Chap 36 - Những cảm xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans by Alex Keeble.

Part 1

"Cậu chỉ ăn sáng nhiêu đó thôi sao, Malfoy? Thôi nào, cậu nên ăn thêm một chút đi"

"Tôi không đói, Granger!"

"Cậu cần năng lượng để lát nữa học hành. BỮa sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày, cậu biết điều đó mà."

"Thôi được rồi, chất chồng thêm một mớ thịt xông khói nữa vậy."

Ron nhìn khó chịu khi Hermione lấy thịt xông khói vào đĩa cho Draco. "Thành thực mà nói, nó không có tay hay sao? Cô ấy đang con nít hóa Malfoy ư?" Cái đầu đỏ lầm bầm nóng nảy.

"Bánh mì nướng không Malfoy? Ăn nó với mứt nhé. Cậu thích mứt cam, đúng không?"

"Ừ, tôi thích mứt cam. Oh cũng được, một cái bánh mì nướng cũng không chết ai" Draco trông hài lòng khi Hermione trét mứt cam lên một lát bánh mì nướng rồi đưa cho cậu.

"Này, Hermione" Seamus gọi từ bên cạnh Ron "Hãy thử bánh mì nướng với mứt việt quất xem. Ngon lắm đó!" Cô thực sự đã không trét bánh mì nướng cho Seamus – người trông như bị xi hơi vì không được phục vụ.

"Có một cái gì đó có vẻ khá... kì lạ ở đây" Harry nhận xét nhẹ nhàng "Mình có phải là người duy nhất nhận thấy điều đó không?"

Thật vậy, kể từ khi Draco và Hermione đến bàn nhà Gryffindor để ăn sáng, họ thật sự cư xử như họ là... ừm, bạn bè.

Sau khi có một cuộc trò chuyện về những trò lố bịch buồn cười của môn Tiên tri với bữa sáng có Ron và Harry nhìn tò mò, Draco và Hermione rời khỏi Đại sảnh đường để đến kí túc xá của họ.

"Tạm biệt nhé!" Hermione nói vui vẻ "Hãy chắc chắn rằng mấy bồ học hành chăm chỉ, được không? Mấy bài thi chỉ có nhiêu đó thôi mà" với một nụ cười, cô rời bàn.

"Cô ấy điên rồi" Ron nói mơ hồ.

"Có thể là phải học hết luôn" Harry đề nghị "Nó làm mình như muốn rối tung"

Ron cau có nhìn hai Thủ lĩnh rời đi "Bằng cách nào đó, thì mình thật sự nghi ngờ có điều gì đó"

Khi nhìn thấy Draco rời khỏi Đại sảnh đường, Pansy, người đang đứng gần cổng ra vào, đẩy mạnh cậu, chỉ để nhận ra rằng cô ả không được chú ý đến. Đặt tay mình xuống, ả nắm lại thật chặt. Gần đây, cô ả thường xuyên đã bị Draco bỏ qua hơn. Và ả nhận ra nguồn gốc của sự phân tâm đó.

Granger.

Pansy nhìn hai Thủ lĩnh đi ngang qua ả, hoàn toàn không biết gì về sự hiện diện của ả. Draco khá là nhộn nhịp (à, theo cách có thể nhất mà Draco Malfoy có thể nhộn được) mô tả cái gì đó với Hermione, người đang cười như thể không có ngày mai.

Kinh tởm, ả nghĩ mà rùng mình, hậm hực theo cách của mình để bước vào Đại sảnh đường. Làm sao mà có thể kinh tởm đến vậy, ả cắn răng giận dữ. Có một việc gì đó cần phải giải quyết đây.

Trong khi trước đây, Draco đã nhận ra rằng Hermione Granger (hình như tên đệm của cô là 'Jane') không tệ y như cậu đã từng nghĩ. Cô ấy thực sự khá dễ chịu. Vâng, dù một vài lần.

Thật đáng ngạc nhiên là cậu thích nói chuyện với cô, đặc biệt là khi họ ở một mình mà không gắn cái thẻ nào chung với Đội quân trong mơ. Cậu luôn luôn biết một thực tế rằng cô rất thông minh (và cậu đã từng ghét cái thực tế đó), nhưng khi tiếp xúc với cô nhiều, cậu nhận ra rằng cô còn thông minh hơn cả những lời đồn đại.

Có những điều nhỏ mà cô đã làm, những cử chỉ cho làm cho cậu giật mình, cậu lúng túng, nhưng bí bật làm sao, gần như vô thức nó làm cho cậu hạnh phúc. Giống như cái cách mà cô nhiệt tình đáp lại khi cậu đề nghị chơi cờ. Giống như cách mà cô đề nghị nghỉ ngơi khi cậu muốn chính xác như vậy. Giống như cách cô cười vào những điều ngớ ngẩn, và tức giận về các vấn đề tầm thường nhất (liên quan đến cậu).

Tại thời điểm này, cậu đã nói về một kinh nghiệm vui mà cậu đã trải qua một lần và cô cười ngay bên cạnh, đôi mắt cô như đang nhảy múa cùng với sự vui vẻ.

Chết tiệt thật, Draco yêu nó khi cô cười.

Đó là sự vui mừng. Có lẽ cậu cảm thấy tuyệt khi làm cho khán giả của mình cười.

Hoặc có lẽ chỉ đơn giản rằng khi cô cười, vô thức môi cậu cũng tự vẽ thành một nụ cười.

Ôi Merlin ơi, cậu cần sự giúp đỡ. Cậu đã chắc chắn như vậy.

Âm thanh nghe có vẻ lạ, Hermione ngày càng thấy mình tận hưởng thời gian bên cạnh Draco hơn. Cô không nghĩ là đã ở một mình với cậu nhiều như vậy. Cô chẳng lo lắng về điều gì cả. Trên thực tế, cậu đã chứng tỏ mình là một người bạn đồng hành dí dỏm nhất, và cô rất thích nói chuyện với cậu về những điều mà cô không bao giờ thảo luận được với Harry và Ron (ví dụ như lý thuyết về Số học huyền bí hoặc các giả thuyết môn Biến).

Và cô thậm chí cảm thấy rất thích những điều nhỏ nhặt ở cậu. Giống như cách mà cậu nhớ rằng cô không thích uống nước táo ép. Giống như cách mà cậu cứ ngồi và nhìn chằm chằm vào mớ bài tập của mình nhưng không thừa nhận rằng cậu không có ý tưởng làm bài cho đến khi cô tình nguyện giúp đỡ, lúc này cậu sẽ miễn cưỡng đồng ý. Giống như cách mặt cậu nhăn nhó khi đang viết một bài luận Độc Dược đặc biệt khó khăn. Giống như cách cậu đảm bảo rằng cô đã đắp chăn trên mình lúc nửa đêm (nhưng cậu chỉ thực hiện lúc chắc rằng cô đã ngủ, hoặc ít ra là cậu nghĩ vậy). Giống như cách cậu nhìn cô từ góc mắt nhưng rất lâu vào bộ đồ ngủ con cừu của cô.

Cô thậm chí còn bắt đầu chịu đựng sự kiêu ngạo và cái tôi của cậu.

Và cái nụ cười nửa miệng đó.

Ôi Merlin ơi, đầu cô có bị gì không?

Tuy nhiên, những cuộc tranh cãi vẫn còn diễn ra, nhưng Hermione nghi ngờ rằng thực tế nó sẽ không bao giờ thay đổi giữa cô và Draco.

Lúc này, cậu đang kể một câu chuyện cười với cô khi cả hai rời Đại sảnh đường.

Thật là tuyệt vời khi mà cậu có thể kể một câu chuyện cười như vậy chỉ với một nụ cười khẩy trên mặt.

Draco lắc đầu: "Ý tôi là, cô nên nhìn thấy cái nhìn trên gương mặt cái đứa Máu bùn ngu ngốc đó. Nó thật sự rất buồn cười!"

Đột nhiên, tiếng cười của Hermione dừng lại.

"Tên Máu bùn nhỏ bé đó không có ý tưởng gì để đánh lại hắn!" Draco tiếp tục cười rộ lên, không biết gì về thực tế rằng đối tượng của mình không được vui nữa.

Hermione dừng bước và quay lại đối mặt với Draco, gửi cho cậu một cái nhìn trừng trừng đầy giận dữ mà có thể làm cho các phù thủy dũng cảm nhất cũng phải run sợ.

"Cái gì?" Draco hỏi với một cái nhún vai, cuối cùng cũng đã nhận thấy Hermione nhìn mình thế nào.

Hermione không nói gì, cô xé cái nhìn ra khỏi cậu, thực hiện một đường vòng qua khỏi kí túc xá của Thủ lĩnh, thay vào đó đi vào thư viện.

Draco đi tiếp phía sau, vẫn cảm thấy một chút bối rối. "Mình đã nói điều gì nhỉ?" cậu tự hỏi khá ngớ ngẩn.

Sau khi họ đã học hành xong trong ngày, Draco cảm thấy rất khó chịu với sự vô tâm của Hermione dành cho cậu. Khi họ rời thư viện, thay vì đến kí túc xá, Draco kéo cô đến sân Quidditch, họ ngồi trên dãy ghế nhà Slytherin trong sự im lặng lạnh lẽo. Hermione nhìn xuống lòng mình, nơi cô vẫn giữ hai bàn tay siết chặt. Draco nhìn cô bằng đôi mắt xám của mình.

Cậu ghét khi cô không muốn nói chuyện với cậu. Cậu đã nói chuyện liên tục và biết rằng bây giờ có một vấn đề khi cô (bất thường) yên tĩnh như thế. Và vấn đề có lẽ là do cậu.

Cậu đã làm hoặc nói điều gì đó ngu ngốc/sai trái/không lịch thiệp/không nhạy cảm.

Chết tiệt cái tính cách khủng khiếp của nhà Malfoy đi.

Từ một nơi nào đó trên cao, bầu trời phát ra những tiếng sấm ùng ùng nho nhỏ.

"Vậy vấn đề điên khùng ở đây là gì, Granger?"

"Không có gì." Cô đáp ngắn gọn.

Draco cau đó: "Đừng có chơi trò chơi với tôi, Granger. Cái quái gì đang diễn ra trong đầu cô vậy?"

"Vậy còn cậu thì sao?" cô ngắt lời, giọng cô kết hợp với tiếng sấm phía xa xa. "Tại sao cậu lại đột ngột quan tâm tôi vậy, Malfoy? Cậu hành động như vậy..."

"Cô đang nói về cái quái gì vậy, cô gái?" Draco nói, trông khá khó khăn. Không có gì cô làm là quan trọng với cậu. Và nếu cậu đã làm gì, thì nó là việc gì cơ chứ? Sao cô ấy không chịu nói ra?

"Chắc cậu đã quên rồi, Draco Malfoy" Giọng Hermione giảm xuống quãng tám và bây giờ thì hạ thấp cực kì. "Rằng người mà cậu dính cứng trong mấy tháng nay, sau tất cả vụ việc, là một phù thủy gốc Muggle? Hoặc, theo kiểu nói mà cậu yêu thích đó: Máu Bùn" Hermione nhổ xuống từ cuối cùng như nọc độc.

Một tia sét xé ngang qua mảnh vải bầu trời và nó thúc cậu nghĩ về những gì Hermione đang nói. Cậu chuyện mà cậu kể với cô trước đó: cậu đã xúc phạm chàng trai gốc Muggle trong câu chuyện của mình; cậu gọi anh ta là Máu Bùn.

Ừ, đó quả là sự thông minh của cậu nhỉ.

Nhưng cô có một điểm sai rồi. Rằng cậu quên việc mình được gắn kết với một trong những con người đó sao?

Không, không, cậu không hề quên. Cậu đã nhận ra (cuối cùng, sau nhiều năm trời) rằng có nhiều thứ về Hermione Granger hơn là cái gia đình mà cô được sinh ra, hơn là dòng máu đang chảy trong tĩnh mạch của cô. Những thứ đó không xác định cô ấy là ai. Có nhiều điều hơn nữa về con người cô. Cô rất vui vẻ (không cô không bận với việc tức giận cậu), dí dỏm, biết chăm sóc, trung thành, biết lo lắng, hơi hợm hĩnh, cô nàng biết tuốt, và giỏi tổ chức công việc của chính mình. Những phẩm chất này cậu đã tìm ra sau mỗi giây ngắn ngủi trong ngày, những phẩm chất mà không bám vào cuộc sống của cậu lâu. Khá là nhiều.

Tài sản về nhân cách mà cô có dường như không thể nhiều hơn được nữa.

Hay có thể nữa? Tất cả những gì mà cậu được chỉ dạy trong một năm qua...

"Cậu đã quên sao?" Hermione hỏi, chụp Draco ra khỏi suy nghĩ của mình. "Cậu đã quên tôi là ai sao?"

Bầu trời đang rên rỉ cùng với Hermione.

Một giọt nước lăn dài trên đôi má của cô Thủ lĩnh nữ sinh. Và sau đó là một giọt nữa.

Ban đầu, Draco nghĩ rằng chúng chỉ là những giọt mưa, nhưng cậu nhận ra rằng không phải vậy, mà Hermione đã thật sự, thật sự khóc. Cậu quá choáng váng với những từ ngữ đó. Cậu há hốc miệng nhìn cô như một con cá vàng bị ném ra khỏi mặt nước.

Trong tất cả sự tồn tại của mình, chưa bao giờ mà cậu thấy mình bị ảnh hưởng như bây giờ khi nhìn thấy một con người đang khóc. Và cậu biết; cậu đã làm những hành động khiến rất nhiều người tổn thương và nức nở với những trò hề khủng bố của cậu, và rồi cậu cười vào mặt họ.

Nhưng bây giờ, cậu dường như cảm thấy chán ghét chính mình, như cậu đã làm gì đó sai trái. Cậu sốt ruột, cảm giác như cậu đã xâm nhập vào cái gì đó rất riêng của Hermione.

Một tiếng sấm lớn từ phía xa.

Nhận thấy những gì mình làm và phản ứng lúng túng từ Draco, Hermione vụng về quay đi. Cô lau những giọt nước mắt vội vã, nhưng dường như mắt cô trở nên lì lợm rồi hay sao ấy, những giọt nhỏ cứ tiếp tục tràn qua đôi mắt nâu.

"Nó chỉ là đau." Cô nói, giọng cô nghe khàn khàn và xa xôi "vì một vài lý do."

Cảm thấy không có manh mối với những lời quở trách đó, Draco nhìn cô đầy bối rối: "Gì?"

Hermione thở dài: "Tôi cảm thấy đau khi mà cậu lại sử dụng thuật ngữ đó" cô lặp lại run run "Nó không bao giờ đáng để dùng đâu. Trước đây tôi không quan tâm, nhưng bây giờ thì lại có. Tôi cũng không biết tại sao nữa..." Cô thực hiện một nỗ lực vô ích để lau mắt mình lần nữa "Sau quãng thời gian mà chúng ta ở cùng với nhau, tôi đã nghĩ... tôi nghĩ là cậu đã chấp nhận tôi là ai, dù cho có cha mẹ là Muggle. Tôi biết rằng cậu đã quên nó, để thuận tiện hơn cho cậu, để cậu dễ dàng sống với tôi từ ngày này qua ngày khác..."

Miệng của Draco hơi mở ra một chút như để nói điều gì đó, nhưng ngậm lại gần như ngay lập tức. Cậu biết, theo cách nào đó, có sự thật trong lời nói của cô.

"... Tôi nghĩ rằng có tôi bên cạnh cậu một thời gian sẽ làm cho cậu nhận ra sự khác biệt... sẽ làm cho cậu thay đổi quan niệm về phù thủy gốc Muggle" cô thở ra nhẹ nhàng "Tôi đúng là đồ ngốc, tôi nghĩ rằng sẽ..."

"Granger..." Draco đã tìm thấy tiếng nói của mình.

Hermione lắc đầu, những lọn tóc nâu của cô nảy tưng lên "Tôi đã quá ngu ngốc khi nghĩ rằng cậu khác với những gì cậu đã thể hiện." cô cười cay đắng "lẽ ra tôi phải biết nhiều hơn."

Tại thời điểm này, Draco đã bắt đầu cảm thấy tệ hại. Cậu muốn nói điều gì đó để an ủi cô. Dù là cố gắng nhỏ nhoi. "Granger, nghe này..."

"Không, Malfoy, tôi không muốn nghe bất cứ điều gì cậu nói" Hermione cắt ngang, quẹt mu bàn tay trên gương mặt đầy nước mắt của mình "Và cậu nhìn tôi, đang thổn thức trước mặt cậu đây! Rồi tôi sẽ nhận được những tràng cười của học sinh Slytherin vào ngày mai khi mà cậu nói với tất cả những người bạn yêu dấu của cậu rằng cậu đã thấy Granger khóc lóc dụi mắt như một em bé nhỏ đáng thương."

"Này!" Draco phẫn nộ. Lời nhận xét đó thật sự rất đau. Hoặc ít nhất đó là những gì mà bên trong cậu cảm thấy bứt rứt bây giờ. Nó chỉ có thể là sự khó chịu thật sự.

"Trên thực tế, tôi ngạc nhiên rằng cậu không cười lên ngay bây giờ." Hermione tiếp tục với vẻ khinh khỉnh "Tôi đoán rằng cậu đang tiết kiệm tất cả cho ngày mai, đúng không?"

"Nghe này, Granger..."

Một lần nữa, Hermione đã không cho cậu cơ hội để nói chuyện. "Tôi quá ngu ngốc để mà xem xét xem cậu đã khác thế nào... Sao ngươi có thể ngốc đến vậy chứ, Hermione?" cô khiển trách mình.

"THÔI KHÓC ĐI GRANGER, CÔ SẼ IM LẶNG VÀ LẮNG NGHE TÔI NÓI CHỨ?" Draco la lớn, nắm lấy tay cô và bắt cô phải đối mặt với cậu.

Tiếng sấm như bị rơi từ một nơi nào đó phía trên họ.

Hermione chỉ nhìn Draco. "Cậu vẫn như vậy, Malfoy." Cô thì thầm, nhìn thẳng vào mắt cậu "Tôi chỉ không hiểu rằng tại sao tôi lại cảm thấy đau khi mà cậu vẫn còn một trái tim lạnh lẽo..."

"Tốt hơn nên xem lại miệng cô đi, Granger" Draco gầm gừ khi nắm tay của cậu thắt chặt tay cô.

"Yêu thương một cách tra tấn..."

"Cô đang đẩy tôi. Cô đang thật sự kiểm tra sự kiên nhẫn của tôi đó."

"Vấn đề khó khăn..."

"Tôi cảnh báo cô, Granger, tôi cảnh báo đó"

"Ghét Muggle..."

"Vậy đó."

Và cơn mưa như trút bắt đầu đổ xuống khi môi cậu chạm vào đôi môi cô.

Cậu đã bắt đầu nó, nhưng cô đã đáp lại với sự nhiệt tình không thua kém.

Nụ hôn đã chứng minh cho một điểm, đồng thời nó cũng nói lên vô số cảm xúc. Môi họ trộn lẫn với nước mưa và họ đã ướt đẫm chỉ trong vài giây.

Khi cuối cùng họ buông nhau ra, Draco vẫn vịn cổ Hermione, buộc cô vẫn phải nhìn vào mắt cậu. Cậu nhìn chằm chằm vào cô lâu nhất có thể. Cậu nhìn những giọt nước chảy dài xuống gương mặt cô, trượt dọc xuống đôi môi cậu vừa chạm lấy rồi đi xuống cổ, trước khi biến mất vào trong bộ đồng phục của cô, bám vào từng đường cong cơ thể.

Và sau đó cậu lại gần cô, cho đến khi đôi môi cậu như vuốt ve tai cô, và thì thầm: "Và hôm nay chúng ta đều không say, Granger"

Một cái rùng mình chạy qua toàn bộ cơ thể Hermione. Cô không biết vì cái lạnh do cơn mưa mang lại hay một cái gì đó hoàn toàn khác.

End part 1.

Part 2:

"Ý tưởng lớn cho việc kêu bọn tôi đến đây làm gì, Parkinson?" Harry hỏi, nhìn chằm chằm vào cô gái Slytherin trước mặt cậu.

Pansy tựa mình xuống một trong những cái bàn trong lớp học trống, phủi phủi miếng xơ vải tưởng tượng ra khỏi chiếc váy của mình. Ả không trả lời Harry.

Hầu hết học sinh trong lâu đài Hogwarts đều đang nghỉ ngơi trong phòng sinh hoạt chung của họ vào ban đêm. Harry và Ron đang có mặt trong phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor thì có một đứa năm nhất gầy gò đến và trao cho cả hai một mẩu giấy nhắn. Mẩu giấy đó là của Pansy, trong số tất cả mọi người thì là cô ta. Cô ả yêu cầu gặp cả hai ngay lập tức.

Vì vậy, chúng đang ở đây, đầy tò mò, ít nhất là về chuyện từ bao giờ mà Pansy Parkinson muốn thảo luận với chúng. Một làn gió thổi qua lớp Độc Dược trống không, làm một vài chai lọ trên kệ kêu leng keng.

Bên ngoài, một cơn bão đang vần vũ.

"Nói nhanh đi, Parkinson!" Ron la hét, hết kiên nhẫn nổi.

"Cậu có vặn nhỏ cái mồm lại không, Weasley?" Pansy chụp mũ, ném cho Ron cái nhìn chằm chằm khinh bỉ nhất của ả "Muốn đánh thức toàn trường hả?"

"Nghe này Parkinson, tôi rất nghi ngờ về việc cô đang định lập kế hoạch để có một buổi picnic với bọn tôi tại đây. Thành thật mà nói, tôi có hơn cả trăm điều muốn làm hơn là ngồi đây với cô, trong số đó có chuyện để lưỡi chạm khuỷu tay của tôi..." Harry gầm lên "Vậy biết điều thì nói nhanh đi cho!"

Pansy thở dài nặng nhọc: "Tôi ở đây để nói với hai cậu về chuyện Draco và Granger"

Ron nghiến chặt hàm răng của mình trong khi Draco duy trì một cái nhìn thờ ơ. "Họ thì sao chứ?"

"Oh thôi nào, không phải đã quá rõ ràng rồi sao?" Pansy vung mạnh tay trong cơn bực tức "Rõ ràng có một cái gì đó đang xảy ra giữa họ! Cậu có thể ngớ ngẩn như là một khúc gỗ, Potter, nhưng tôi chắc cậu không bị mù chứ!"

Harry khá bồn chồn.

"Đừng nói với tôi là cậu không thấy những sự gần gũi đó." Pansy vẫn tiếp tục, giọng ả lẫn với tiếng sấm rền vang. "Thì thầm với nhau, cười đùa với nhau..." ả bịt miệng "Cần tôi tiếp không?"

Ron đỏ lựng từ đỉnh đầu đến tận các ngón chân như chính mái tóc của cậu, có vẻ như nghi ngờ của cậu đã được khẳng định. "Chúng ta... phải làm một cái gì đó" cậu nói, tiếng nói như bị bóp nghẹt vì tức giận.

"Đó, đó chính là lý do tại sao tôi kêu mấy người ra đây" Pansy nói, đứng lên "Mấy người phải nhận ra rằng vấn đề đã nghiêm trọng đến cỡ nào khi mà tôi tuyệt vọng đến nỗi gọi mấy người ra đây"

"Oh, chúng tôi biết cô đang tuyệt vọng rồi" Harry nói, không nỗ lực để giảm âm điệu chỉ trích trong giọng nói của mình lắm.

Pansy lờ đi cậu. "Tôi đã cố gắng hết mức" ả tiếp tục, nhịp nhịp chân "Tôi đã cố ném mình vào Draco, cố gắng thu hút sự chú ý của ảnh, nhưng tôi biết là ảnh cười khẩy cái gì đó với Granger thay vì cười câu nói đùa của tôi." ả khịt mũi "Tôi thấy rằng không còn cách nào khác nữa. Tôi đã phải gọi hai cậu ra đây, một sự liều mạng trong tuyệt vọng"

Ron nhìn chằm chằm vào cô hoài nghi: "Bao nhiêu lần cô hành động mà nghe ra nó nghe có vẻ thông minh một chút?" cậu hỏi, nửa đùa.

"Im miệng đi, Weasley!" Pansy nhìn trừng trừng.

"Vậy cô đã có gì trong đầu rồi?" Harry hỏi.

"Vâng.." ả tạm dừng có mục đích, một nụ cười quanh co trải dài trên gương mặt.

"Nào, Parkinson! Nhổ nó ra đi!" Ron kêu lên thiếu kiên nhẫn. Cậu rõ ràng hy vọng rằng kế hoạch của Pansy sẽ làm Draco trượt thảm hại trên cây chổi của mình.

"Tôi biết làm thế nào để đẩy được cái nút của Draco" Pansy nói chậm rãi "Tôi biết cái gì có thể khiến ảnh rời đi, cái gì khiến ảnh chú ý, cái gì khiến máu ảnh sôi lên..." Ả thu hẹp mắt lại một cách điên dại "Và tôi chắc chắn rằng hai cậu biết chính xác làm thế nào để đẩy được cái nút của Granger"

"Có thể nói là vậy" Harry nói không chắc chắn.

"Tốt" Pansy nói, siết chặt hai tay cô ả với nhau "Vậy tất cả những gì mà hai cậu cần làm là đẩy Granger, trong khi đó tôi đẩy ảnh." Khi nhìn thấy cái nhìn khó hiểu trên gương mặt hai chàng trai Gryffindor, ả lấy ra một mảnh giấy da từ túi của mình đưa cho Harry, ra hiệu cho cậu đọc nó. Ron chăm chú nhìn vào mảnh giấy qua vai của Harry.

Khi họ đã đọc xong, hai chàng trai nhìn lên, hai mắt của họ mở to như muốn hỏi: "Ở đâu mà cô có thứ này?" Harry hỏi "Ai đã viết nó?"

"Tất cả những điều đó không quan trong vào lúc này." Pansy bác bỏ với một cái phác tay mơ hồ. "Chúng ta phải đảm bảo rằng chúng ta làm được những gì ghi trên mảnh giấy da đó. Có một cơ hội để cho chúng ta làm việc... Và để đạt được điều đó, tất cả những gì chúng ta cần làm là đẩy đúng cái nút của vấn đề."

End chap 36.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net