Chương 4: Imbolc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong vài năm làm việc với Potter và Weasley, Draco đã phát triển một mối quan hệ chuyên nghiệp, và lạnh lùng với họ, điều mà Weasley đã thể hiện vào sáng hôm sau bằng cách gọi, "Ê! Đồ đầu đất!" và đến đứng ngay cạnh bàn làm việc của Draco như một con rối tóc đỏ bù xù.

"Chuyện gì, đồ Chồn?"

"Bọn tao nghe nói Hermione được giao cho một vệ sĩ Thần Sáng... và gã đó là một tên khốn," Weasley nói.

"Là mô tả của cổ, hay của mày?"

Potter, người có mái tóc thảm hại và đôi mắt xanh lá ló đầu lên từ bức tường ngăn bàn, nói, "Của bọn tao. Cổ nói mày khá chuyên nghiệp. Nhưng bọn tao mới biết sự thật."

"May mắn ghê," Weasley nói. "Tại sao Tonks lại cho bọn tao ma cà rồng, còn mày là người phụ trách Hermione? Mày còn không thích cô ấy."

"Tao hiểu đó là một câu hỏi về năng lực," Draco nói. "Tonks nói cô ấy được yêu cầu chỉ định một Thần Sáng giỏi nhất để bảo vệ những bộ óc thiên tài của Vương quốc Anh..."

Weasley khịt mũi; Potter cười.

"...Và những Thần Sáng phiền phức thì phải đối phó với lũ ma cà rồng phiền phức," Draco kết thúc.

"Tôi không có nói như vậy nghen," Tonks nói, loạng choạng đi đến với dáng người y chang một người đàn ông mập mạp. "Không phải bây giờ các cậu nên đi làm việc à, mấy đồ ba hoa? Đối với tôi, tất cả các cậu đều là những Thần Sáng phiền phức."

Potter và Weasley cười khúc khích. Draco cảm thấy bị xúc phạm.

"Hermione đang làm cái gì vậy, căn Lều đó quá cũ kỹ để làm việc trên đó?" Weasley hỏi. "Cổ không chịu kể với bọn tao."

"Những người không cần thiết không có quyền được biết," Draco nói, gõ nhẹ vào mũi.

Anh cũng không có manh mối gì, nhưng việc chọc giận Bộ Đôi Phiền Phức luôn là một niềm vui. Hai người họ trông có vẻ khó chịu vì Draco dường như biết điều gì đó mà họ không biết.

"Làm việc đi!" Tonks hét lên từ văn phòng của cô ấy.

"Vâng, thưa sếp," Weasley đáp.

"Một lời khuyên cho mày, Malfoy," Potter nói khi họ rời đi. "Đừng xúc phạm con mèo của Hermione."

"Quá muộn rồi," Draco nói.

~~~

Hai tuần trôi qua, mọi thứ ở bên Granger đều im ắng. Draco đã điều chỉnh chiếc nhẫn để giờ đây anh được cảnh báo về những bất thường trong cơ thể hoặc trạng thái cảm xúc của cô có thể là mối đe dọa trực tiếp đến tính mạng: nỗi sợ hãi, hoảng loạn, đau đớn hoặc nhịp tim cao bất thường.

Nhìn chung, Granger có vẻ bình tĩnh một cách thần kỳ. Có một ngày chiếc nhẫn của Draco kêu râm ran suốt buổi sáng, báo hiệu rằng mạch của Granger đã tăng lên và nhịp đập thất thường nhưng nó không đến mức báo hệu cho sự hoảng loạn tột độ.

Anh gạt nó ra khỏi tâm trí và tham gia một buổi đấu tay đôi cùng Goggin và một vài Thần Sáng cấp dưới. Tonks nhấn mạnh rằng các Thần Sáng của cô không chỉ cải thiện kỹ năng đấu tay đôi bằng cách luyện tập đến kiệt sức mà còn phát triển phẩm chất chiến đấu của họ. Nhiều người đã than vãn về việc phải học cách chiến đấu như dân Muggle. Nhưng Tonks đã lập luận. Một Thần Sáng không có đũa phép, được huấn luyện cận chiến, miễn là giữ được cái đầu của mình, có thể vẫn đánh lừa, tước đũa phép của đối thủ hoặc làm đối thủ bị thương, nếu người đó giữ được trí thông minh của mình. Một Thần Sáng không đũa phép mà không có những kỹ năng đó là một Thần Sáng chết.

Mạch của Granger tăng cao đó là lần thứ tư vào sáng nay đã làm gián đoạn trận đấu của Draco. Sự mất tập trung nhất thời của anh đã khiến anh bị Goggin hạ gục một cách nhanh chóng.

Anh yêu cầu tạm dừng, nắm chặt quai hàm và dùng Jotter để gửi cho Granger một tin nhắn khó chịu, chỉ bao gồm dấu câu: ???

Cô đáp lại bằng một dòng chữ ngắn gọn: Mất một bệnh nhân.

Draco không trả lời, chủ yếu là vì anh không biết phải nói gì, nhưng cũng bởi vì Goggin đã quyết định giờ giải lao đã kết thúc và đang cố gắng hối thúc anh quay lại trận đấu.

Một lúc sau, anh nhận được tin nhắn khác từ Granger: Nhân tiện – tôi sẽ rời thị trấn vào sáng mai, chỉ trong ngày thôi. Tôi biết theo thỏa thuận, lẽ ra tôi phải báo trước 24 giờ, nhưng giờ đúng hơn là chỉ có trước 12 giờ. Xin lỗi, mấy ngày nay tôi bận quá.

Đi đâu? là câu trả lời của Draco.

Somerset, Granger đáp lại.

Tại sao?

Ngày lễ.

Một trong những ngày lễ được đánh dấu hoa thị à?

Granger không trả lời. Vậy là, đúng.

Tối hôm đó, khi Draco đang ăn tối, chiếc nhẫn của anh báo hiệu cơn đau. Nhưng đó không phải là nỗi đau thể xác. Đó là nỗi đau thấu tim, từ một nơi nào đó ở Cambridgeshire. Anh ngạc nhiên khi thấy cơn đau dữ dội đến mức nào. Sự chân thành của nó. Granger thực sự là một Người tốt bụng từ tận trái tim. Anh nghĩ cô đã về đến nhà và đang đau buồn cho sự mất mát của bệnh nhân.

"Draco? Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

Đôi mắt xanh đầy suy tư của Narcissa Malfoy đang quan sát Draco. Anh nhận ra mình đã ngừng ăn khi nỗi đau buồn ma quái tràn ngập trong người anh.

"Con ổn," Draco nói. "Chỉ nghĩ về công việc thôi."

Draco đã không nói với mẹ việc anh dùng những chiếc nhẫn Malfoy. Anh chắc chắn bà sẽ không đồng ý với việc anh tái sử dụng, cũng như việc anh đưa cho ai chiếc nhẫn còn lại.

Anh tìm một chủ đề an toàn để thảo luận và nhận xét về cách cắm hoa đẹp hơn bình thường ở giữa bàn. Trồng hoa là một trong những sở thích của mẹ anh.

"Con có thích nó không?" mẹ anh hỏi, cúi xuống chạm vào một vài cánh hoa mỏng manh. Bà có vẻ trầm ngâm. "Ngày mai là Imbolc."

"Imbolc?" Từ này có chút quen thuộc với Draco một lễ hội Pagan nào đó.

Narcissa nhấc một bông hoa đã được xếp sẵn hoàn hảo lên và đặt nó vào bó hoa thậm chí còn hoàn hảo hơn. "Phải... ngày đánh dấu sự kết thúc của mùa đông. Bà của con đã từng tuân theo những truyền thống cũ đó hồi ta còn nhỏ. Ngôi nhà sẽ được trang trí bằng những bông tuyết và hoa thủy tiên ở khắp mọi nơi, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc... và chúng ta sẽ cảm thấy tràn đầy hy vọng khi biết rằng mùa xuân cuối cùng cũng đến."

Draco gật đầu lịch sự đáp lại. Mẹ anh nhìn anh ăn, hai tay bà đặt lên đùi. Bà còn có điều gì khác để nói.

"Mẹ muốn nói gì nữa à?" Draco hỏi.

"Ngày mai con có ở nhà không? Ta có vài người bạn đến uống trà."

Draco tính toán nhanh trong đầu. Những người bạn ít ỏi đó chắc chắn sẽ có những cô con gái xinh xắn và thành đạt, chắc chắn họ cũng sẽ đến. Mẹ anh đã trở nên ít tế nhị hơn trong việc mai mối kể từ khi anh bước sang tuổi ba mươi.

Thật không may cho Narcissa (và những cô gái trẻ đủ điều kiện), bản thân Draco chẳng mấy hứng thú với bất kỳ mối quan hệ nào lâu hơn một kỳ nghỉ cuối tuần tồi tệ ở Paris. Anh đã từng làm chuyện lâu dài hơn một lần đính hôn hai năm với Astoria và điều đó đủ để khẳng định rằng, cho dù cô phù thủy có Dòng máu thuần chủng và được giáo dục tốt đến đâu, anh vẫn chưa sẵn sàng cho hôn nhân.

Ghi chú của Granger vào đầu ngày hôm đó đã cung cấp một cứu cánh thuận tiện. Draco nhăn mặt và nói, "Con sẽ đi làm. Công việc ở Somerset vào ngày mai."

Bản thân Granger không biết rằng cô sẽ có bạn đồng hành, nhưng thật tệ cho cô. Anh gọi đó là kiểm tra ngẫu nhiên. Xét cho cùng, bảo vệ cô khỏi các mối đe dọa có thật hay do Shacklebolt tưởng tượng ra là ưu tiên hàng đầu của anh.

Narcissa dường như không ngạc nhiên trước cái cớ có sẵn này. "Tiếc thật đấy. Vậy thì lần sau."

Bữa tối kết thúc. Draco lui về phòng của mình, nơi anh tắm thật lâu và điều trị mấy vết thương do buổi luyện tập gây ra.

Jotter của anh rung lên. Anh triệu hồi nó đến để xem Granger viết gì, một câu trả lời chậm trễ cho câu hỏi trước đó của anh . Đúng, một trong những ngày lễ có đánh dấu hoa thị. Đi ngắm cảnh thôi. Tôi sẽ xoay chiếc nhẫn nếu tôi cần anh.

Câu cuối này mà được dịch từ ngôn ngữ Granger thì có nghĩa là: "Tôi không cần anh, đừng đến, anh không được mời."

Chắc chắn cô sẽ phát cáu khi anh xuất hiện, ý nghĩ đó khiến anh đột nhiên cảm thấy thích thú.

Sau đó, một cái gì đó cứ mơ hồ trong tâm trí Draco kể từ khi bữa tối diễn ra. Anh ra khỏi bồn tắm, lau khô người bằng đũa phép vài lần, và triệu hồi lịch trình của Granger.

Ngày mai là... mẹ anh đã nói gì? Imbolc?

Và điều đó trùng hợp với một trong những dấu hoa thị của Granger.

Có sự trùng hợp thú vị nào khác không? Anh rà soát những ngày còn lại. Dấu hoa thị tiếp theo là một ngày cuối tuần vào cuối tháng Ba. Rồi một dấu nữa vào đầu tháng Năm. Tiếp đến là tháng Sáu. Rồi đầu tháng Tám.

Cảm thấy mình sắp khám phá ra một điều tuyệt vời, Draco đi xuống thư viện của Thái Ấp, nơi anh lôi ra một vài tập sách về truyền thống ngoại giáo của người Celt và người Đức.

Anh đã đúng. Ngày của Granger khớp với lịch cũ. Draco tìm được những từ ngữ cũ. Imbolc. Ostara. Beltane. Litha. Lughnasadh. Mabon. Samhain.

Granger định làm gì?

Draco chính thức bị chuyện này làm cho hấp dẫn.

~~~

Draco cho Granger buổi sáng để bắt đầu cuộc phiêu lưu ở Somerset trước khi anh tham gia cùng cô. Nên là anh có thời gian nằm trên giường ngủ nướng, bay một chút trong gió tháng Hai, và không bỏ lỡ một bữa điểm tâm thịnh soạn. Anh hôn lên má mẹ với một vẻ tiếc nuối giả trân về việc lỡ uống trà.

Somerset cách Wiltshire đủ xa để Draco đi Floo đến một quán rượu phù thủy ở Cannington trước khi Độn thổ đến chiếc nhẫn của Granger.

Độn thổ mất nhiều thời gian hơn thường lệ, với một khoảng thời gian kéo dài kỳ lạ trong nửa giây cuối cùng, giống như nó đang cố gắng theo kịp đích đến. Khi đến nơi, Draco đã hiểu tại sao. Granger đang di chuyển với tốc độ khá nhanh, vì cô đang lái xe trên một con đường làng.

Granger hét lên khi Draco xuất hiện ở chiếc ghế bên cạnh cô. Đầu của anh đang nằm ở chỗ để chân và anh có cảm giác như đôi giày của mình đang ở trên mặt Granger. Cách xuất hiện này không tinh tế chút nào.

Granger tấp xe vào lề và dừng xe lại. Draco khó khăn xoay người để ngồi đúng hướng khi hàng loạt câu hỏi ập đến, bao gồm cả việc anh nghĩ mình đang làm cái quái gì, anh nghĩ mình là ai, sao anh dám, và anh có đang mất trí hay không?

Giọng của Granger khá chói tai. Gay gắt, thực sự.

"Anh vừa Độn thổ đến mục tiêu đang chuyển động! Anh có bị điên không? Anh có thể sẽ bị xé xác thành trăm mảnh trên chiếc A37 này!"

"Tôi không biết mục tiêu chuyển động," Draco nói, cảm thấy tóc mình rối bù và hơi buồn nôn. "Sao cô lại lái xe?"

"Vì anh đã nói với tôi là Độn thổ và Floo có thể bị theo dõi."

"Ai quan tâm nếu chúng bị theo dõi? Cô được phép có một ngày nghỉ. Nhân tiện, buổi sáng đẹp trời cho một ngày nghỉ ha," anh nói thêm, khi mưa rơi xuống chiếc xe. "Trừ khi kỳ nghỉ của cô có liên quan gì đến dự án đó?"

Granger lườm anh.

"Aha," Draco kêu lên.

Thấy rằng cường độ của cuộc tranh cãi bắt đầu giảm xuống, Draco nhìn thấy chiếc gương ngay trên đầu Granger, liền xoay nó về phía mình. Nó được đặt ở chỗ hoàn hảo để kiểm tra tóc. Những người tốt, Muggles, thực sự họ biết điều gì là quan trọng.

Granger lắp bắp. "Anh chỉnh gương chiếu hậu của tôi để sửa tóc đấy à?"

"Mượn chút rồi trả," Draco nói.

Granger đang nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt chán ghét đủ khiến một người đàn ông kém cỏi hơn phải lo lắng.

Cô xoay chiếc gương về phía mình. "Tôi cần nó. Và bỏ cái chân quá khổ của anh ra khỏi bảng điều khiến của tôi."

"Không phải lỗi của tôi, tại cái xe của cô chật chội quá," Draco nói, cố gắng bỏ chân xuống.

"Đó không phải là lỗi của tôi khi một con rối cao lêu nghêu như anh quyết định Độn thổ vào chiếc Mini của tôi."

Trước khi Draco có thời gian bày tỏ sự không hài lòng của mình với sự so sánh không công bằng này, cô đã hỏi thằng vào vấn đề: "Và tại sao anh lại ở đây?"

"Tôi đang tiến hành kiểm tra ngẫu nhiên," Draco nói.

"Kiểm tra ngẫu nhiên," Granger lặp lại, trông có vẻ hoàn toàn không bị thuyết phục.

"Đúng."

"Rồi sao? Anh đã chắc chắn là cơ thể và tinh thần của tôi đều bình thường chưa?"

Draco xem xét cô một cách nghiêm túc. Cô có vẻ khỏe mạnh, từ những gì anh có thể nhìn thấy bên dưới chiếc mũ, áo khoác, khăn quàng cổ và đôi bốt của Muggle. Tâm trí tỉnh táo thì khó đánh giá hơn một điều gì đó nguy hiểm lóe lên trong mắt cô.

"Chà?" cô thúc giục. "Như anh thấy đấy, tôi hoàn toàn ổn. Và anh có thể đi ngay bây giờ."

Draco quyết định đi theo con đường chính trực và cố gắng trung thực. "Tôi cũng lấy chuyện này làm một cái cớ."

"Một cái cớ cho cái gì?"

"Tránh một số khó chịu ở nhà."

"Khó chịu kiểu gì?"

Hỏi lắm thế. "Mẹ tôi đang mời các quý cô đến dùng trà."

Granger dường như không đoán ra được chuyện này. Một biểu hiện kỳ lạ thoáng qua khuôn mặt cô, giống như cô đang cố nén cười. "Các quý cô đến dùng trà?" cô nhắc lại.

"Phải. Có gì mà vui?"

"Tôi nghĩ nó sẽ là chuyện gì đó... đáng sợ hơn." Tiếng cười cố nén tắt dần. "Dù sao thì tôi cũng không muốn khổ sở vì anh sợ mấy quý cô kia đâu. Tôi không cần, cũng không muốn, anh lảng vảng bên cạnh hôm nay. Tôi có việc phải làm."

"Hôm nay là Imbolc," Draco cố gắng thay đổi chủ đề. "Cô có biết không?"

Granger không nói gì, nhưng trông có vẻ khó chịu.

"Cô định làm gì ở Somerset vào ngày Imbolc?" Draco hỏi. "Tôi không biết là cô vẫn giữ Truyền Thống Cũ. Cô có vẻ không phải là kiểu người thích hoa lá và múa cột."

Khi Granger lại không đáp gì, Draco ngồi với tư thế thoải mái hơn trên ghế. "Tôi đã đánh giá tình hình... vì rõ ràng là có liên quan đến dự án nguy hiểm của cô... tôi sẽ giám sát cô hôm nay, vì sự an toàn của chính cô. Theo mục mười một trong đề xuất của tôi. Khỏi cãi."

"Tôi sẽ đuổi anh ra khỏi xe," Granger nói.

"Cô không thể làm chuyện đó."

"Tôi có thể. Nút này, đây," Granger nói, chỉ vào một vật tròn trên bảng điều khiển. "Đó là một tính năng an toàn mà Muggles đã phát minh ra."

Một tiếng kêu woo-woo bắt đầu rít lên trong xe. Granger giật mình. "Gì vậy?"

"Oh, cái đó," Draco nói. "Một tính năng an toàn mà phù thuỷ đã phát minh ra. Tôi đã đặt một chiếc Kính Mách Lẻo trong ngăn đựng đồ của cô, như cô đã đề xuất. Cô vừa lừa tôi và giờ trái tim tôi đã bị tổn thương."

Granger nghiêng người qua anh và mở hộp đựng đồ ("Ow... đầu gối của tôi!") để thấy thực sự có một cái Kính Mách Lẻo trong đó. Nó kêu lên và lóe sáng thêm một lúc nữa, sau đó, vì không còn lời nói dối nào nữa, nó im lặng.

Có một khoảng lặng dài. Granger ngồi thẳng trở lại, tựa trán lên vô lăng và có vẻ như đang trấn tĩnh lại.

"Được thôi," cuối cùng cô nói. "Anh có thể ở lại trong khi mẹ anh có bữa tiệc trà khó chịu đó. Chỉ cần đừng cản đường tôi."

Cô vặn chìa khóa và động cơ xe bắt đầu hoạt động. "Thắt dây an toàn vào. Hoặc không cũng được. Tôi nghĩ mình không quan tâm nếu anh có một cái chết khủng khiếp."

Kính Mách Lẻo lại kêu lên. Granger chửi thề với nó một màn rực rỡ.

"Cái nút đó thực sự để làm gì?" Draco hỏi khi cuộc tranh cãi đã lắng xuống.

Câu hỏi ngây thơ này dường như chỉ khơi lại cơn thịnh nộ của Granger. "Nó từng là hệ thống âm thanh nổi... cho đến khi ai đó tạo bùa bảo vệ rồi làm hỏng nó. Bây giờ nó chỉ phát được các bài hát dân gian của Áo."

Draco nhấn nút. Các bài hát dân gian của Áo bắt đầu vang lên.

Tay Granger nắm chặt vô lăng khi cô lái xe trở lại con đường.

Rõ ràng là cô coi Draco là một gã Thần Sáng Phiền Phức thực sự.

~~~

Các biển chỉ dẫn Muggle thật chính xác. Khi họ đi xuống những con đường ngày càng lộng gió, Draco gần như đoán được điểm đến cuối cùng của họ là ở đâu.

"Glastonbury," anh nói. "Hấp dẫn đấy."

Granger không nói gì. Cô vẫn không hài lòng với sự hiện diện của anh, và cô không che giấu điều đó. Draco cũng không quan tâm một chút nào một chuyến xe dưới trời mưa qua vùng nông thôn nước Anh với một Granger giận dữ là một thay đổi mới mẻ hơn so với những chiếc bánh sandwich nhỏ xíu thường ngày với mấy bánh bèo quyến rũ thích tán tỉnh.

Thành thật mà nói, con đường quanh co, âm nhạc Áo, cô phù thủy đang giận dữ thật ngớ ngẩn, thật hài hước, thật thú vị.

Draco với tay ấn một cái nút khác trên bảng điều khiển trung tâm của chiếc xe, vì tò mò. Granger đập một cái mạnh vào tay anh.

Cô có phản xạ tốt, Draco nghĩ, thổi vào mấy ngón tay đang đau của mình.

Thay vì lái xe xuống con phố dẫn vào thị trấn Glastonbury, Granger đi đường vòng đến một bãi đậu xe ở bìa rừng.

Ở đó, một lối đi bộ quanh co dẫn vào khu rừng, trông khá ẩm ướt và băng giá vào thời điểm này trong năm.

"Đây là đâu?" Draco hỏi.

"Đường Mendip," Granger đáp, trả lời như không. Cô ra khỏi xe. "Tôi sẽ đi dạo. Anh có thể đợi trong xe."

Có thể á? Thật hào phóng. Draco sau một hồi vật lộn với cái nắm cửa tự ra khỏi xe. Anh kìm tiếng rên rỉ khi anh tìm lại cảm giác của đôi chân.

Granger chống tay lên hông và nhìn anh bước ra khỏi chiếc Mini. Anh cảm thấy cô đang nhìn vào quần áo của anh (áo choàng Thần Sáng bên ngoài bộ vest cũ) và giày (đôi bốt da rồng hoàn hảo). Cô chắc hẳn cũng thấy bộ quần áo phù hợp một cách hoàn hảo hoặc ngược lại, cô thấy chúng không đạt tiêu chuẩn và Draco sẽ gặp nguy hiểm, và quyết định đó mới là cái kết hoàn hảo.

Dù là gì, cô quay lưng lại và bắt đầu đi về phía khu rừng.

Draco thấy cô ếm bùa chống mưa và giữ ấm lên người mình. Anh bắt chước; nó có vẻ là một ý tưởng tốt.

Khi họ đi vào Đường Mendip, Draco ếm một vài câu thần chú tiết lộ, tìm kiếm dấu hiệu về những sinh vật khác, phép thuật hoặc Muggle. Nhưng có vẻ như chỉ có anh và Granger đủ điên để đi lang thang vào một ngày như thế này. Có vài con hươu sao ở bãi đất trống gần đó, chỉ có chúng ở đó.

Hài lòng vì không có kẻ điên nào định lao ra và tấn công Granger, Draco đuổi kịp cô sau vài bước dài.

Rõ ràng đây không chỉ là một chuyến đi dạo luyện tập sức khoẻ của Granger. Cô đang tìm kiếm một thứ gì đó. Hoặc vài thứ gì đó. Cô nhìn vào bụi rậm, chạm vào thân cây, nhẹ nhàng nắm lấy những chiếc lá dương xỉ trong lòng bàn tay và quan sát chúng. Nhưng cô không lấy gì cả, và vậy là đã dập tắt mọi giả thuyết về việc thu thập nguyên liệu mà Draco có thể nghĩ ra.

Họ đi thêm trong nửa giờ, dừng lại để êm thêm bùa chống nước Impervius đang dần mất tác dụng trên người họ.

Cuối cùng, Granger dừng lại và lấy ra một danh sách.

Draco lén nhìn qua vai cô.

Cây Cói Hát
Rong Bắt Mồi
Dương Xỉ Vua
Dương Xỉ Lưỡi Rắn

Me Đất Chua
Lá Honewort
Hoa Hồng Đá Trắng
Hoa Hồng Đá
Restharrow Gai
Tua Rêu

Granger dùng đũa phép của mình để gạch bỏ phần lớn danh sách. Chỉ còn lại Tua Rêu.

"Tua Rêu là gì?" Draco hỏi.

Granger chần chừ bước lùi lại khỏi anh. Cô đã suy nghĩ quá nhiều trong đầu đến nỗi cô hoàn toàn quên mất Draco đứng ngay cạnh, không để ý là anh đang lén nhìn qua vai cô.

Tay cô chạm vào trái tim đang đập nhanh của mình (Draco cảm nhận được tiếng đập yếu ớt của nó vang lên qua chiếc nhẫn). Anh nghĩ cô sẽ bảo anh đừng can thiệp vào việc riêng của cô. Nhưng tâm trạng tồi tệ của cô dường như đã được thay thế bằng sự phấn khích nhất thời khi được hỏi những thứ liên quan trong danh sách.

"Một trong những loại rêu hiếm nhất ở vùng này của nước Anh," Granger nói.

"Tại sao cô lại tìm kiếm nó?"

Granger tiếp tục đi, lần này sự chú ý của cô tập trung vào những khúc cây khô, gốc cây cổ thụ và những nơi mà rêu có thể sống được. "Vì nó sẽ xác nhận rằng tôi đang ở đúng nơi."

"Ở đúng nơi để làm gì?"

Granger không trả lời câu hỏi đó. "Tôi chỉ đang xác nhận một giả thuyết thôi."

"Giả thuyết gì?"

(Draco, tự cảm thấy, mình hỏi lắm thế.)

"Một cái gì đó liên quan đến dự án của tôi," Granger nói với vẻ mơ hồ khó chịu.

"Rêu có liên quan gì đến mấy tế bào Chimaera của cô, hay bất cứ thứ gì khác?"

"Không có gì cả... ít nhất là không trực tiếp." Cô quay lại nhìn anh qua màn mưa, như để cân nhắc điều gì đáng nói với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net