You're laughing (and I'm aching)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta đang cười, kiểu cười mà em đã đánh mất từ lâu, cái kiểu khiến em không thể thở được qua những tiếng khúc khích. Nhìn chằm chằm vào một bức ảnh chuyển động, thứ khiến chúng ta vỡ òa, mặc dù tôi không thể nhớ rằng tại sao tôi lại thở hổn hển. Đôi mắt em sáng và xanh và ôn hòa và thân thương, và một lần nữa, tôi được nhắc nhở rằng em không cảm thấy như vậy.

Tôi đơn độc trong cuộc tình này.

Tiếng cười của tôi tan vỡ như một cái nút bịt bị nhét vào trong chai, và tôi vẫn vậy, quan sát khi những tia sáng vui vẻ trong đôi mắt em lóe lên sự bối rối.

"Sao vậy?" em hỏi.

Nó hợp lý thôi, câu hỏi ấy, nhưng tôi biết rằng sự tức giận đang ngập tràn trong huyết quản tôi thì không.

Miệng tôi mở ra, rồi đóng sập lại, ghìm lại những ngôn từ đang van nài được thoát ra.

Tôi muốn nhấn đôi môi của em vào với môi tôi.

Tôi muốn biết cảm giác khi lòng bàn tay mình được chạm vào mái tóc em.

Tôi muốn lau đi những giọt nước mắt sau từng cơn ác mộng.

Tôi cần được thức dậy với em trong vòng tay mình.

Nhưng em không muốn điều đó. Em không cần.

Em đang cười, và tôi đau đớn.

Tôi lấy ra một bức ảnh khác, bức ảnh này cho thấy cảnh tôi chạy vòng quanh Phủ khi bị truy đuổi bởi những con công đang kêu thét, và nỗi đau vẫn dịu đi như mọi khi. Những hòn than hồng không bao giờ bị dập tắt nép mình trong tâm hồn tôi.

Có người đã đưa ra yêu cầu trước. Đồ uống đêm khuya, quá nhiều, và một tên trong bầy sư tử của em nghiêng qua quầy, táo bạo và theo bản năng.

"Mấy cậu đang có gì hả?" Cậu ta nói với nụ cười toe toét, và trong khi má tôi thẫm lại, em nhanh chóng đáp lời.

"Không," em nói, lắc đầu như thể ý tưởng đó thật phi lý. "Chỉ là mates*, nhưng- er- không phải kiểu đó." Em đưa tay lên đùi tôi và siết chặt, cơ thể tôi run rẩy đáp lại. "Phải chứ?"

*mates có thể hiểu theo hai nghĩa, hoặc là bạn đời, bạn tình, cặp đôi, phu thê; hoặc là bạn bè

Em hỏi, nhưng em không nhìn tôi; điều duy nhất kết nối chúng ta là cái chạm nơi đùi tôi và nhịp đập trong lồng ngực.

"Phải," tôi đã đáp lời, mắt tôi khóa vào tay em khi em siết chặt một lần nữa trước khi rút đi, cái lạnh đọng lại trên da thịt và trong lòng tôi.

"Tôi và Potter sẽ giết chết nhau trước khi kịp cời quần ra," tôi nói một cách lén lút, thập phần lén lút.

Khi tôi dám nhìn lại em, tôi chỉ có thể nhìn thấy một nụ cười gượng gạo.

Tôi không phải là một con sư tử. Tôi đưa ra những quyết định đã qua tính toán.

Tôi đã phá vỡ nó, và em cười toe toét. Khoảnh khắc giữa chúng ta trôi đi.

"Cậu từng là một tên nhóc dễ thương," em nói khi những con công kia tiếp tục tạo ra đe dọa trong bức ảnh, lông của chúng mở rộng ra trong sắc tím và xanh ngọc.

Tôi ấp úng như một hồi đáp, ngắm nhìn khuôn mặt rạng rỡ của chính con người mình ngày xưa ấy, thật cởi mở non nớt và phơi bày. Làm thế nào mà tôi không thể nhớ nổi lần cuối cùng tôi cảm nhận được nhiều niềm vui, sự hài lòng trong một thứ gì đó.

"Cậu giờ vẫn dễ thương nữa,"

Lúc đầu, tôi không nghe thấy em. Tôi vẫn lạc trong bức ảnh đó, nơi có tôi thời còn non trẻ. Lời nói của em xuyên qua màn sương mù của ký ức và lơ lửng trong không khí khi tâm trí tôi thanh tỉnh.

Em không nhìn tôi, tìm kiếm thứ gì đó trên sàn gỗ cứng ngắc của phòng khách bởi nó thú vị hơn nhiều, nhưng tôi nhìn em. Tôi nhìn chằm chằm vào em, hơi thở của tôi nghẹn lại trong cổ họng, và tôi có thể cảm nhận được sự ủ rũ trong lồng ngực.

"Gì?" Tôi hỏi, từ ngữ tuột khỏi lưỡi tôi và tôi muốn cắn chặt lại, nhưng đã quá muộn.

Thay vào đó, tôi nhìn chằm chằm đầy ám ảnh vào nét mặt nghiêng của em và buộc mình phải hít vào.

"Tôi nói là," và tôi thực sự có thể nhìn thấy con sư tử trong em đang xù cái bờm của nó, cong lưng. Em ho trước khi quay lại nhìn tôi. Mắt em lại sáng, nhưng không với ánh cười. Với một cái gì đó khác, một cái gì đó mạnh mẽ hơn. "Tôi nói là cậu của bây giờ trông dễ thương."

Hy vọng. Đôi mắt của em có hy vọng.

"Cậu nghĩ tôi dễ thương?" và tôi nhăn nhó, bởi vì tôi có thể cảm nhận được sự nhức nhối của mình, tiếng gầm gừ trong giọng tôi bảo vệ tôi khỏi chính thứ tôi nhìn thấy trong ánh mắt em.

Em nhún vai, và nó mất dần từ khuôn mặt của em. Tôi có thể thấy bàn tay của em đang run lên một chút khi em nhìn chằm chằm vào nền móng tay mình. Má em đỏ ửng, và đôi chân lo lắng gõ lên sàn nhà, và tôi đông cứng tại chỗ, đông cứng trong lời nói của em.

Tôi đang đau.

Em cũng đang đau chứ?

Hay một lần nữa, chúng ta đã uống quá nhiều? Tôi liếc nhìn cái chai, vơi một nửa, cả hai ly của chúng ta đã ráo nước. Chất lỏng đó đem lại can đảm hay tạo ra mê sảng, ranh giới giữa thật và ảo bị làm mờ đi và tôi chẳng thể chắc chắn khi chỉ dựa trên cái thực tế đó.

Em đang chờ đợi, đến nỗi tôi hầu như không thể nhìn thấy những chuyển động của hơi thở trong ngực em, và đôi mắt của em đang nhắm nghiền. Sắc đỏ anh đào chạy dọc trên đôi má màu ô liu của em, len lỏi vào mái tóc rối bù của em, và tôi muốn vạch ra đường kẻ bằng những đầu ngón tay mình.

Nhưng tôi không làm thế. Tôi đợi cùng em.

Tôi ước mình có thể phá vỡ sự im lặng bằng một thanh kiếm, tìm thấy sức mạnh của mình khi lưỡi kiếm xuyên qua lớp không khí dày đặc. Tôi ước tôi có thể triệu hồi sư tử của mình và tìm thấy sự can đảm để giải phóng tiếng đập trong ngực tôi.

Tôi cũng nghĩ là em dễ thương nữa.

Tôi nghĩ em là người đàn ông đẹp nhất, dũng cảm nhất mà tôi từng gặp.

Tôi nghĩ là tôi yêu em.

Tôi mở miệng, nhưng những từ đó không thoát ra, mặc dù lần này tôi muốn chúng làm vậy.

Sự im lặng bóp nghẹt tôi. Tôi không thể thở được, vì vậy tôi lại ngậm miệng lại.

Em không chờ nữa. Tay em đập vào đùi em, tiếng da thịt va chạm phá vỡ sự im lặng dồn dập và em đứng dậy, vò tóc mình bằng những ngón tay.

"Quên bất cứ điều gì mà tôi đã nói đi." Giọng nói em cộc cằn, và tôi muốn bắt giữ nó bằng miệng tôi. Tôi muốn thì thầm vào tai em và vòng tay quanh eo em.

Tôi muốn.

Tôi cần .

"Nói lại lần nữa đi." Giọng tôi trầm lặng, và ban đầu, tôi không nghĩ em có thể nghe thấy tôi. Cơ thể em tiếp tục di chuyển với sự kết án của nó để chạy, để trốn, nhưng nó vẫn đứng yên sau một bước.

Tôi cũng muốn đứng lên, đi về phía em và quay đầu em lại để em phải đối mặt với tôi. Nhìn chằm chằm vào mắt em, để thấy hy vọng thấm vào đó.

Thay vì thế, tôi ngồi. Chờ đợi để thấy con sư tử của tôi vồ ra.

"Tôi-" Em đã tạm dừng, và tôi có thể thấy được mối đe dọa về sự tổn thương. Nhiều năm liền tôi cãi cọ với em, rằng em sợ đây là một cơ hội khác. Nỗi đau của chúng ta không bao giờ bị chôn vùi, chỉ ẩn dưới lòng đất.

Tôi biết, vậy thì, tôi không thể cứ thế trốn tránh thương tổn. Cảm giác không chắc chắn này không quan trọng. Không rủi ro, không phần thưởng.

"Tôi cũng thấy cậu dễ thương nữa." Không có con quái vật ngự trong giọng nói của tôi khi tôi nói điều đó, không có lời bình phẩm cay nghiệt. Thay vào đó, tôi cảm thấy khuôn mặt mình rạng rỡ, nụ cười của tôi trải dài khi cơ thể tôi râm ran.

Nó râm ran với hy vọng. Cùng sự vui mừng.

"Tôi đã nghĩ mình đơn độc trong cuộc tình này," em nói khi đôi mắt em lấp lánh.

"Tôi cũng vậy."

~end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net