Chương 20.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco bị tiếng thét trong phòng tắm làm cho tỉnh giấc, bởi vì say rượu, anh bị ngã xuống chân giường. Nhưng anh vẫn cố tìm mọi cách chạy đến phòng tắm sau đó mở cửa: "Hermione!"

May mà Hermione nghe thấy tiếng động đã kịp lấy khăn lông che lấy cả người mình.

"Có chuyện gì vậy?" Draco thấy cô không có chuyện gì cả, giọng điệu mới bình tĩnh chút.

Hermione ngẩng đầu nhìn anh, mắt trợn trừng, sau đó xòe tay ra, cho anh xem cái ở trên tay đã làm cô thét chói tai đó là thứ gì.

"À, chết tiệt, tối qua chúng ta đã làm những gì, Granger?"

"Anh uống say, sau đó cầu hôn em." Hermione chỉ nhẫn trên tay, cực kỳ lớn, cực kỳ tỏa sáng, cực kỳ đắt tiền.

"Anh cầu hôn ư?" Draco thở dài: "Chúng ta đều uống say, Hermione. Nếu em còn tỉnh táo chắc chắn sẽ không đồng ý. "

"Ồ, tin em đi, đọc xong tờ báo kia, nếu anh muốn cùng em bỏ trốn em chắc chắn sẽ đồng ý đấy." Hermione tức giận nói.

"Thật chứ." Draco cực kỳ kinh ngạc và cũng cảm thấy rất vui mừng.

"Chỉ cần có thể đả kích Sadie ngu xuẩn với nụ cười đáng ghê tởm kia, em không tin lời cô ta nói." Hermione sờ sờ chiếc nhẫn.

"Vậy sao" Draco cảm thấy hụt hẫng.

"Vì sao không thể tháo nhẫn ra được?" Hermione hỏi.

"Đưa tay anh xem nào... Chết tiệt!"

"Sao? Cái gì chết tiệt?"

"Đây là nhẫn gia truyền của gia tộc Malfoy."

"Rồi, nhẫn gia truyền của gia tộc Malfoy thì sao? Có gì đặc biệt sao anh?" Hermione hỏi lại.

"Nó có ma thuật, chuyện này thật sự rất dài, đại loại là từ nửa thế kỷ trước cơ..."

"Draco." Hermione cảnh cáo.

"Ma lực đó..." Draco vội vã nói.

"Là cái gì? Nhẫn này rốt cuộc có ma lực gì?"

"Em phải đảm bảo là sẽ không giết chết anh, chúng ta đều uống say, hơn nữa...."

"Nói nhanh lên!"

"Trừ cái chết, hôn ước này vĩnh viễn không thể bị giải trừ."

"Cái gì?" Hermione thật sự sợ hãi.

"Nhiều năm trước, nhẫn này được tạo ra để cam kết hôn nhân sẽ không bị phá vỡ, nhất định phải kết hôn, nó sẽ bảo vệ sự trong trắng cho em đến đêm tân hôn. Ngoại trừ cái chết, không có cách nào khác nữa."

"Thật là đáng ghét... Em chỉ vừa mới giải trừ hôn ước ba tháng trước mà thôi, bây giờ lại.... Em thấy muốn nôn!" Hermione chạy vội đến toilet.

Draco giúp Hermone giữ đầu vừa vỗ nhẹ lưng cô.

"Quá lãng phí, nhỉ?" Hermione châm chọc.

Draco cười khẽ: "Tùy em muốn nói gì cũng được." Anh dìu Hermione đi đến bên bồn rửa súc miệng.

"Tiếp theo phải làm sao bây giờ, Draco?" Hermione dựa vào bồn rửa, nhìn anh chăm chú.

Ginny đang ngủ thì mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô túm một cái gối che lên mặt mong ngăn được âm thanh nhưng vô dụng.

Thế nên cô ấy ném gối đầu đi, kết quả là lại không nghe thấy tiếng chuông reo nữa, cô ấy cao hứng thở ra.

"Mẹ, mẹ." Teddy trèo lên giường kêu to.

Ginny không tình nguyện trở mình: "Cưng à."

"Dì Hermy muốn nói chuyện với mẹ đó ạ." Teddy nói, tay bé đang cầm di động.

"Chị Hermione?" Ginny mê mang lặp lại. "Được rồi, đưa cho mẹ nào."

Teddy vui vẻ đưa cho cô điện thoại, nhưng sau đó bé cũng không trở lại phòng mà rúc vào trong lòng Ginny.

Ginny dịch sang bên cạnh chừa một chỗ trống cho bé. "Chị Hermione?"

Hermione đang ngồi bên cạnh bồn tắm gọi điện cho cô ấy.

Draco ngồi trên giường vò đầu, quần áo xộc xệch, vẻ ngoài nhìn rất tiều tụy.

"Ha ha, người anh em, đi du lịch như nào rồi?" Blaise cười trộm ở đầu dây bên kia.

"Tao/chị nghĩ tối hôm qua tao/chị đã đính hôn."

"Gì cơ?" Cả Ginny và Blaise đều kêu to trong điện thoại.

Hermione và Draco từ góc độ của bản thân bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, kết cục đều giống nhau, đó là một hôn ước không thể nào phá vỡ được.

"Được rồi, em nghĩ có một tin muốn báo cho chị biết." Ginny nói.

"Lạy Merlin, Ginny, thật xin lỗi, chị thật vô ý, em có tin gì thế?"

"Đúng vậy, Hermione, chị thật vô ý đó." Ginny hừ một tiếng. "Em mang thai rồi." Cô ấy thông báo.

"Trời ạ, Ginny! Em phát hiện ra lúc nào vậy?"

"Khi chúng em đi hưởng tuần trăng mật, một buổi sáng em cảm thấy thoải mái, hơn nữa... em cảm thấy sẽ là con trai, em chắc chắn là một bé trai."

"Hình như câu này nói hơi sớm nhỉ?"

"Ginny, em nói thế nào thì chính là như thế." Hermione nhu hòa cười.

"Bao giờ thì chị trở về vậy? Cho tụi em có thể... Mà chị chắc chắn là Malfoy không cố ý lừa chị đấy chứ?"

"À, thật tiếc cho em khi không thể nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của anh ấy lúc nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay chị."

"Rất khó coi sao?"

"Ừ, giống như mặt Ron khi nhìn thấy lũ nhền nhện ấy."

Ginny cười to: "Thật thú vị, em sẽ thử tìm xem có cách nào không, nhất định sẽ có cách mà. Ý của em là... chị là phù thủy thông minh nhất trong lứa, chồng em là Cứu thế chủ, nhất định sẽ có cách phá bỏ ma pháp này thôi chị."

"Ginny.."

"Trừ khi chị thật sự muốn gả cho Malfoy, chị muốn như vậy sao?"

Hermione không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào cho phải.

"Hermione chị còn nghe không vậy?"

"Đúng thế." Hermione chán nản trả lời.

"Ôi, trời ơi, chị thật sự muốn gả cho anh ấy sao?"

"Ginny!" Hermione muốn nói một câu gì đấy nhưng ở đầu dây bên kia, Ginny vẫn còn đang kêu to.

"Xin lỗi cưng, Teddy." Giọng Ginny truyền đến: "Con muốn cùng dì Hermione nói chuyện không?" "Tất nhiên là có ạ."

Hermione nhẫn nại lắng nghe.

"DÌ Hermione."

"Chào con, cưng yêu."

"Có thật không vậy? Dì với chú Draco muốn kết hôn ấy ạ?"

"Chuyện này..."

"Chú Draco phải được cha mẹ đồng ý mới có thể cầu hôn dì, đúng không ạ?"

"Con đang nói gì vậy Teddy?"

"Chú Draco nói không thể không có sự đồng ý của cha mẹ mà kết hôn được, chú ấy nói nếu con không làm được chú Bill với dì Floor đồng ý thì sẽ không thể cùng Victoria kết hôn ạ." Bé nói sai rồi, là dì Fleur.

"Trời ạ." Hermione che miệng. "Teddy, cảm ơn con..."

"Không có gì ạ." Teddy pha trò: "Nhưng tại sao dì lại cảm ơn con ạ?" Teddy mê mang hỏi.

Hermione cười nói: "Teddy, con giúp gì ý thức được dì với chú Draco đang yêu nhau rất nhiều."

"Oaaaa"

Draco nghe được câu nói đó của Hermione nên tay đang đưa lên gõ cửa đã buông xuống. 

"Này, Blaise, tao muốn mày giúp tao một chuy..." Anh nói vô điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net