bạn cùng trang lứa cũng vô cùng xuất sắc, và Harry chưa bao giờ phải lo lắng về đứa học trò này. Lần cuối cùng cậu cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Scorpius là sau giờ học ngày hôm đó, Harry thở dài, ngồi xuống giường bệnh của Scorpius, rồi ôm chầm lấy cậu nhóc tóc bạch kim.

Harry nhẹ nhàng ôm Scorpius vào lòng, cậu có thể cảm nhận được nó đang khẽ nức nở trong vòng tay mình, cả người nó run rẩy tựa vào ngực cậu, cậu vỗ nhẹ lên lưng Scorpius, giúp nó bình tĩnh lại, rồi cậu cọ đầu vào mặt Scorpius.

"Làm sao vậy?" Harry nhẹ nhàng hỏi.

"Em nhớ mẹ em." Scorpius nói với giọng khàn khàn.

"Không phải em mới từ nhà trở về đây sao?" Harry nói.

"Thầy Harry, thầy không biết sao, mẹ em đã qua đời từ lâu rồi..." Từ trong lòng Harry, Scorpius giương mắt nhìn Harry.

"Thầy... Thầy xin lỗi, Scorpius." Nghe Scorpius nói xong, Harry mở to hai mắt, cậu nhìn đứa nhỏ trong lòng với vẻ áy náy, hai mắt Scorpius đỏ hoe, vừa nói nước mắt vừa rơi, Harry đưa tay lau nước mắt cho nó.

"Không sao đâu, chỉ là có lẽ thầy Harry không biết, trước đây khi em bị ốm, mẹ cũng sẽ ôm em như vậy, nhưng sau đó bà đã qua đời vì bệnh tật." Scorpius nói.

"Bệnh gì? Ý thầy là ngay cả Malfoy cũng không thể cứu được sao?" Harry hỏi, hơi kinh ngạc.

"Sức khoẻ của mẹ không được tốt, đáng ra mẹ không nên sinh ra em, nhưng bà vẫn nhất quyết hạ sinh em, kết quả là cơ thể vốn đã yếu ớt của bà ngày càng yếu hơn, đã qua đời khi em còn rất nhỏ. Sau khi mẹ qua đời, papa, ý em là ba em, ba đã thay đổi, ba trở nên lạnh lùng và nghiêm khắc hơn trước một chút, nên em nghĩ ba không ưa em, có thể vì em nên mẹ mới qua đời." Scorpius buồn rầu nói.

"Đừng ngốc vậy chứ, sẽ không có ai yêu thương em hơn ba mẹ đâu, thầy nghĩ... chỉ là cậu ta không biết cách biểu đạt thôi." Nói xong, Harry nhớ đến Lucius với Draco năm ấy, Lucius cũng là một người cha không biết cách thể hiện tình cảm, nhưng ông vẫn là một người cha biết quan tâm và yêu thương gia đình.

"Bình thường ba em luôn rất nghiêm khắc, nhưng mỗi khi kể chuyện cho em nghe trước giờ đi ngủ thì lại rất dịu dàng, thầy Harry, em thích thầy không đơn giản chỉ vì thầy là Chúa Cứu Thế, là anh hùng giữa thời chiến tranh, mà bởi vì ba em luôn dịu dàng hơn mỗi khi nhắc đến thầy, hiếm khi nào em thấy ba cười vui đến như vậy, ba chỉ cười khi em đạt được giải thưởng hay thành tích gì đó thôi." Scorpius nhìn Harry, nói, sau đó ngáp một cái, có vẻ là nó bắt đầu thấy buồn ngủ do tác dụng của thuốc.

"Là vậy sao." Nghe Scorpius nói, Harry không rõ cảm xúc của mình ra sao nữa, tâm trạng cậu rất phức tạp, nhưng cậu không thể kiêu ngạo đến mức nghĩ rằng Draco vẫn còn yêu cậu, "Em nên ngủ một giấc đi, tỉnh lại sẽ đỡ hơn nhiều đó." Harry nhẹ nhàng đắp chăn cho nó, lại đưa tay vuốt tóc nó.

"Thầy có thể cho em một nụ hôn chúc ngủ ngon không ạ? Mặc dù em biết bây giờ không phải buổi tối." Scorpius nói, nhìn Harry đầy mong đợi với đôi mắt xanh xám.

"Đương nhiên rồi, sao thầy có thể từ chối được chứ." Harry cong môi đặt một nụ hôn lên trán Scorpius, cậu thực sự không thể từ chối yêu cầu của một đứa trẻ có khuôn mặt của Draco, chưa kể cậu còn rất thích Scorpius.

"Thầy Harry, ba em đã rất vui sau khi gặp thầy vào ngày hôm đó, ba còn lấy ra một chiếc nhẫn mà em chưa từng thấy trước đây và đeo nó trên tay." Scorpius nói trước khi Harry rời đi.

Bước chân của Harry chợt khựng lại, dường như cậu đang gật đầu, sau đó rời khỏi phòng. Harry bước nhanh trên hành lang, bước chân hoảng loạn, có thể là bởi vì trong lòng cậu vướng bận chuyện gì đó, buổi chiều hôm nay có vẻ Harry không được ổn cho lắm.

Điều này có thể thấy rõ trong tiết học của cậu, cậu đã gọi sai tên của một vài học trò, thậm chí còn niệm sai Bùa Bảo vệ, cũng may có Rose lên tiếng ngăn cản cậu làm phép. Harry cũng biết rằng cậu đang không ổn nên đã cho tiết học kết thúc sớm, bọn nhỏ reo hò ầm ĩ rồi nối đuôi nhau rời khỏi phòng học.

"Cha đỡ đầu, cha sao thế ạ?" Đợi mọi người đi hết, Rose mới chạy đến hỏi han.

"Rose, cảm ơn con vì khi nãy đã nhắc nhở ta." Harry thấy có chút xấu hổ khi nhìn thấy con gái đỡ đầu nhìn mình với ánh mắt lo lắng, vậy là cậu đã khiến cho một đứa nhỏ phải lo.

"Không có gì đâu ạ, nhưng trông cha có vẻ không ổn lắm, nên nói sao ta, trông cha giống hệt mẹ con mỗi lúc cãi nhau với ba." Rose dùng một phép so sánh hết sức thần kỳ, nhìn Harry nói.

"Hả?" Harry mỉm cười, nhìn Rose với vẻ ngờ vực.

"À, chắc cha cũng biết ba con có hơi ngốc một chút, có lúc ba không nhận ra cảm xúc của mẹ con, thậm chí còn không biết mẹ con đang tức giận, mà thậm chí khi ấy mẹ con còn bắt gặp ba nói chuyện cười đùa với cô Lavender, cuối cùng là xảy ra hiểu lầm, vì chuyện này mà họ dọn ra ở riêng, mà ba con vẫn không biết gì hết, đến khi ba con bình tĩnh lại rồi đến tìm mẹ, mẹ đã đang suy nghĩ về chuyện ly hôn, sau đó ba con nói với mẹ rằng ba yêu mẹ nhiều đến mức nào, sẽ không thể yêu người nào khác, cô Lavender đã là người cũ từ lâu, giờ ba chỉ yêu mẹ thôi." Rose kể lại chuyện tình cảm của ba mẹ mình cho Harry nghe.

"Vậy, chuyện này liên quan gì đến ta, ta với Hermione giống nhau ở điểm nào vậy?" Harry vẫn không hiểu nổi tại sao cô con gái đỡ đầu lại kể cho cậu nghe chuyện này.

"Ý con là, cha Harry, cô ấy chỉ còn ở thì quá khứ thôi." Rose nói, nghiêm túc nhìn Harry, mắt cô bé nhìn thẳng vào mắt Harry.

"Con..." Harry nhìn cô bé trước mặt, đúng vậy, đây là con gái của Hermione, cô bé cũng sẽ sắc bén và thông minh giống mẹ, dường như chỉ cần nhìn qua là Rose đã đọc hiểu được ánh mắt của cậu.

"Con không biết giữa cha và người đó đã xảy ra những chuyện gì, cha có thể hỏi trực tiếp người ta, hoặc là cho người ta thêm một cơ hội? Vừa rồi trong cha rất giống mẹ con, bắt đầu tự hỏi liệu mình có được yêu hay không." Rose nói, thật ra cô bé cũng không nhìn ra được nhiều điều, nhưng may mắn thay, sau khi nghe câu chuyện của Scorpius, cô bé có thể đoán ra được, vậy nên cô bé đành đánh cược một phen, và kết quả cho cô biết rằng cô đã đúng.

"Cảm ơn con nhé, Rose." Harry cảm ơn cô con gái đỡ đầu của mình bằng một cái ôm.

"Scorpius sao rồi ạ? Con lo cho bồ ấy lắm." Rose hỏi.

"Có lẽ thằng bé đã dậy rồi, con có thể đến bệnh thất gặp nó." Harry vừa xoa đầu Rose vừa nói.

Harry nhìn cô bé phù thủy tóc đỏ chạy về phía bệnh thất, cuối cùng biến mất trong đám đông, Harry trở lại văn phòng của mình, cậu ngồi trên ghế ngẩn người một lúc, sau đó mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc.

Trong ngăn kéo có mấy con hạc giấy đã ố vàng và vài lọ độc dược rỗng, Harry gạt chúng sang một bên và lấy ra một cái hộp ở tít dưới đáy, khi mở hộp ra, trong đó là một chiếc nhẫn được chế tác tinh xảo nằm trên nền lụa màu xanh lá cây. Chiếc nhẫn này được Draco và cậu mua tại một cửa hàng trang sức Muggle, và Draco cũng có một chiếc, nhưng anh ấy đã cất chiếc nhẫn đi sau khi họ chia tay.

Draco lại đeo chiếc nhẫn đó sao...

****************

Tình hình là... pạt nơ nhà mình có điều mún nói...

Zậy nên mụi ngừi mún sớm có truyện với chap mới đọc thì chăm còm men để em ta và mình có động lực mở máy gõ chữ nha, còn khum thì cả hai sẽ còn chơi hệ delay airline dài dài...

Nhân tiện, chúc mọi người một năm mới 2023 bình an, hạnh phúc với thực hiện được mọi điều mình mong muốn nha!!! 💖💖💖


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net