Chương 29: Cuộc Gặp Gỡ Trong Đêm / Granger thật Lý Trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco đã đến phòng làm việc vào lúc nửa đêm. Anh gửi một bức thư cho Lady Saira, hỏi – anh cảm thấy có chút điên rồ – về bất kỳ tin đồn nào mà cô ấy nghe được liên quan đến chiếc hộp Pandora.

Nhiệm vụ này hoàn thành, anh dọn dẹp một chút bàn làm việc của mình, và để một chai Macpherson's Rare Oak về phía mình, cùng với một cái ly.

Sau đó, mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, anh dựa vào lò sưởi, rượu đế lửa trong tay và nhìn những ngọn lửa nhảy múa.

Cú sốc về những sự kiện trong ngày đang ập đến với anh, giờ đây opimum không còn trong cơ thể để giúp anh bình tỉnh được nữa.

Granger đã an toàn. Nó rất nguy hiểm, nhưng cô vẫn an toàn.

Anh không cảm thấy những cảm xúc thông thường sau những tình huống gần như thất bại với các Mục Tiêu. Đôi khi đó là sự kiêu ngạo sau khi dám cứu ai đó khỏi một tình huống bất khả thi. Đôi khi, nếu tình huống nguy hiểm có thể tránh được, thì sẽ có một cảm giác áy náy về việc không làm tốt hơn trong lần tiếp theo. Hầu hết, đơn giản chỉ là một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

Nhưng tối nay, không có cảm giác nào trong số đó. Những hình ảnh lặp đi lặp lại trong tâm trí anh và tất cả những gì anh cảm thấy là buồn nôn. Thân hình cô đổ sụp vào tường. Moore túm lấy cô. Khuôn mặt của cô, bị bóp chặt bởi bàn tay to lớn của Larsen. Cái cách cô bất lực bám vào cánh tay Larson khi hắn kéo cô ra cửa.

Không có cảm giác nhẹ nhõm nào cả. Chỉ có – đau lòng.

Tại sao?

Draco nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, từ chối nói ra lý do trong một lúc lâu. Vì khi có dũng khí thừa nhận, anh vẫn còn sợ hãi.

Là bởi vì, ông trời giúp anh, Mục Tiêu này đối với anh rất quý giá. Và nó đã vượt xa sức hấp dẫn của Tình Dược. Cô quan trọng với anh. Anh quan tâm đến cô.

Tất cả những điều mà một Thần Sáng không nên cảm nhận. Tệ hơn nữa, đó là tất cả những điểm yếu mà Draco ghét, gói gọn ở một nơi.

Anh tự nhủ rằng đó không phải là tình yêu – đó là một niềm an ủi. Tình yêu có nghĩa là một điều tốt đẹp. Có những con bướm bay quanh và những câu thơ lãng mạn và những điều chua chát như vậy. Nhưng điều này? Điều này đang siết cổ anh? Nó là một điều kinh khủng. Anh đau đớn vì nó.

Cô không nên quý giá như thế đối với anh. Cô chỉ nên là... Mục Tiêu. Họ không nên là gì với nhau cả. Tốt nhất họ chỉ nên là đồng nghiệp thôi.

Anh đã mắc một sai lầm vào lúc này. Tuyệt đẹp. Một sai lầm không thể quên.

Cô không nên quý giá với anh. Tuy nhiên, cô lại rất quý giá. Ở bên cô là điều tuyệt vời nhất. Đến mức nó làm anh kinh hoàng. Anh trở nên khốn khổ. Anh bị ám ảnh. Anh đau đớn. Mất trí. Chán ghét. Nghiện.

Anh ghét nó. Anh không muốn làm bất cứ điều gì với nó cả. Anh không muốn điều này. Ngoài những khoảnh khắc yếu đuối do Granger – hay Tình Dược gây ra, anh biết mình muốn gì. Anh muốn không bị ràng buộc, không bị chinh phục và được tự do. Một người làm chủ bản thân.

(Nhân tiện, đó là một kiểu hèn nhát. Quá sợ mất thứ gì đó nên không cố gắng ngay từ đầu. Đó là lòng kiêu hãnh. Đó là ác cảm với việc mở lòng và bị tổn thương. Việc trao cho cô một phần của anh mà cô có thể phá vỡ. Tốt hơn là ở một mình và gọi nó là tự do.)

Có một cách để thoát. Anh biết các giao thức. Anh nên nói chuyện với Tonks và rút khỏi nhiệm vụ này. Cứ để mọi thứ phai mờ hoặc tự thổi bay.

Có thể ở phía bên kia, anh sẽ lại tìm thấy sự bình yên và thanh thản.

Ngay cả khi anh nghĩ vậy, anh biết rằng anh sẽ không làm điều đó. Về mặt hoạt động, thời điểm này mà rút khỏi nhiệm vụ thì rất tồi tệ. Nhưng ngoài ra – các giao thức đáng ghét. Mẹ kiếp bất cứ thứ gì có thể khiến cô xa anh hơn. Anh không muốn mất điều này. Anh quá ích kỷ. Anh quá nghiện. Anh muốn tiếp tục điệu nhảy không ngừng nghỉ, dịu dàng và vô tận này. Những lời tán tỉnh mà vờ như không có gì. Những sai lầm ngớ ngẩn nhanh chóng bị đổ lỗi cho rượu và được che đậy.

Một trạng thái cân bằng, anh đã nói như vậy với Tonks.

Đó là sự thật. Một trạng thái ổn định căng thẳng. Đó là những gì anh muốn duy trì – những điều gần như hạnh phúc.

Nhưng nó vẫn chưa đủ, phải không?

Draco rời khỏi lò sưởi với thêm một sự thất vọng. Anh dập tắt ngọn lửa bằng một cú vẩy đũa phép và rời khỏi phòng làm việc của mình mà lang thang không mục đích với những bước chân hấp tấp.

Các hành lang trang nghiêm của Thái Ấp tối om. Một cơn gió lạnh tháng Mười ập vào cửa sổ và làm cành cây xào xạc đập vào tường.

Draco cảm nhận được chuyển động trong bóng tối, ai đó đang đi về phía anh.

Một bóng người màu trắng xuất hiện ở cuối hành lang. Lumos của cô chiếu sáng sàn nhà trước mặt khi cô bước đi.

Có một vệt mờ đuôi cao màu cam ở mắt cá chân của cô. Granger đang dắt mèo đi dạo.

Cô đang mặc cái váy negligée mà cô đã đề cập hồi ở Provence.

Draco đóng băng tại chỗ anh đứng. Một phần trong anh muốn xoay người chạy trốn và không chịu khuất phục trước những gì chắc chắn sẽ là một cuộc chạm trán đau khổ khác. Hai giờ suy nghĩ chẳng làm cho cậu nhỏ của anh quên đi những khó khăn của buổi chiều hôm đó. Với tốc độ này, cô có lẽ chỉ cần lướt một đầu ngón tay lên má anh và anh sẽ lại căng cứng.

Một phần trong anh rất muốn tự mình kiểm tra chiếc váy ngủ, tiếp tục hành trình tìm hiểu, và đánh giá cao về thời trang Muggle.

Nhìn anh xem. Anh vừa dành hàng giờ để dằn vặt bản thân, và giờ anh lại ở đây, do dự, thay vì làm điều đúng đắn hiển nhiên.

Anh là một kẻ khốn nạn vô vọng.

Granger giật mình, đặt một tay lên ngực khi nhận ra anh.

"Oh... là anh. Tôi có làm phiền anh không?" cô thì thầm hỏi. "Xin lỗi... Crooks cần đi vệ sinh."

"Tôi vừa xong việc," Draco nói với giọng trầm không kém. Nếu họ đánh thức các gia tinh, sẽ có một sự ồn ào và những lời đề nghị về đồ ăn nhẹ lúc nửa đêm và những điều phiền toái khác.

"Khó chịu về sự bất tài có ảnh hưởng gì đến anh không?" Granger hỏi.

"Rất tệ. Cô thả con mèo ở đâu vậy?"

"Chỉ gần đây thôi," Granger nói.

Cô ngáp vào mu bàn tay, trông như đang ngái ngủ khi đi đến một căn phòng. Anh đi theo sau cô. Đôi chân cô nhợt nhạt trong bóng tối. Mái tóc của cô là một bím tóc rối bù, một phần không được buộc, rủ xuống một bên vai.

Chiếc váy ngủ bằng lụa ôm sát vào hông, mông và ngực của cô. Cô đi chân trần.

Nó thật... đẹp. Hấp dẫn. Mọi thứ.

Một Thần Sáng không nên ân ái với Mục Tiêu của mình.

Nhưng trời đất ơi, anh khao khát từ phía sau.

Anh quan sát hông cô lắc lư, lớp vải đung đưa theo chuyển động, hình dạng của bắp chân cô. Bây giờ, sự mềm mại của mắt cá chân cô, anh đã từng cảm nhận được nó dưới những ngón tay từ rất lâu rồi – nhưng anh vẫn nhớ cảm giác đó, chi tiết của từng góc cạnh.

Anh ngửi thấy mùi thuốc sát trùng và diêm.

Lẽ ra anh nên xoay người và chạy trốn.

Granger đến cửa sổ ban công, vén tấm rèm mỏng sang một bên và mở cửa ra. Con mèo chạy lon ton ra ngoài.

"Tôi sẽ đặt một cái cửa nhỏ cho con mèo ở đây," Draco nói. "Nếu nó biết cách đi lại."

"Oh, không cần thiết đâu."

"Tôi không muốn để cô đi lại một mình như này vào ban đêm."

"Chậc. Thái Ấp hoàn toàn an toàn mà, ít nhất đó là điều tôi được nghe nói. Anh là mối đe dọa lớn nhất mà tôi từng gặp trong tất cả những lần tôi lang thang vào ban đêm đó."

"Tôi á?"

"Ừ. Vừa lúc nãy, trông anh có vẻ cáu kỉnh kinh khủng."

"Cô bắt gặp tôi vào một đêm tồi tệ."

"Oh? Thường thì tâm trạng của anh lúc ba giờ rưỡi sáng có tốt không?"

"Dễ chịu khủng khiếp."

"Ừm," Granger nói, mỉm cười mệt mỏi trên môi.

Cô ngáp vào tay lần nữa, rồi mở cửa để xem con mèo đã đi đâu.

Cái cây trụi lá vươn mình về phía bầu trời đen mịt dường như có một sức hút riêng.

Gió thổi tung những tấm rèm bay phấp phới. Cùng với nó là mùi u sầu của mùa thu vào ban đêm – ẩm ướt, nặng trĩu một thứ gì đó kỳ lạ.

Samhain gần đến. Bức màn ngăn cách các thế giới ngày càng mỏng manh.

Granger rùng mình và đóng sập cửa lại.

Draco không nhìn xuống. Anh chắc chắn một trăm phần trăm rằng sẽ thấy rõ bộ ngực của cô sau lớp lụa mịn màng của chiếc váy ngủ và anh không muốn biết thêm bất cứ điều gì về ngực của Granger, ngoài những thông tin mà anh đã lượm lặt được đây đó.

Anh không muốn biết. Hoàn toàn không muốn biết. Không muốn biết thêm chi tiết nào nữa, cảm ơn.

Draco đứng đó, đông cứng trong tình trạng lấp lửng, bị giằng xé giữa việc chúc cô ngủ ngon – đó sẽ là điều an toàn nhất, điều khôn ngoan, điều đúng đắn – và việc muốn ở lại. Đó sẽ là đau khổ, liều lĩnh và ngu ngốc.

Tất nhiên, cái sau đã thắng. Tự hành xác mình, Draco vẫn ở lại.

Anh cần duy trì trạng thái cân bằng – chỉ vậy thôi.

Anh cố gắng tìm cái gì đó để nói. Nhưng không có ý tưởng gì cả, ngoại trừ những bình luận về vòng một của cô. Xuất sắc.

Draco lắc đầu cho đến khi có ý tưởng gì đó rơi ra, và cuối cùng, anh nói: "Chiếc váy mỏng này tốt hơn tấm thảm dã ngoại kia nhiều."

Anh nghe thấy tiếng Granger cười. "Tấm thảm dã ngoại đang được giặt rồi." Cô nhìn xuống chiếc váy. "Tôi rất vui khi anh thích nó... nó rất là Muggle."

Draco nhìn vào mắt cô – giao tiếp bằng mắt ở mức độ bình thường, và không nhìn xuống – rồi lại nhìn đi chỗ khác. "Tôi đã bắt đầu đánh giá cao thời trang Muggle."

"Một khoảnh khắc của sự phát triển cá nhân thực sự," Granger nói với vẻ tán thành nghiêm túc.

"Cô biết đấy, một người không nên ngồi yên... người ta phải tiếp tục phát triển."

"Tiếp tục tiến lên phía trước."

"Mở mang."

"Biến đổi."

Giờ đây, Draco đang tập trung cao độ vào việc phân chia tỷ lệ giữa nhìn đi chỗ khác và giao tiếp bằng mắt (không phải ngực) đến nỗi anh cảm thấy khó theo kịp cuộc trò chuyện.

Anh thấy như họ đang nói về cậu nhỏ. Lại nữa.

Có một nụ cười hiện trên khóe miệng Granger.

Bất chấp những nỗ lực bắt cóc, thời gian cô ở Thái Ấp đã giúp ích cho cô rất nhiều. Cô đầy đặn hơn trên khuôn mặt, hồng hào hơn trên má. Lúm đồng tiền của cô đã trở lại.

"Tấm thảm dã ngoại sẽ là món quà quyên góp tuyệt vời cho trẻ mồ côi," Draco nói.

"Anh luôn quan tâm đến lợi ích tốt nhất cho trẻ mồ côi từ tận trái tim, phải không?"

"Trái tim nào?" Draco hỏi.

"Anh có một cái... nó có thể là một thứ nhỏ, màu đen, teo tóp, nhưng nó vẫn còn đó."

"Tôi đoán là vậy. Và đúng vậy... tôi vị tha theo cách đó."

"Draco Malfoy, người đàng hoàng tử tế."

(Tên anh trên môi cô khiến anh hơi ớn lạnh. Anh muốn bắt cô nói đi nói lại, thì thầm nó, rên rỉ nó, hôn nó lên môi anh.)

Draco ngó ra ngoài bóng tối. "Mèo đi vệ sinh mất bao lâu?"

"Nó sẽ quay lại sớm thôi. Nó già rồi... đôi khi hơi mất thời gian."

"Nó bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi không rõ. Nó có lẽ đã vài tuổi khi tôi mua nó vào năm thứ ba."

"Năm thứ ba? Trời ơi. Cô đã nuôi nó lâu như vậy rồi."

"Ừ. Kneazles có thể sống tới năm mươi năm trong điều kiện nuôi nhốt và nó có một nửa dòng màu Kneazles – tôi hy vọng nó còn sống được vài năm nữa."

Granger tiến đến cửa sổ, nhìn ra ngoài. "Oh... nó đang đi săn. Chà, ít nhất thì nó cũng đang cố gắng. Tội nghiệp cục cưng của tôi."

Granger chống khuỷu tay lên gờ cửa sổ để quan sát.

Và Draco, Tên Ngốc Vô Địch Nhất Thế Giới, cũng quyết định chen chúc phía sau cô để nhìn ra ngoài.

Bởi vì, rõ ràng, đó là một ý tưởng tuyệt vời. Đến gần cô không bao giờ dẫn đến những rắc rối.

Thân hình vòng kiềng của con mèo nằm thấp trên bãi cỏ bên ngoài, liên tục vồ bất thành con vật nào đó.

"Một con chuột, anh có nghĩ thế không?" Granger hỏi.

"Hoặc chuột chù, hoặc thần lùn. Cô có nên tính phí dịch vụ kiểm soát vật hại với tôi, nếu nó bắt được gì đó không."

"Chỉ khi anh tính phí ở lại của tôi."

"Chắc chắn là không."

"Những dịch vụ cứu sống và có chỗ ăn chỗ ở." Granger thở dài. Hơi thở của cô tạo thành một làn sương trên ô cửa sổ lạnh lẽo. "Tôi là một gánh nặng khó chịu."

Thực tế, cô là một sự hiện diện quý giá, người đã mang lại niềm vui lớn cho cuộc sống ở Thái Ấp.

Từ quan điểm này, quá ngọt ngào đến mức đáng sợ.

"Những điều đó thuộc phạm trù bảo vệ Granger," Draco nói. "Đó là nhiệm vụ của tôi, trong khi cô làm việc để chữa bệnh nan y."

"Phải. Nhưng tôi không thích cảm giác mắc nợ a..." Granger tự ngắt lời mình để thở hổn hển "...Ôi! Tôi nghĩ nó đã bắt được rồi... nhìn kìa!

Draco có thể đã nhìn ra ngoài ở cái cửa sổ ngay bên cạnh. Nhưng không – bộ não ngu ngốc của anh muốn nhìn ra ngoài ở cái cửa sổ này. Cửa sổ mà cô đang đứng. Rõ ràng.

Khi anh ở gần cô, sức đề kháng của anh yếu đến phát ốm.

Anh vén tấm rèm sang một bên và nghiêng người qua vai cô để nhìn ra ngoài. Anh cảm thấy mái tóc cô cọ vào cằm anh.

Con mèo có cái gì đó trong miệng của nó.

"...Đó là một chiếc lá à," Draco nói.

Granger bật cười. Con mèo kiêu hãnh sải bước trên bãi cỏ với phần thưởng được giơ cao. Sau đó, nó bị phân tâm bởi một chiếc lá khác, và làm rơi chiếc lá đầu tiên, và lại cúi xuống bắt đầu rình mồi.

"Oh... nó đang thử lại. Anh không cần phải ở lại đây đâu – việc này có thể mất một chút thời gian."

"Tôi không phiền đâu. Chuyện này thú vị mà."

Granger nhìn anh qua vai. "Thật à? Được thôi."

Gió thổi quanh nhà trong những tiếng rít thất thường. Mặt trăng tỏa sáng trên hàng cây đen, một vầng trăng lưỡi liềm bạc tinh xảo.

Bờ vai mịn màng của Granger – thật gần. Draco nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào nó, vào chiếc dây buộc đẹp đẽ giữ chiếc váy ngủ của cô, vào những bóng đen bị gió thổi vờn trên làn da của cô.

"Cô không nợ tôi bất cứ điều gì cả," Draco nói, để quay lại chủ đề này.

"Thật tốt khi anh nói như vậy, mặc dù điều đó không có nghĩa là đúng," Granger nói.

"Cô có muốn chúng ta nên lập một danh sách để tính toán mọi thứ không?"

"Anh có nghĩ là tôi không làm chuyện đó không?"

"Tất nhiên là cô có làm."

"Tôi biết – tôi làm anh khó chịu," Granger nói.

"Cảm ơn, đúng vậy. Kết quả là gì?"

"Cho đến hôm nay, tỷ số gần kề nhau, nhưng anh chiếm ưu thế; Tôi chỉ cho mình nửa điểm ở vụ cung cấp thông tin của Talfryn. Nhưng anh đã vượt lên trước đáng kể với việc cứu sống ngày hôm nay."

"Thật á? Xuất sắc. Tôi thích chiến thắng."

"Ừm. Anh có phiền làm gì đó nguy hiểm đến tính mạng ở mức độ vừa phải không?" Granger hỏi với một cái vẫy tay mơ hồ. "Mắc nghẹn Wotsits Phô Mai, hay gì đó?"

Draco cười. Hơi thở tiếp theo của anh mang theo mùi dầu gội đầu của cô đến mũi anh.

Anh từ từ tiến đến gần hơn, để nhìn con mèo (rõ ràng là vậy thôi), nó đang giết chiếc lá một cách cực kỳ hung bạo.

"Khi tôi ở St. Mungo và có những ảo giác, tôi đã thấy nó chiến đấu với Nundu," Draco nói.

Anh đã đủ gần để cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cô, giờ đây, qua lớp lụa mịn màng đó, qua áo sơ mi của anh và áp vào ngực anh.

Granger có chút căng thẳng. "Vậy à?"

"Ừ. Lặp đi lặp lại, trong vòng tròn. Nó rất quyết liệt. Cuối cùng nó thắng."

Con mèo chạy tán loạn quanh góc sân.

Granger đặt cây đũa phép của mình vào tấm kính và phát ra Lumos, chiếu sáng bãi cỏ.

Cả hai đều rướn người về phía trước để quan sát cuộc đi săn tiếp theo. Bây giờ, anh có thể cảm thấy lớp lụa của chiếc váy của cô trượt trên vải áo sơ mi của anh. Bây giờ, anh có thể cảm thấy lưng cô chạm vào mặt trước quần anh. Chiếc khuy áo của anh vướng vào eo cô.

Duy trì trạng thái cân bằng. Duy trì trạng thái cân bằng chết tiệt.

Anh đặt một tay lên gờ cửa sổ.

Hơi thở của Granger trở nên nhanh hơn một chút – những vệt sương mờ mờ trên cửa sổ đã tiết lộ điều đó.

Những cảm giác trên cơ thể cô thật là... dễ chịu... hấp dẫn... mê hoặc.

Cô phù thuỷ này là gì vậy chứ?

Tại sao những điều cấm kỵ lại là những điều ngọt ngào nhất?

"Cái đó..." Draco bắt đầu, rồi hắng giọng, vì giọng anh đã khàn đi. "Loại thuốc dẫn truyền thần kinh gì đó mà cô cho tôi uống ở St. Mungo."

"Cái đó thì sao?" Granger hỏi, giọng cô có hơi thở gấp gáp.

"Nó làm giảm sự ức chế?"

"Đúng vậy."

"Nên là – mọi người thường nói sự thật, khi dùng thuốc đó?"

"Bằng cách nào đó thì có. Nó ảnh hưởng đến một số tế bào thần kinh ức chế trong vỏ não." Giọng nói hụt hơi này là một kiểu giọng mới – Draco thích nó. "Nó loại bỏ các bộ lọc thông thường trong não. Hầu hết mọi người đi vào một trạng thái giải ức chế cảm giác dễ chịu."

"Vậy nên, khi tôi nói tôi muốn hôn cô, cô biết đó là sự thật. Nó không phải là... mê sảng."

Granger ngước lên nhìn anh qua vai. Đôi mắt cô tối sầm.

Từ khi nào mà cái nhìn giữa họ lại nặng nề đến vậy?

Cô gật đầu.

"Tôi cho rằng nó có tác dụng tương tự như rượu," Draco nói.

"Cơ chế khác nhau, nhưng cũng đúng."

"Tôi đã uống ba ly rượu đế lửa," Draco nói.

Anh không biết mình muốn dẫn dắt cuộc trò chuyện đến đâu.

Nhưng Granger biết rõ.

"Vậy," Granger nói, "anh muốn hôn tôi à?"

Thế giới ngừng quay.

Anh mất một lúc để trả lời – như thể sẽ có bất kỳ câu trả lời nào khác ngoài câu khẳng định đầy khao khát.

Anh lướt đầu ngón tay vào nơi giao nhau của vai và cổ cô. "Ừ. Ngay đây."

"Làm đi."

Thế giới lại tiếp tục quay. Quá nhanh. Đầu óc anh mờ mịt.

Cân bằng là cái gì? Anh chưa bao giờ nghe thấy từ đó trong đời.

Anh nhấc bím tóc đang bung của cô ra khỏi. Anh cho phép mình vuốt ve một ngón tay từ một bên cổ xuống vai cô, nơi dây đeo của chiếc váy nằm nhẹ nhàng trên da cô. Đầu ngón tay anh lướt qua dây đeo, mặc dù thôi thúc thực sự là luồn ngón tay vào bên dưới và kéo nó ra khỏi vai cô.

Ánh sáng Lumos của cô yếu ớt rồi vụt tắt.

Anh cúi mặt về phía cô, cảm nhận hơi ấm của làn da, hít vào cô – cơn buồn ngủ và mùi nến vừa cháy.

Anh hôn nhẹ vào chỗ được ngắm nhìn nhiều, được khao khát nhiều. Anh cảm thấy cô rùng mình dựa vào anh, thấy hơi thở hổn hển, im lặng của cô tan biến trên ô cửa sổ lạnh giá.

Anh đặt một nụ hôn lên một bên cổ cô. Dưới môi anh, ký ức về đêm trong khu vườn – sự mềm mại của những cánh hoa hồng.

Tay kia của anh lần tìm gờ cửa sổ. Bây giờ, cô bị mắc kẹt ngọt ngào giữa hai vòng tay của anh. Bây giờ, cô sẽ không đi đâu cả.

Không phải cô muốn trốn tránh. Cô áp người vào anh, đầu cô dựa vào vai anh, mông cô – thường được tưởng tượng, chưa bao giờ được cảm nhận – áp vào háng anh. Anh đặt một tay lên đó và siết chặt và cảm thấy cô giật mình kinh ngạc.

Anh hôn một bên cổ cô lần nữa, rồi di chuyển – ngon lành, ngon lành – lên ngay dưới tai cô. Từ đó anh có thể nhìn xuống và thấy xương đòn của cô, và bầu ngực căng phồng – hình dạng chính xác của chúng, và, vâng, đầu ngực của cô dưới lớp lụa, và đường bóng mảnh nơi hai bầu ngực cô ép vào nhau, và nhịp đập của mạch cô ở chỗ lõm giữa xương quai xanh. Chưa đủ nhanh để vang vọng qua ngón tay đeo nhẫn của anh, nhưng ở đó, rung rinh dưới làn da, và nếu anh xoay cô về phía mình, anh có thể cảm nhận được nó dưới môi mình.

Anh không biết phải đi đâu từ đây – anh biết chính xác phải đi đâu từ đây – anh không biết liệu mình có nên – anh biết mình không nên – anh ngập trong endorphin, nghiện da thịt, trái tim đang dâng trào, và tâm trí trống rỗng...

Cô thở dài và lùi sâu hơn vào anh, mông cô ấn vào anh, và rõ ràng là anh đã căng cứng, và anh đẩy vào cô, và cô phát ra một âm thanh hài lòng trong cổ họng, nhưng họ không nên – họ không nên chút nào.

Cô đưa tay lên và trượt những ngón tay vào dưới vai anh. Anh choàng một tay quanh eo cô và kéo cô vào người anh, hôn những nụ hôn mãnh liệt lên gáy cô, và những nụ hôn giống như cắn hơn là hôn vào vai cô, và sự rùng mình và thở hổn hển của cô là điều ngọt ngào nhất. Cô đưa tay còn lại qua đầu và luồn những ngón tay vào tóc anh, cọ cơ thể mình vào vật cương cứng của anh, và đến lượt anh kìm lại tiếng thở hổn hển.

"Tôi lại mười bốn tuổi và nếu em tiếp tục làm điều này, tôi sẽ xuất thẳng ra quần của mình," anh thì thầm vào cổ cô.

Granger thở ra một tiếng rên rỉ đầy hơi thở và cô quét mông của mình vào cậu nhỏ của anh một lần nữa. "Tôi... chúa ơi... nhưng chúng ta... chúng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net