Chapter 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khung cảnh ấm áp của những ngày đầu tháng chín được thế chỗ bởi những đợt gió man mát khi mùa đông đang chuẩn bị gõ cửa. Bầu trời không còn trong xanh, nắng cũng dần tắt lịm bởi làn sương mù dày đặc mỗi sáng sớm. Một kiểu thời tiết cực kỳ lý tưởng cho các hoạt đồng ngoài trời nếu không phải chiến tranh đang diễn ra trên khắp châu Âu.

Cúp Quidditch năm nay đã bị hủy bỏ, điều mà hầu hết không học sinh nào mong muốn, tuy nhiên Hermione chưa thấy bất cứ ai phản đối quyết định này. Hermione bây giờ gần như không rời khỏi phòng sinh hoạt chung trừ khi phải vào thư viện hoặc đi ăn. Số học sinh đã giảm đáng kể khi mà nhà trường quyết định sẽ không có học sinh năm nhất nào trong niên học mới này, và một số lượng lớn khác đã chọn ở nhà hoặc ra nước ngoài. Trong đó có vài người Hermione quen biết như chị em Parvati Patil, Terry Boot, hay gần đây nhất là Seamus Finnigan. May mắn thay, những người còn ở lại chẳng mấy ai là để ý đến hai vị trí luôn luôn trống cạnh Ginny và Neville trong giờ ăn.

Ginny, Luna và Neville giúp đỡ cô rất nhiều trong việc tìm thông tin cũng như bài vở trên lớp. Hermione rất quý những người bạn của mình, nhưng cô thực sự nhớ Harry và Ron. Họ đã đi từ gần một tháng trước, nhưng cho đến nay vẫn không bất kỳ liên lạc nào. Cô đã cố ý bỏ Pigwidgeon vào chiếc túi da và đưa cho Ron, tuy không biết liệu họ có chú ý hay chưa.

Mọi thứ vẫn ổn thỏa với Hermione và Theo, ít nhất là cho đến một ngày cuối tuần.

Hai người họ vẫn như mọi khi đi đến thư viện vào buổi sáng. Nhưng tuần đó mọi người đều có khá nhiều bài tập nên họ phải cố gắng né tránh nhiều người hơn trên hành lang. Kể cả Slytherin cũng có phần khẩn trương hơn ngày thường, khi mà chúng đáng nhẽ ra phải đang bắt nạt đám học sinh năm 2 thì bây giờ lại xuất hiện cùng với đống sách trong tay.

"Hơi bị nhiều sách rồi đấy, Granger. Cô còn muốn quay lại lấy thêm nữa hả?!" Theo than thở

"Chúng ta cần thêm thông tin về cái mề đay, cuốn sách đó không--" Hermione bỗng khựng lại khi nghe thấy tiếng bước chạy và tiếng thở hồng hộc của ai đấy đang tiến lại gần, rồi sau đó...

"UI DA!!!" tiếng hét cùng âm thanh của hai thứ dộng mạnh vào nhau khiến Hermione giật lùi về phía sau và nhìn xuống dưới đất. Một cô gái với mái tóc đen ngắn đang đau đớn ngồi dưới sàn. Mặc dù không nhìn thấy nhưng Hermione biết rằng Theo cũng đang trong tình trạng như vậy ở phía đối diện. Những cuốn sách nằm la liệt cạnh chân của cô gái đó.

"Má nó!" Theo bắt đầu gom chúng lại.

"Theo?" cô gái lên tiếng "Theo, là anh đúng không?" cô gái đứng lên, và lúc này Hermione mới nhìn thấy rõ. Và điều khiến cho cô há hốc mồm kinh ngạc chính là đây không ai khác ngoài Pansy Parkinson. Cô ta quờ quạng xung quanh đến khi đụng trúng người Theo.

"Chắc chắn là anh rồi, lên tiếng đi, Theodore Nott!" giọng cô có chút giận dữ

Hermione không biết lúc ấy mình nghĩ gì vì ngay sau đó cô đã rút đũa phép ra.

"Stupefy!" một lần nữa, Pansy đổ rạp xuống sàn.

"Cô làm cái gì vậy?! Ai đó phát hiện thì sao?" Theo đứng bật dậy

"Đưa cô ấy vào phòng đựng chổi đi, vào đấy nói chuyện" Hermione đảm bảo xung quanh không ai nhìn và bắt đầu nâng vai Parkinson lên, trong khi Theo nâng hai chân và bước lùi về sau cho đến khi lưng đụng cậu đụng cánh cửa gỗ.

Vì Quidditch không được tổ chức nên căn phòng này cũng không có ai dọn dẹp. Mạng nhện và bụi bẩn bám từ trên trần xuống sàn nhà, đến những cán chổi và thùng dụng cụ. Lúc này bùa Tan Ảo Ảnh của cả hai đã hết tác dụng. Đặt Parkinson ngồi dựa vào kệ tủ, Hermione lẩm rẩm bùa chú.

"Rennervate"

Cô ta mở bừng mắt ra, nhìn thẳng vào Hermione, dường như vẫn chưa nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra. Rồi bỗng nhiên, đồng tử mắt cô mở to đầy tức giận, đồng thời lao người về phía Hermione hét lớn.

"MÀY!!!" Theo đã kịp lao ra phía trước giữ Pansy lại "BUÔNG RA! ĐỒ KHỐN KHIẾP!" cô ta vùng vẫy

"Cô ra ngoài trước đi Granger" cậu nói nhanh

"Nhưng--"

"Nhanh lên!"

Cô hơi chần chừ đôi chút nhưng biết rằng mình ở đây chỉ làm mọi thứ rối hơn nên đành bắn một tia khó chịu về phía Parkinson, đặt một lớp bùa khác lên người rồi mở cửa bước ra ngoài.

"ANH LÀ ĐỒ PHẢN BỘI, THEODORE NOTT!!" cậu đẩy cô ngồi xuống.

"Bình tĩnh, Pansy. Em không hiểu--"

"Không hiểu cái đéo gì?! Anh đi giao lưu với con máu bùn dơ bẩn như nó hả?" cô chỉ tay vào cánh cửa. "Mấy tháng nay anh biến mất không thấy tăm hơi tôi còn tưởng anh bị gì rồi cơ. Chúa tể đã tức giận với bố mẹ anh như thế nào anh có biết không? Hóa ra lại trốn ở đây--" cô dừng lại và như chợt nhận ra thứ gì đấy.

"Đừng nói anh đang sống với đám hội đấy nhá!"

"Pansy--"

"Không, không thể nào. Draco bị chúng nó giết đấy, Draco bị đám người anh đang sống cùng giết đấy, BIẾT KHÔNG HẢ?!" Pansy vừa giận dữ nhưng cũng như sắp bật khóc bất cứ lúc nào.

"Draco nó chưa chết" Theo giải thích "Nó đang ở nhà trú ẩn của Hội, giống anh"

"Cái Merlin gì cơ? Anh điên rồi, chúng nó tẩy não anh rồi Theo" cô lắc đầu "Draco bị giết vào ngày lão già Dumbledore rớt từ tháp Thiên Văn xuống đấy. Chính bà Malfoy đã nói trước chúa tể, làm gì có chuyện--"

"Bà ấy nói dối thôi. Bà ấy đang làm gián điệp cho Hội rồi, đổi lại cho Draco và nhà Malfoy an toàn khỏi Chúa tể."

Pansy im lặng để tiêu hóa hết lời cậu nói, sau đó mới lên tiếng.

"Nếu đó là sự thật...Sao anh lại nói với em, không sợ em tố giác với Chúa tể sao?"

"Em nhận Dấu hiệu rồi?"

Pansy gật đầu "Blaise nữa"

Theo nhắm nghiền mắt lại, đưa tay lên day day thái dương.

"Em không biết Draco nó khổ như thế nào khi có cái thứ đó trên cánh tay đâu." cậu nói bất lực.

"Em không quan tâm. Em sẽ làm mọi thứ để được đứng trong hàng ngũ của Chúa tể--"

"Kể cả bán đứng anh và Draco?"

"Là hai anh bán đứng Chúa tể trước! Đừng nói như kiểu em là kẻ phản bội trong khi đó là hai người mới đúng." cô vùng dậy "Và đúng, kể cả việc tố cáo anh và nhà Malfoy."

Ánh mắt quyết tâm của Pansy khiến Theo biết chắc rằng cô sẽ không do dự. Nhưng cậu đã chuẩn bị trước trong trường hợp này rồi, vì vậy cậu mới dễ dàng nói ra mọi thứ như vậy.

Cô lách qua người cậu, tay đặt trên nắm cửa định ra ngoài thì Theo nói lớn.

"Pansy Parkinson! Đừng quên gia đình em nợ anh ba mạng người đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net