Chương 4: Imbolc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
anh. "Tôi đang lần theo dấu vết của một bà phù thủy, đã bị lãng quên từ lâu, người có tác phẩm mô tả về một số địa điểm linh thiêng ở Quần đảo Anh."

"Vậy là Thung lũng Avalon?"

"Cụ thể là Giếng Glastonbury. Hoặc ít nhất, đó là phỏng đoán có học thức của tôi. Không có nhiều tác phẩm của bà ấy còn tồn tại cho đến ngày nay. Tất cả những gì chúng tôi có là những mảnh vỡ. Bà ấy thích viết lại những chi tiết lên trên hệ thực vật, điều này giúp tôi thu hẹp các vị trí có thể bằng cách tham khảo chéo các loài thực vật quý hiếm. Nhưng bà ấy đã viết từ hàng trăm năm trước, vì vậy mọi thứ có thể đã thay đổi. Nhưng trên đảo có rất ít Cây Cói Hát và Lá Honewart. Chúng thường phát triển trong các hệ sinh thái hoàn toàn khác nhau, chắc là anh biết..."

Không, Draco không biết thực ra, anh còn chưa bao giờ nghe nói về những loại cây này nhưng anh gật đầu thay vì thừa nhận là không biết.

Khi Draco nhìn lên lần nữa, anh suýt đứng tim, Granger đã biến mất anh cầm lấy đũa phép của mình và rồi anh nhìn thấy bóng lưng của cô lấp ló ở mép đường. Cô đang quỳ xuống và xem xét một con mương khá ẩm ướt.

Bất cứ thứ gì đập vào mắt cô đều không phải là thứ cô đang tìm kiếm. Cô đứng dậy. Nhưng cô không có vẻ thất vọng cô trông rất quyết tâm. Và người dính đầy bùn.

"Rêu Tua giống như cách anh tưởng tượng thôi," Granger nói. "Những chiếc tua nhỏ trên đầu. Đó là túi bào tử nó khá lớn với loại này. Chúng chuyển sang màu hồng vào mùa hè tất nhiên là chúng ta sẽ không thấy nó bây giờ, vì vẫn còn quá sớm."

Cô nàng này có phải là một thiên tài về Thảo Dược Học hay không? Draco tự hỏi có phải sự tiến bộ trong học tập của Potter và Weasley là nhờ vào việc tiếp thu kiến ​​thức từ cô.

Nói thẳng ra là cô quá sức tưởng tượng.

Granger tiếp tục đi dọc theo con đường, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống để quan sát mọi thứ. Nói chung, đó là một buổi đi dạo yên bình, với bùa chú giữ cho anh khô ráo, tiếng mưa và đôi khi là vài chú chim dũng cảm hót, và những lời giải thích của Granger về việc loại bỏ nhiều loại rêu khác nhau vì chúng không phải là loại phù hợp.

Lần đầu tiên kể từ khi nhận hồ sơ vụ án Granger từ tay Tonks, Draco cảm thấy vui vì quyết định này. Chuyện này chắc chắn là dễ chịu hơn so với hầu hết công việc của anh với tư cách là một Thần Sáng ít bùa chú và giải phẫu hơn.

Với lại, nó đã giúp anh không phải uống trà với các quý cô, và có vẻ như sẽ có nhiều cơ hội như vậy hơn để thoát khỏi vấn đề này trong tương lai. Những quý cô kiểu đó chắc chắn sẽ cười nhạo Granger với tách trà trên tay Granger với chiếc mũ đội lệch, khuôn mặt lấm lem bùn đất, lê lết trong mương thay vì tìm cho mình một người chồng giàu có. Nhưng rõ ràng cô đang làm một điều gì đó vĩ đại cho thế giới phù thủy, và cho hỏi mấy bánh bèo đó đã làm được chuyện đó chưa?

"Tôi nghĩ tôi tìm thấy nó rồi!" Granger kêu lên.

Draco chen qua vài bụi gai để, một lần nữa, được nhìn thấy Granger chổng mông vào mặt. Sự quen thuộc sinh ra sự yêu thích anh thấy mình bắt đầu đánh giá cao nó.

Vì những lý do chỉ có mình cô biết, Granger gần như đã áp mặt vào một mảng rêu và hít sâu vào đó.

"Granger, làm gì..."

"Nó phải có mùi như kẹo bông gòn. Và đúng như vậy!" Granger nói, nhảy dựng lên.

Chóp mũi cô dính một ít vệt bẩn. Trong bóng những cây sồi lớn xung quanh họ, đôi mắt đen của cô ánh lên vẻ phấn khích. Một lọn tóc ướt dính vào môi cô. Gió tháng hai se lạnh làm ửng hồng đôi má cô. Cô mỉm cười rạng rỡ với anh, một điều hiếm hoi và ngắn ngủi.

Draco sửng sốt nhận ra rằng Granger rất xinh.

Cô vỗ hai tay vào nhau và ré lên trước đám rêu, như thể đó là một kho báu trị giá hàng ngàn Galleons.

Trước khi Draco có thể hiểu được những gì mình đang cảm nhận, một tiếng kêu khàn khàn vang vọng từ một góc xa nào đó của khu rừng. Trước sự thích thú của anh, Granger ngay lập tức nhảy đến bên cạnh anh, cây đũa phép của cô giơ lên.

Tiếng kêu kỳ lạ vẫn tiếp tục. Khi Granger thấy anh không phản ứng và không có vẻ hoảng hốt, cô hỏi, "Tiếng kêu kinh khủng đó là gì vậy?"

"Đó là cáo," Draco nói.

"Oh."

"Một con hồ ly tinh ranh nào đó đang sẵn sàng để làm chuyện ấy."

"Hiểu rồi," Granger nói.

Một tiếng kêu khác. Draco gần như bật cười Biểu hiện của Granger trở nên nghiêm nghị hơn.

Cô lấy ra danh sách các loại cây và gạch bỏ dòng cuối cùng. "Đây là một sự phát triển tuyệt vời. Ý tôi là rêu, không phải con cáo ranh mãnh đó. Chúng ta quay lại xe đi."

"Xong rồi à?" Draco hỏi. Bằng cách nào đó mọi chuyện có vẻ quá dễ dàng.

"Oh, không," Granger nói. "Giá như là vậy. Tôi còn khoảng ba nghìn việc khác phải làm trước khi xong."

Từ những gì Draco biết về cô, cô thực sự không nói quá. Họ đi bộ trở lại xe. Mất ít thời gian hơn nhiều so với lúc họ đi vào, vì Granger không dừng lại để kiểm tra thực vật nữa.

"Tại sao cô phải làm việc này vào ngày Imbolc?" Draco hỏi. Theo như anh nghĩ, sẽ tốt hơn nếu lên kế hoạch mọi thứ vào ngày Beltane, lúc đó thời tiết thuận lợi hơn.

Cô không đáp mà hỏi ngược lại. "Anh có nghĩ là khách của mẹ anh đã rời đi rồi không?"

Draco triệu hồi chiếc đồng hồ bỏ túi của mình. "Không," anh nói dối.

"Chắc không? Bữa tiệc trà này hơi lâu rồi đấy, đúng không?"

"Tiệc trà xã giao không phải là chuyện của một giờ. Mấy người bạn yêu thích của mẹ tôi có lẽ sẽ ở lại ăn tối và uống vài ly."

Khoảnh khắc Granger mỉm cười dưới cây sồi đang mờ dần và được thay thế bằng hình ảnh khó chịu, hình như là bệnh nan y khi có Draco ở bên. "Sao anh không đi đến nơi khác? Bà ấy đâu có biết anh đi làm ở đâu."

"Tôi không đi đâu cả," Draco nói. "Nếu cô bị tấn công khi đang ở ngoài và đang thực hiện dự án, Shacklebolt sẽ chôn sống tôi luôn."

"Anh đang bảo vệ tôi khỏi cái gì?" Granger hỏi chỉ tay vào xung quanh. "Mấy con cáo?"

"Nếu cô nói cho tôi biết cô đang làm gì, tôi có thể xác định các mối đe dọa tiềm ẩn tốt hơn."

"Nếu có một điều mà tôi học được từ việc nói với Shacklebolt về sai lầm to lớn của mình, thì đó là tôi sẽ không chia sẻ một lời nào về công việc của mình." Granger khoanh tay. Có một cái lá mắc trên cái mũ của cô đang đung đưa trong gió, trông thật xấu xí.

"Xuất sắc. vậy thì tôi sẽ tiếp tục vẫy đũa phép của mình, chờ đợi những kẻ xấu vô danh, phải không?"

"Không. Anh có thể Độn thổ đến quán rượu gần nhất, uống một ly rồi về nhà khi anh đã an toàn thoát khỏi các quý cô."

"Tôi không phải là người cần giữ an toàn," Draco nói.

Granger thở dài thất vọng. "Anh không thể đi theo được. Anh sẽ làm mọi thứ rối tung lên."

"Rối tung lên như thế nào? Tôi không cản đường cô đâu... chẳng phải tôi vừa làm thế à?"

"Tôi sẽ đến Vườn Giếng Chalice tiếp theo. Và chỗ đó phải cư xử cho giống Muggle. Còn anh thì không."

"Tôi có thể coi là một Muggle," Draco phẫn nộ nói. "Chương trình đào tạo Thần Sáng có một môn quan trọng về che giấu và cải trang, và tôi đã xuất sắc vượt qua, cảm ơn."

Anh chỉ nghĩ rằng bây giờ đảm nhận công việc của Granger có vẻ là một quyết định đúng đắn. Tại sao cô cứ phải chống lại anh về mọi thứ?

Granger xoa xoa thái dương. "Chúng ta đang lãng phí thời gian... thời gian mà tôi không có."

"Vậy thì đi thôi," Draco nói.

"Vậy cải trang thành Muggle cho tôi xem," Granger nói. Trong mắt cô hiện lên một tia hy vọng gần như vô vọng, như thể cô biết nó sẽ trở thành những thứ tào lao, nhưng vẫn muốn xem để đề phòng.

Draco thu nhỏ chiếc áo choàng Thần Sáng của mình thành một chiếc khăn tay, rồi nhét vào túi. Sau đó, anh sửa bộ đồ của mình để phù hợp với thời trang Muggle hiện tại. Anh biến đôi bốt của mình thành đôi giày nam công sở sáng bóng. Cây đũa phép của anh được giấu trong một bao da ở cổ tay. Anh tuyệt đối không đụng đến tóc của mình: đó là đỉnh cao của sự hoàn hảo, kể cả phép thuật hay Muggle.

"Thấy sao?" anh hỏi, xoay người chậm rãi dưới ánh mắt chỉ trích của Granger.

"Hoàn hảo để đi ăn tối ở Dorchester," Granger nói rồi thở dài. "Nhưng... tôi miễn cưỡng chấp nhận. Có lẽ chúng ta có thể làm cho anh trông giống như một giáo sư trẻ tuổi bảnh bao, chứ không phải là một nhân viên ngân hàng lạc lối..."

Cô bước tới và tự sửa cho anh, tháo cà vạt của anh và Biến đôi giày của anh thành giày thể thao của Muggle. Rồi cô với tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của anh. (Cảm giác kỳ lạ, để Granger làm điều đó. Draco gạt cảm giác đó đi để phân tích sau.)

"Có vẻ được hơn rồi đó," Granger nói, vẫn còn có chút hoài nghi.

"Nếu chúng ta đang bình luận về ngoại hình của nhau, thì cô cần Scourgify đó," Draco nói.

Granger đã biến cửa sổ ô tô của cô thành một chiếc gương để soi, với một câu "Ôi, trời ơi," cô trông lấm lem như thế nào. Cô nhanh chóng vứt bỏ mấy chiếc lá trên mũ và làm sạch bụi bẩn, rồi nhìn Draco một cách kỳ quặc.

"Sao?" Draco hỏi.

"Không có gì," Granger nói.

"Nói đi," Draco nói.

"Không."

"Có."

"Tôi chỉ... tôi chỉ đang chờ một vài trò đùa về bùn từ anh," Granger nói.

Draco đứng yên. "Những ngày đó đã qua lâu rồi."

Granger chỉnh lại mũ và nhún vai.

Draco cau mày. Đây không phải là lúc cho cuộc trò chuyện này, nhưng một ngày nào đó cô cần biết anh đã tận mắt nhìn thấy sự khủng khiếp đó như thế nào, và chúng vẫn sống trong đầu anh như thế nào vào giữa đêm, và anh ước gì mình có thể làm khác đi.

"Tôi không còn như vậy nữa," Draco nói.

Thấy anh nghiêm túc như thế nào, Granger cũng trở nên nghiêm túc. "Được rồi. Tôi không nên nói chuyện đó."

"Tôi không nên cố hỏi cô," Draco thừa nhận.

"Phải đấy." Granger vẫy đũa phép và chiếc gương trở thành cửa sổ ô tô. Cô nhanh chóng ngồi vào xe. "Lên đường được chưa?"

"Đi thôi," Draco nói.

Sau đó, anh đã phá hỏng khoảnh khắc nghiêm túc vì không biết cách mở cửa xe. Granger phải đi đến để giúp anh với sự kiên nhẫn thánh thiện.

Cô đã không có bất kỳ kỳ vọng nào về khả năng cư xử như một Muggle từ anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net