Chương 13.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ron độn thổ về căn hộ sang trọng của mình, trên người vẫn mặc bộ đồ chơi Quidditch, người đẫm mồ hôi và nhớp nháp sau buổi tập luyện nhưng anh vẫn tươi cười. Tuy vậy, nụ cười vụt tắt trên mặt anh khi nhìn quanh phòng. Không hề có người nào để chào đón anh cả.

Những bức tường từ san hô nguyên sơ nhất và những chiếc ghế sô pha bọc da màu nâu đắt tiền nhất đã từng được đưa ra chào bán. Căn phòng thật đẹp. Một trong số những người bạn của Sadie đã thiết kế và trang bị đồ đạc cho căn phòng. Nhưng điều đó làm cho nó giống như một phòng trưng bày hơn là một ngôi nhà. Anh thậm chí còn không muốn ngồi lên trên ghế vì sợ rằng có thể làm hỏng nó.

Không có gì giống với bức tường màu xanh nhạt và những chiếc ghế sô pha màu đỏ đã cũ mòn... Căn hộ của họ. Ron nhắm chặt mắt lại.

Căn hộ của họ. Thứ mùi Muggle gây nghiện của cô ấy, mùi cà phê. Đó mới đúng là mùi của gia đình chứ không phải là mùi da mới. Nơi có người bạn yêu thương, gia đình chào đón bạn bằng một nụ hôn và hỏi ''ngày hôm nay của anh thế nào''. Lúc ấy mới đúng là một ngôi nhà.

Hermione từng là nhà.

Hermione. Merlin, anh không bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương cô ấy. Anh thực sự không có nhưng mối quan hệ của họ bắt đầu làm cho anh cảm thấy kiệt sức. Cô ấy vẫn ăn mặc như hồi họ còn ở Hogwarts và nhiều đêm làm việc đến khuya muộn. Họ chẳng bao giờ đi đâu cả, ngoại trừ những bữa tiệc Quidditch và những bữa tiệc văn phòng nhạt nhẽo của cô ấy. Hai người họ chưa bao giờ làm bất cứ điều gì thú vị và tất cả những gì Hermione muốn làm vào ban đêm là trò chuyện... Anh cảm thấy như bị mắc kẹt, như thể anh sẽ bị bỏ tù khi anh nói những lời như ''anh làm nhé.''

Giờ đây, tất cả những gì anh cảm thấy khi nghĩ về những lời là sự hối hận. Anh đã bỏ lỡ gia đình mà cô ấy dành cho anh. Có bữa tối cùng cô ấy và chỉ nói chuyện, cười đùa. Anh nhớ cô đã thấu hiểu anh như thế nào và cái cách khi cô ấy mỉm cười với anh thì tất cả mọi thứ đều sẽ ổn cả thôi. Đáng kinh ngạc, cô ấy trở nên thật xinh đẹp. Hơn hết thảy, cô ấy trông hấp dẫn đến ngộp thở. Tại sao cô ấy không mặc như vậy và ra ngoài cùng anh giống như những gì mà giờ đây cô ấy đang làm cùng thằng chết tiệt Malfoy? Mọi thứ về cô ấy bây giờ đều rất thú vị, sự hiện diện của cô ấy trông một căn phòng là một điều tuyệt vời. Bây giờ cô ấy có vẻ là một người khác nhưng cũng vẫn mãi là cô ấy.

Và trong tất cả những gã trên thế giới này, cô ấy đã chọn Malfoy.

Ban đầu, theo kế hoạch mà anh vẽ ra, họ sẽ vẫn chấm dứt khi mọi thứ đã xong xuôi hết thảy. Cô ấy sẽ là của anh một lần nữa, cô ấy luôn luôn là của anh. Và cô ấy sẽ về lại bên anh khi mà cơn sốt với Sadie qua đi. Nhưng sau đó tên chồn sương kia lại nhúng mũi vào. Giờ đây, anh không biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Ngay từ đầu, điều mà anh luôn mong muốn là cô ấy và tất cả những gì anh làm để hiểu thấu điều đó là thật sự đánh mất cô ấy.

Một cơn đau âm ỉ lắng xuống dạ dày anh.

''Không có một cơn giận dữ nào hơn việc một người con gái bị chính người mình yêu phản bội.''

Ginny đã đúng, thật tuyệt làm sao. Hermione đã không làm bất cứ điều gì giống như những điều anh mong đợi nhưng cô ấy đã làm những điều tồi tệ hơn. Cô ấy ở bên cạnh Malfoy. Xin đẹp hơn và chìm trong tình yêu. Điều đó vượt quá sức chịu đựng của anh. Đó là sự trả thù tồi tệ nhất mà cô ấy dành cho anh và anh nếm thấy cảm giác kinh tởm trong miệng bởi anh không nghĩ cô ấy có đủ sự xấu xa trong xương tủy để nghĩ ra một kế hoạch trả thù như vậy.

Nhưng Draco Malfoy dĩ nhiên có thể nghĩ ra kế hoạch đó.

!

''Hai người sẽ hôn nhau giống như mẹ và bố đúng không ạ?''

Hai người ngước nhìn lên và thấy Teddy đứng ở đó trong bộ áo choàng tắm, trên mặt là biểu cảm thuần túy mà những đứa trẻ thường biểu hiện.

''Ờ. Không gì nữa cả.''

''Tốt lắm. Bây giờ, cháu đã nhớ ra chú.'' Teddy ngồi xen vào giữa hai người.

Draco liếc nhìn Hermione.

''Thật sao?''

Teddy gật đầu. ''Cháu nhớ đã thấy chú trong bức ảnh chụp với dì Mione. Chú Ron đã rất tức giận khi phát hiện ra đó là hai người và các chú khác của cháu đã phun nước bí ngô ra ngoài. Thật là tồi tệ.'' Bé xoa xoa mũi khi hồi tưởng lại bữa cơm đó. ''Chú sẽ cưới dì Mione phải không?''

Câu hỏi đó làm cho hai người lớn cảm thấy khá sốc.

''Ừ. Đúng vậy.'' Draco nhìn Hermione

''Làm ơn nói với dì là con có mặc quần áo dưới áo choàng tắm nhé.'' Hermione đột nhiên đổi chủ đề.

Teddy lắc đầu khi ngồi xuống ghế.

''Cưng à, quần áo của con để ở đâu rồi, để dì mặc cho con nào?''

''Crookshanks đang ngủ ở trên đó, con không thể nhấc nó ra được. Nó quá nặng.''

Hermione chớp chớp mắt. Còn Draco, đó là điều thú vị nhất anh được nghe trong ngày hôm nay và anh không thể không cười. Anh cười mạnh đến nỗi anh gần như rơi ra khỏi ghế. Teddy và Hermione chỉ nhìn chằm chằm vào anh.

Draco cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại sau khi hai người họ giúp Teddy mặc đồ ngủ.

''Anh cảm thấy tốt hơn rồi chứ?'' Hermione cảm thấy vui vẻ sau khi thấy Draco tạo ra cảnh tượng trước đó.

''Rất nhiều.''

Hermione nở nụ cười nho nhỏ khi cô ngồi cạnh anh.

''Hermione.''

''Sao vậy Draco''

''Em rảnh ngày mai chứ?''

Hermione nhìn anh nhưng khuôn mặt của Draco không tiết lộ bất cứ điều gì cả.

''Uhm. Em phải chăm sóc Teddy?''

''Em có kế hoạch gì không?''

''Không, em nghĩ là không, tại sao vậy?''

''Anh cần em đi ăn trưa cùng anh và mẹ anh. Em có thể mang Teddy theo. Sẽ thật tuyệt vời khi em có thể làm vậy.''

''Cái gì cơ!''

!

Cuối cùng, Hermione đã đồng ý, không hẳn vậy, là Teddy đã đồng ý thay cô ấy. Mắt của thằng bé sáng lên khi nghe nhắc đến nước ép trái cây, bánh quy và bánh mỳ. Còn có cả kem nữa. Càng nhiều càng tốt. Và bao gồm tất cả những món bên trên kia.

!

Draco trở về nhà và ngồi xuống chiếc ghế yêu thích của mình. Anh nhắm mắt lại và hít một hơi thật dài.

Merlin đáng kính, Granger sinh ra để làm mẹ. Cách cô ấy đối xử với tên quỷ nhỏ, Teddy. Hàm của anh nghẹn lại. Cô ấy sẽ là một người mẹ hoàn hảo. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một gia đình. Anh cảm thấy mình vẫn còn trẻ và anh còn nhiều thời gian về sau. Và anh không bao giờ muốn nghe người ta nói sự thật nhưng nhìn thấy Hermione đối xử với Teddy như một người mẹ. Thưa ngài, anh đã bắt đầu tưởng tượng xem sẽ thế nào nếu Teddy là một cậu bé tóc vàng kim với đôi mắt nai ngọt ngào của Hermione. Hoặc một cô bé với mái tóc xù và nụ cười không thể cưỡng lại, thông minh như thể biết tuốt. Đó thật sự là một dấu hiệu không tốt. Anh ngã người xuống ghế. Anh đang tưởng tượng Hermione sẽ là mẹ của con mình! Ý nghĩ đó anh chỉ nên gửi cho những ngọn đồi nhưng anh không dám làm vậy, trong trường hợp anh bỏ lỡ bất cứ điều gì, trong trường hợp thời gian của anh và cô ấy đã hết.

Draco nhắm mắt, đặt tay lên trán. Anh có thể tiếp tục sử dụng lý do trả thù như một cái cớ nữa không?

Chết tiệt, anh rơi vào lưới tình của cô. Một lần nữa. Thậm chí lần này còn tồi tệ hơn trước.

Bây giờ anh đã biết nó là gì để giữ cô ấy và hôn cô ấy với niềm say mê thật sự. Nói chuyện và hẹn hò, không cần phải lén la lén lút. Để có được cô ấy và để hạnh phúc hơn, anh nghĩ anh có thể. Anh sẽ phải làm gì mọi chuyện kết thúc?

Hết chương 13.

Ố la la, anh zai đã mơ về ngồi nhà và những đứa trẻ :v và anh biết mình đã yêu hêhê tung hoa, bung lụa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net