Chương 1: Một tuần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1: Một tuần nữa.

"Ngày mai là môn cuối rồi!" Ron nói một cách nhẹ nhõm.

"Đáp án câu 9 bồ viết cái gì vậy?" Hermione hỏi trong lo lắng khi cô đi theo Ron và Harry ra khỏi phòng học môn Biến Hình.

"Hermione, mình nghĩ là tụi mình đã nói với bồ là bọn mình không muốn thảo luận mấy cái vụ đáp án sau khi thi rồi cơ mà." Harry nói, rồi kéo vạt áo chùng lên lau lau cặp kính cận.

Hermione cau mày. "Rồi, nhưng...mình chỉ muốn biết là có phải viết đầy đủ cách vẩy đũa của thần chú Veraverto thì mới được trọn điểm hay không thôi. Tất nhiên, là mình đã viết cả cách vẩy đũa lẫn nguồn gốc tiểu sử của câu thần chú luôn rồi."

Ron và Harry mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Ủa zị hỏi chi nữa má -_-

"Quan tâm là gì nữa nhề?" Ron hí hửng nói. "Mình còn quên mịa ý nghĩa của Veraverto dùng để làm gì cơ, bỏ giấy trắng luôn."

Hermione cạn lời "Bỏ giấy trắng?"

"Ừa trắng tinh luôn!" Ron cười toe toét với cô nàng.

"N-Nhưng mà, nó tới 10 điểm lận đó! Là câu biếu điểm, bồ phải viết một chút gì đó chứ, một chút cũng được mà."

"Hermione ơi, quên nó đi thôi." Harry đeo kính lên sống mũi. Rồi cả ba cùng bước ra khỏi tòa lâu đài và bước ra bãi cỏ của Hogwarts. Một cơn gió mùa xuân khe khẽ thổi qua. Harry bất ngờ ném sách vở xuống đất và nhảy tung người lên một cách thích chí.

"WOOOH!" Cậu hét lên sảng khoái.

Một vài học sinh quay lại nhìn cậu chằm chằm. Seamus cười toe toét vẫy tay với cậu.

Harry thích thú vẫy tay lại.

Ron cũng quăng sách vở của mình xuống và cùng với Harry nhảy điệu nhảy hạnh phúc.

Đối với Harry, hai tuần vừa rồi như một cơn ác mộng kéo dài – Mấy bài thi NEWT cứ thi nhau mà vùi dập cậu lên bờ xuống ruộng, cứ dồn dập như niêu cơm Thạch Sanh ăn hết lại đầy không thấy kết thúc, ai mà ngờ được rằng mai sẽ là môn cuối chứ! Cậu nhận ra rằng cậu quên ráo trọi hết mọi thứ của cái môn đầu tiên mà cậu thi – Lịch sử Phép Thuật. Lịch sử Phép Thuật là cái gì? Không quen! Một cảm giác thật là Yomost! Harry hét lên đầy sảng khoái.

Hermione ôm sách vở né sang bên cạnh, nhưng cô không thể không mỉm cười. Làn gió xuân tươi mát và những bông hoa vừa chớm nở làm tâm trạng cô trở nên thoải mái hơn bao giờ hết. Cô vui vẻ nhìn hai tên bạn thân của mình lắc lư nhảy múa và hát vang bài hát mới tự chế lạc cả giọng của mình: "ĐÃ KHÔNG CÒN BÀI THI NỮA! VÀ TA SẮP THI XONG XUÔI HẾT RỒI!"

"Hai bạn eiiiiii." Hermione buồn cười.

"Quẩy đê, Hermione ơi!" Harry hét lên rồi túm lấy tay cô và kéo cô vào cái điệu nhảy ngáo đá ngố tàu của bọn họ.

"Nè nha.....Thoiiiiii!" Hermione thở hổn hển, cô nàng bị kéo vào lắc lư suốt cả buổi và mệt đứt hơi.

Từ khóe mắt, cô cảm nhận có ai đó đang theo dõi bọn họ.

Là Malfoy.

Lại nữa rồi.

Cô cảm thấy có cái gì đó bất an từ từ trỗi dậy trong lồng ngực mình.

Ngay cả khi đã quen với việc học chung với nhau bảy năm nay, nhưng hắn ta vẫn luôn thành công trong việc làm cô khó chịu và tức giận. Lòng căm thù với Máu Bùn của hắn ta chỉ giảm đi đôi chút, kể từ sau khi Cuộc khởi nghĩa Máu Bùn giành thắng lợi vào mùa hè năm ngoái đã khiến cho ba hắn ta và mấy đồng nghiệp Tử Thần Thực Tử của ổng bị tống vào Azkaban. Sau cuộc khởi nghĩa, Bộ Phép thuật ban hành "Đạo luật bình đẳng dành cho công dân phép thuật", thông qua đạo luật này nhằm bác bỏ những định kiến và sự kì thị đối với các phù thủy gốc lai và gốc Muggle – nhưng sắc lệnh này chỉ để dành để áp cho mấy người ủng hộ gốc thuần huyết làm màu mà thôi, chẳng hạn như nhà Malfoy ấy. Nhưng trong lòng cô chắc chắn rằng, Draco Malfoy chẳng thay đổi gì cả.

Cô rời mắt khỏi hắn ta và tự động thanh lọc đầu óc mình. Tại sao hắn ta cứ theo dõi cô suốt cả một học kì vậy? Phiền vcl! Tại sao Blaise Zabini không xuất hiện và kéo hắn ta khỏi mấy cái hành động biến thái kì cục đó đi hả trời? Cổ đã ở bên cạnh hắn ta trong nhiều năm trời, và cuối cùng cũng thành công khiến cả trường biết được rằng hai người đã đính hôn và sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp. Hermione nghĩ đến đây và thở phào nhẹ nhõm. Cô sẽ không phải nằm trong phạm vi giám sát trong bán kính 10m của Malfoy thêm nữa. Tại sao thằng điên đó lại cố tình phá hỏng tuần cuối cùng trong quãng đời học sinh của cô chứ?

Draco bắt gặp ánh mắt Hermione khi hai đứa bạn của cô đang quay cuồng nhảy mấy điệu nhảy khùng điên. Hắn phát hiện con nhỏ đó không tham gia ngay lập tức – Potter và Weasly là hai đứa bắt đầu cái trò trẻ con đó. Và tụi nó kéo cô gia nhập đội ngũ điên khùng của tụi nó. Não tụi nó chứa cái cứt gì vậy? Tụi nó đã 18 tuổi – và hai đứa nó nên cư xử như những người đàn ông trưởng thanh chứ đéo phải là mấy đứa nhóc 4 tuổi.

Malfoy cảm thấy tương lai của mình u ám hệt như màu của cái áo chùng màu xám chì trên vai. Vào ngày ba hắn bị kết án tù chung thân Azkaban, ông ấy đã trao con dấu gia chủ cho Draco – đó là một chiếc nhẫn vàng khảm một viên ngọc lục bảo tuyệt đẹp – giao lại cho hắn trọng trách bảo vệ Thái ấp và gánh vác cơ nghiệp của nhà Malfoy.

Draco chỉ mới 17 tuổi và hắn phải gánh vác một trọng trách nặng nề – hắn phải xem xét và cân đối những khoản thu chi khổng lồ, điều hành những doanh nghiệp với những ngành nghề mà hắn thậm chí còn chưa từng biết đến, và gặp những người hắn chưa nghe bao giờ. Ngoài ra, hắn còn phải đảm bảo rằng mẹ của hắn được chăm sóc một cách tốt nhất, bởi vì kể từ khi chồng bà bị giam vào Azkaban, tâm trí của bà trở nên bất bình thường.

Mẹ. Draco nghĩ. Trong nhiều năm qua, bà đã chịu sự khống chế của Lời Nguyền Độc đoán bởi chính chồng của mình, nhiều đến mức bà trở nên lú lẫn quên mất mình là ai. Các Lương y ở St. Mungo hy vọng bà có thể điều trị nội trú ở bệnh viện, nhưng Draco không đồng ý. Bà ấy là một Malfoy. Bà ấy sẽ ở lại thái ấp, và được hưởng sự đãi ngộ cao nhất mà nhà Malfoy mang lại. Cha hắn cũng muốn như vậy.

Ba. Draco nghĩ. Bây giờ thì đang ở Azkaban. Sau cuộc khởi nghĩa Máu bùn và Cậu bé sống sót Potter đã đánh bại Voldemort, thế là giấc mộng quyền lực của ông ta vỡ tan thành bọt nước. Lucius à, ông là kẻ ngu đần hết thuốc chữa, Draco cay đắng nghĩ. Rõ ràng là ngay từ đầu Voldemort đã không có ý định chia sẻ quyền lực cho bất kì ai hết. Đó là do ba hắn, ông ta đã tự biến mình thành một tên hầu cận cho kẻ kia. Một Malfoy sẽ không bao giờ phục tùng người khác – điều này đi ngược lại với truyền thống vinh quang của gia tộc. Nhưng Lucius đã bị hấp dẫn bởi một chiếc bánh vẽ quệt đầy những ảo tưởng về quyền lực và vinh quang, để giờ đây...kết thúc thảm hại như thế này. Việc khôi phục và xây dựng lại danh vọng và vinh quang của nhà Malfoy không thể phụ thuộc vào một mình Draco được. Nhưng những thiệt hại mà Lucius đã gây ra trong những năm tháng còn quản lý gia tộc cần phải được xóa bỏ.

Và Draco biết rằng một trong những cách hiệu quả nhất để xây dựng lại danh dự của gia tộc đó là liên hôn với một gia tộc thuần chủng quyền lực khác. Và không khó để sắp xếp một cuộc hôn nhân với con gái nhà Zabini. Hắn biết là Blaise đã phải lòng trong nhiều năm qua. May thay, cô ấy không hề xấu xí – cũng không giống con nhỏ Pansy mặt mày y chang con chó Pug hay là cô ả Millicent hệt như bò sữa. Hắn không tìm thấy một tia cảm xúc rung động của tình yêu khi cầu hôn cô ấy. Điều duy nhất hắn nghĩ tới khi ấy là sự tuyệt vọng khi phải cố gắng hồi sinh một gia tộc lung lay sắp đổ. Do đó, hôn lễ sẽ được tổ chức vào tháng 12 sau khi họ tốt nghiệp.

Bảy tháng nữa.

Hắn nhìn Granger và hai đứa bạn của cô nhặt lại sách vở trên bãi cỏ và phủi sạch áo chùng. Họ vừa nói vừa cười nhưng cách quá xa làm hắn không nghe rõ họ đang nói gì. Draco cảm thấy ghen tị với sự vô tư của họ, và hắn biến nỗi ghen tị đó thành sự hận thù. Đau đớn thay khi phải tự thừa nhận bản chất nỗi hận thù của chính mình. Sau một tuần nữa, có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ gặp lại bọn họ nữa, Đầu Thẹo, Chồn Đỏ và Granger...Máu Bùn. Con đó là một trong những kẻ đã hủy hoại gia đình hắn, buộc hắn phải oằn vai để gách vác cái gia đình sắp gãy đổ này khi mới 17 tuổi. Đứa con gái đó có bùa mê gì mà khiến cho hắn hận thù nó đến ám ảnh điên cuồng đến vậy? Tại sao mày phải hủy hoại tuần cuối cùng của tao ở trường vậy chứ?

Hắn quay người và bỏ đi.

"Thằng Chồn Sương lại theo dõi tụi mình nữa rồi." Ron nói một cách bình thản khi cả ba quay về đến tháp Gryffindor.

"Không!" Hermione nói khẽ.

"Bồ thấy nó mà, nó đứng ngay dưới gốc cây đó. Rợn hết cả tóc gáy, nó cứ đi theo tụi mình mà không hề gây chiến hay buông một lời thóa mạ nào, cứ đứng đó rồi nhìn tụi mình chằm chằm không hà." Ron nói.

"Hermione à 'Không' của bồ là ý gì đó? Bồ không để ý hả? Nó đi theo tụi mình mọi lúc mọi nơi, trong thư viện, rồi bờ hồ.... Suốt cả 1 học kì vừa rồi đó. Từ khi mà ba của Malfoy bị tống vào Azkaban, nó đã rất kì lạ rồi – lúc trước nó đi theo tụi mình để xúc phạm và làm tụi mình khó chịu...còn bây giờ, nó cũng đi theo tụi mình nhưng méo nói câu nào mà chứ nhìn chằm chằm làm cụt cả hứng." Harry trầm ngâm phân tích.

Hermione lắc đầu. "Bồ sai rồi. Hắn ta không theo dõi tụi mình. Hắn ta đang theo dõi mình."

Ron trợn tròn mắt vì ngạc nhiên. "Cái gì cơ?"

Hermione thở dài "Bồ chỉ thấy được hắn ta khi chúng ta ở cùng nhau, cả ba chúng ta. Nhưng có bao giờ bồ thấy được hắn ta khi bồ ở một mình hay đi cùng Harry chưa?" Cô nhìn hai cậu bạn lắc đầu: "Đấy, vấn đề là ở đấy, mình luôn nhìn thấy hắn ta kể cả khi ba chúng ta không ở cạnh nhau. Lúc mình ở một mình, hoặc đi với Ginny hay là Lavender hay là bất cứ một ai, thì Malfoy đều lảng vảng xung quanh đó." Cô rùng mình.

Bộ ba trèo qua lỗ chân dung để đi vào phòng sinh hoạt chung Gryffindor.

"Bồ xui ghê đó, Hermione!" Ron nói và lắc đầu cảm thông một cách sâu sắc.

"Ừa, mình tự hỏi là có chuyện gì với Malfoy vậy nhỉ?" Harry hỏi.

"Cảm giác giống như nó đang vờn Hermione vậy đó." Ron bật lên rồi vỗ tay cái đét. "Mình cá là nó đang chờ cơ hội để tấn công bồ ấy thôi. Nó đã trở nên kì lạ sau Cuộc khởi nghĩa, có lẽ nó muốn trả thù cho ba nó và mọi thứ."

"Đừng nói xàm, Ron." Hermione bình tĩnh nói: "Malfoy không ngu ngốc đến mức tấn công mình. Hắn ta sẽ không mạo hiểm đến mức tấn công một đứa máu bùn sau khi đạo luật bình đẳng được ban hành đâu....mấy người như tụi nó vẫn đang được Bộ theo dõi sít sao lắm."

"Chắc là mình hơi lo xa thật hề hề."

"Bồ có ổn không đấy Hermione?" Harry lo lắng hỏi: "Mình sẽ nói chuyện với nó hoặc làm gì đó, miễn là cho nó dừng mấy cái hành động chết tiệt này lại."

"Đừng có lộn xộn, bọn mình không có chứng cứ gì cả." Hermione nói một cách hợp lý: "Còn có một tuần nữa thôi, đừng phá hỏng nó."

"Mình đồng ý." Harry nói.

"Mình cũng vậy." Ron nói. Cậu vẫn không thích nhà Malfoy một chút nào – Lucius Malfoy ngày trước cũng hay gây khó dễ cho ba cậu khá nhiều trong công việc.

"Và bên cạnh đó," Hermione nói câu cuối cùng trước khi ôm chồng sách nặng nề đi lên cầu thang: "Ba hắn ta đang ở Azkaban, còn mẹ thì bị bệnh. Ai cũng có một khoảng thời gian khó khăn mà, tụi mình cũng đừng làm tình làm tội Malfoy nữa các bồ ạ, lâu nay hắn ta đã không còn động chạm gì đến bọn mình nữa rồi."

Harry và Ron lại mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau rồi nhìn theo Hermione mãi cho đến khi bóng cô khuất dần sau cầu thang của kí túc xá nữ.

"Bồ có nghe bồ ấy vừa nói gì về Malfoy không, nghe rõ mà đúng không?" Ron nói một cách thảng thốt.

"Mình nghĩ là bồ ấy hơi lú một tí, chắc là tình hình thi NEWT căng thẳng quá nên vậy." Harry nói khi cậu và Ron ngồi xuống ghế sofa giở sách giáo khoa môn Độc dược ra. Mấy đứa năm cuối của Gryffindor đang ngồi xếp hàng để cố mà nhồi nhét nốt mấy con chữ cuối cùng cho bài thi Độc dược vào sáng mai. Còn mấy đứa năm dưới thì đã yên lặng lỉnh đi chỗ khác cho các anh chị học bài, đa số là chơi dưới đại sảnh đường hoặc về kí túc xá.

Bằng một cách chán nản, Harry lật ngẫu nhiên một trang trên sách giáo khoa của mình – cậu đã đọc đi đọc lại nó 2 lần rồi và bây giờ cậu không thể nhét nổi thêm nữa. Ánh mắt cậu vô tình rơi xuống một câu ghi chú được đánh dấu vào đầu năm thứ bảy và cậu bắt đầu tự lẩm bẩm với chính mình: "Làm thế nào để tạo ra một liều Thời Gian Vạn Dặm."

Hết chương 1.

T/N: Chả là như thế này, chắc sẽ có nhiều bạn thắc mắc tại sao Blaise là con gái đúng không?

Tác giả viết fic này từ 2003, mình thì không nhớ rõ lắm, nhưng khi mình tham khảo bản dịch Trung của fic này thì chị dịch giả bảo ý đại khái là như này: là khi đó quyển thứ 6 chưa có được xuất bản nên Blaise chưa xuất hiện chính thức nên không biết giới tính của bạn í là gì nên tác giả quất đại thành con gái luôn 🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net