Merry Christmas, my darling!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Welcome to hmcc ver2 và lại là tôi, cho những ai còn không biết, i'm poi

Xin thưa là nếu tôi viết tách ra thành oneshort twoshort này nọ thì tôi phải có cả trăm fic rồi=))) chưa kể có những cái tôi viết để đó sau tôi làm thành một fic dài, ví dụ như: những em bé lắm tiền. Còn sao tên lại là em bé thế thì tại tôi thấy cute nên tôi đặt hoy=))))))

...

Giáng sinh an lành, mùa đông Tokyo vẫn rét như vậy. Thường thì Mikey sẽ không ra khỏi nhà vào những ngày lạnh thế này đâu nhưng hôm nay khác, nó đặc biệt hơn. Và vì sự đặc biệt của nó nên Mikey phải kéo Draken ra ngoài bằng được để có một buổi hẹn hò ngọt ngào vào ngày đông đêm giá. Những bông tuyết trắng muốt làm nên đặc trưng của một mùa noel được săn đón càng làm Mikey thấy hào hứng hơn.

"Kenchin... sắp xong chưa thế? Tao muốn đi xem cây thông noel to to ở trung tâm Shibuya, người ta mới dựng đó! Tao mới nghe Takemicchi kể xong" - cậu tựa đầu vào lưng Draken làm nũng.

"Đợi tao chút, xe này chiều khách lấy mất rồi. Mikey ngoan, đợi tao chút nhé rồi lát tao dẫn đi ăn ngon" - Draken vẫn chăm chú vào cái xe trước mặt.

"Suốt ngày xe..."

Mikey xụ mặt xuống, cậu bỏ vào trong phòng nghỉ của cửa hàng. Cậu cứ ngỡ anh sẽ vào dỗ mình ngay nhưng không, Draken vẫn bận rộn với cái xe. Anh đang sửa cái xe trong sự vội vàng và đôi chút cáu giận, anh đã cố hết sức sửa chiếc xe này rồi thoải mái đi chơi với người tình bé nhỏ mà khổ nỗi, anh chiều người ta quá đâm ra người ta sinh hư mất rồi, chẳng thèm hiểu cho anh gì cả.

Gần tiếng sau, khi Mikey ngủ thiếp đi từ đời, Draken mới sửa xong chiếc xe. Đợi thêm 15 phút nữa cho chủ xe đến lấy, anh thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa hàng rồi quay vào trong xem bé nhỏ của mình hết giận chưa. Anh nhẹ nhàng gọi Mikey dậy, giọng điệu trầm ấm cưng chiều làm cậu cũng quên mất tại sao mình lại giận anh. Mikey lại biến thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe theo từng lời Draken nói.

Cả hai lùng bùng mãi, nào là gọi Mikey dậy, nào là chuẩn bị quần áo, làm vài chuyện bí mật. Chừng đó cũng tốn già nửa một tiếng nữa. Có điều, Mikey vẫn đang xụ mặt ra không cam lòng cho lắm. Ai mà biết có chuyện gì xảy ra chứ, đó là bí mật của những người yêu nhau.

"Kenchin chơi xấu! Sao phải cho cái đó vào chứ! Tao không thích tẹo nào!" - cậu giận hờn quay lưng lại với anh.

"Thôi nào Mikey, chỉ là miếng dán giữ nhiệt. Còn không phải vì tao sợ mày lạnh hay sao? Lạnh rồi lại chảy nước mũi xong ốm thì khổ người ra" - Draken xoa đầu cậu, câu nói mang vẻ trách móc nhưng hành động lại âu yếm khác thường.

"Ghét Kenchin!"

Nếu nói Draken bất lực với Mikey cũng không sai đâu nhưng anh vẫn cưng cậu lắm. Anh xuống xe bế cậu để lên yên xe trong sự hậm hực, hôn nhẹ lên chóp mũi vì lạnh mà ửng hồng của cậu.

"Hư là cho ở nhà đấy nhé. Bé ngoan là không được giận dỗi đâu. Tao cố sửa cái xe đó để giờ được đi chơi với mày, đừng có mà trẻ con thế" - Draken vừa đeo găng tay cho Mikey vừa tường tận giải thích.

Mikey lắng nghe từng lời Draken nói, thật ra cậu biết hết tất cả chỉ là bản năng thôi thúc muốn được anh để ý đến nhiều hơn vào những ngày thế này. Biết mình sai nên cậu cũng không cãi nữa, hôn lên chóp mũi Draken rồi cười nhẹ mấy cái như xí xoá lỗi lầm.

Draken thầm cảm thán sao mình lại có thể vớ được em người yêu tuyệt vời đến nhường này chứ. Dụi má vào má Mikey, cái lạnh từ da thịt chạm vào nhau thật thích thú. Mikey cứ khúc khích cả đoạn đường đến Shibuya.

Cậu ngân nga bài hát mừng giáng sinh quen thuộc với từng điệu nhạc ngắt quãng của các con phố. Giáng sinh vốn là ngày để chúng ta ở bên cạnh gia đình của mình, Mikey hoàn toàn có thể rủ ba anh em còn lại đi chơi nhưng thay vào đó, Mikey chọn Draken. Với Mikey thì Draken cũng là gia đình của cận, một loại gia đình ngọt ngào hơn cả. Vả lại, dù là Shinichirou, Izana hay Emma thì đều đang có một tối giáng sinh bên người tình của mình thì tâm trí đâu mà để ý đến Mikey nữa.

Đợi Draken gửi xe ở nhà người quen, Mikey tranh thủ mua cho anh cốc coffee nóng. Cả ngày hôm nay anh đã vất vả rồi, đêm nay còn nhiều việc phải làm nên cốc coffee là điều hợp lí nhất. Hộp quà nhỏ cùng cây thông lớn đan tay dắt nhau đến chỗ gần trung tâm. Thấy người ta bu quanh nơi nổi bật ở giữa cảm thấy có chút không vui cho lắm. Vốn dĩ chủ ý của Mikey đến đây là để tận hưởng sự nhẹ nhàng và lưu lại nhiều kỉ niệm nhưng xem ra không được rồi. Draken chọn lấy một ghế đá gần đó để nghỉ chân, đợi khi nào vãn người rồi sẽ cùng Mikey chụp vài kiểu ảnh.

Mikey mải mê ngắm nhìn cây thông cao lớn đó, cách trang trí không quá cầu kì cũng không bị đơn giản, vừa mắt nhìn. Thế là lại một năm nữa bên nhau.

"Noel năm nay tao không muốn gặp lại sự cố 'Taiju' lần nữa đâu!" - Mikey sực nhớ ra rồi cũng cất giọng nói lên suy nghĩ của mình.

"Sẽ không, tên đó giờ này đang bận ở nhà thờ rồi. Hắn ta mà có yêu ai chắc phải là kẻ si tình lắm đây dù hắn bạo lực thật" - Draken thấy thế cũng cùng hùa theo Mikey. Nếu Taiju mà thực sự nghe thấy thì gã ta sẽ tức chết mất.

"Nè nè Kenchin, sau này có ra sao thì đừng bỏ tao một mình nhé. Tao hứa sẽ cùng Kenchin đón giáng sinh, năm mới, đi biển mùa hè rồi cả ăn xuyên mùa thu nữa. Miễn là Kenchin ở cạnh tao, có được không? Thiếu đi Kenchin chắc tao chết mất..." - Mikey tựa đầu vào cánh tay Draken, hai người như dính vào nhau, người nào đi qua cũng cảm thấy họ thật xứng đôi.

"Tất nhiên rồi. Làm sao mà tao nỡ bỏ lại hoàng tử nhỏ của tao chứ. Tao sẽ luôn bên mày vì tao chẳng muốn Mikey của tao phải ướt mi" - động tác tay thuần thục, Draken đeo cho Mikey chiếc nhẫn mình đã chuẩn bị sẵn. Chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên làn da trắng muốt, nó vừa khít với ngón tay thon nhỏ của cậu.

"Đợi khi mày sẵn sàng, tao sẽ cưới mày vào một ngày xuân, ở một nơi không khí trong lành và có đầy đủ mọi người nữa!"

Đôi tình nhân trẻ ngồi tâm tình một lúc lâu, nhân cơ hội ra chụp cùng nhau vài kiểu ảnh làm kỉ niệm rồi lại tay trong tay đi đây đó ngắm phố phường, ăn vặt hay chơi trò chơi. Điểm kết thúc vẫn là chiếc ghế ven đường đó, cảnh vật dần chìm vào im lặng, có mấy đứa trẻ thúc giục bố mẹ về nhà nhanh để còn treo tất đợi ông già noel nữa. Mikey thấy vậy cũng mè nheo đòi quà nhưng làm sao Draken từ chối được cơ chứ. Thực tình thì theo lời Mikey lải nhải tuần nay thì Draken cũng chuẩn bị quà sẵn rồi. Chỉ đợi khi Mikey ngủ thật say, việc của anh là nhét tất cả vào tất để làm người yêu mình vui.

Có thể là một góc phố nào đó...

"Rõ là chúng nó rủ mình đi chơi noel xong hai đứa nó một thế giới riêng, có vẻ còn quên mất cả mình!" - Mitsuya tay trong tay với Hakkai hậm hực lên tiếng.

"Thôi kệ đi, dù sao cũng nên cho Mikey được ở riêng với Draken. Cậu ta rất thích những ngày này được ở riêng với Draken mà" - Chifuyu khoác tay hai anh đội trưởng của mình.

"Thế, anh em tao chuồn trước đây. Angry đói rồi!" - nói xong Smiley cũng kéo em trai mình đi luôn.

Sanzu và Mucho cũng lẳng lặng rời khỏi đó. Hai người cũng cần không gian riêng mà, nếu không tại Sanzu quá nghe lời Mikey thì họ đang tí tởn với nhau ở phương trời nào rồi. Thế nhưng anh ta cũng không tức giận đâu, miễn là đôi mắt kia ánh lên tia vui mừng thì lòng anh ta cũng thấy thoait mái. Tuy Mucho không lãng mạng, tinh tế được như Draken nhưng anh ta cũng rất chiều người yêu mình. Làm gì có ai được anh ta nhìn bằng đôi mắt âu yếm thế kia, nhất mực che chở, kiên nhẫn, nhún nhường. Sanzu, nó thấy hạnh phúc lắm bởi chưa bao giờ nó biết mình quan trọng trong mắt ai đó như thế.







25122021


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net