Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi chưa bao giờ là kiểu người nhẹ dạ. Tôi không tin tưởng bè bạn, gia đình hay bất cứ ai - và thành thật trong những ngày như này có thể tin ai được chứ? Với tất cả nỗi sợ hãi này thì tôi nghĩ người đáng tin nhất là bản thân mình thôi. Tuy nhiên, tôi nhận ra mình lại tin bạn. Nhờ một phần chúng ta không biết người kia là ai ... việc này hóa ra lại ổn. Tôi chỉ đơn giản là viết cho bạn và không cần phải đối mặt mấy lời phán xét vì việc tôi là ai và mình tham gia vào cái gì. Tôi có thể tâm sự với bạn. Việc này khá mới mẻ với tôi. Làm ơn nhắc tôi một tiếng nếu tôi có lỡ đi quá sâu hay kể hơn những gì mà bạn cần biết, hoặc nếu như bạn muốn dừng vụ này... Dẫu sao thì tôi biết rằng hai ta thật may khi tình cờ biết đến người kia như thế này, tôi thấy may là tìm được lá thư của bạn. Đề phòng thôi, chúng ta nên xưng tên hoặc cái gì tương tự – một biệt danh cho lịch sự đi. Nếu bạn lúng túng trong việc tìm tên thì tôi cũng vậy ấy. Cá nhân tôi nghĩ sẽ khá tuyệt nếu ta dùng tên các nhân vật văn học, vì lợi ích của sách vở ha.

Đây là điều tốt đẹp duy nhất đến với tôi trong cả năm này. Với tất cả sự chân thành, phần của lại của nó là một thảm họa. Trong thời gian đầu, tôi đã vui khi được ra khỏi nhà để đến trường, nhưng những chuyện xảy ra làm tôi thấy sợ hãi khi quay lại nơi đây. Một trong những điều đó là một cô gái tôi từng thấy hấp dẫn giờ đây lại không chịu tách khỏi tôi. Cô ta đòi hỏi về chuyện chúng tôi dành thời gian cho nhau, thường xuyên bám dính lấy tôi và làm tôi như một thằng đần. Mà tôi thật sự chẳng bận tâm về việc bạn bè nghĩ mình ra sao đâu. Tất cả đều về việc cô ta trông rực rỡ như nào – và không cần nói nhiều về điều này nhé. Tôi nghĩ bây giờ niềm an ủi duy nhất là việc học. Những lớp học của tôi dường như không bao giờ kết thúc nhưng vẫn có điều mới lạ trong mỗi lớp, vậy nên ít nhất thì chúng không y đúc nhau. Tôi không quá tệ trong mấy môn học – thứ hạng tôi xếp khá cao trong lớp. Tôi thà phải viết một bài luận ngay lúc này còn hơn là nói chuyện một cách bình thường với bọn đầu óc chả có gì. Tôi tự hỏi rằng mình thật ra có thể làm một giáo sư không. Thật tình thì tôi đã suy nghĩ việc này từ trước. Tôi hứng thú với ý nghĩ này, ở Hogwarts cả đời và hướng dẫn các thế hệ mai sau. Dù sao thì tôi e ngại về những điều sẽ xảy đến với Hogwarts, nếu cuộc chiến này không kết thúc một cách tốt đẹp. Nếu trường vẫn còn trụ vững ở đây, vài năm sau bạn có thể quay lại và tìm thấy tôi nơi bàn giáo viên, đang ngồi dạy những học sinh như chúng ta bây giờ, và sẽ thường trở nên cau có với những thứ xung quanh mình. Dường như mọi chuyện sẽ như vậy, nhỉ?

Cậu ta vẽ một hình mặt cười nhỏ kế bên, một hình thù méo mó đến nỗi cô có thể nói rằng cậu không quen với việc vẽ vời. Cậu ta thông minh – cậu ta thích các môn học. Cậu muốn trở thành giáo viên. Cậu ta có thể là ai trong các học sinh năm sáu này đây? Cô không muốn đào sâu thêm. Cậu có thể là người ngồi gần cô trong lớp mỗi ngày. Cô phải thừa nhận rằng chỉ có một số lượng nhỏ nam sinh cùng khóa có niềm say mê, hào hiệp, và tốt bụng, và mọi điều khác mà trí óc cô có thể tưởng tượng ra. Nhưng nếu cậu ta bịa chuyện? Sẽ ra sao nếu cậu ta phiền nhiễu, cộc cằn, hoặc tệ hơn nữa? Nếu như cậu ta thực ra chỉ ra vẻ ta đây? Hay chỉ là ai đó đang đùa giỡn với cô, muốn thấy cô bối rối và mừng tớn lên chăng?

Nhưng cô không chắc chắn về những gì cậu nói. Tôi thấy may là tìm thấy lá thư của bạn. Vậy những việc khác thì sao? Đây là điều tốt đẹp duy nhất đến với tôi trong cả năm này. Chả ai viết vậy mà không có ngụ ý gì. Và cậu dí dỏm – Dường như mọi chuyện sẽ như vậy, nhỉ? Cô mỉm cười khi đọc lại bức thư lần nữa. Cậu đang đùa với cô. Rất hiếm khi có ai trong nhóm bạn thân cố đùa giỡn với cô. Cô cho rằng một phần là mình từng là một con-mọt-sách-thô-lỗ-hay-chỉ-trích điển hình, một người chăm chỉ và nghiêm khắc. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô hoàn toàn vô tâm! Cậu ta hiểu được điều đó, dù cậu là ai đi chăng nữa. Cậu biết rằng cô có thể cười đùa và có khoảng thời gian vui vẻ nữa. Và biết đâu việc này sẽ thành hiện thực vào ngày nào đó. Biết đâu có ngày cô gặp được cậu.

Cô gấp lá thư theo những nếp gấp cũ, nhét nó lại vào túi và lấy ra một tờ giấy da mới và cây bút tự-làm-đầy-mực của mình.

"Bồ đang viết cho ai vậy?" Ron hỏi với tâm trạng chán chường, cậu ngó qua vai cô thấy một mảnh giấy trống trơn rồi trưng một cái nhìn thất vọng vì thấy chẳng có gì đáng xem. "Mình muốn biết!"

"Thật ra, Ronald à. Chỉ là...một người bạn thôi."

"Bạn kiểu gì thế?" Cậu nháy mắt, chỉ cách mặt cô vài inch. Cô chợt nhớ lại mắt cậu ấy đẹp như thế nào, màu xanh biển nhạt ấy ánh lên...

Harry phá vỡ sự tập trung. "Bồ đang viết thư à? Ai vậy?"

"Một người mình...từng gặp. Cả hai người, có thể vui lòng để mình một chút riêng tư không?"

"Không có gì đâu, Mione. Mà dạng người gì thế, giống chúng mình không?" Harry mỉm cười với cô, Ron vẫn với cái nhìn mất kiên nhẫn, kích cô với vẻ tỉnh táo mất dần đi.

"Kiểu người kiệm lời và thận trọng."

"Không giống tụi mình chút nào. Người cậu đang viết thư là ai?"

"Hai người sẽ cười mình thôi."

"Mình sẽ không, Ron thì có thể." Phía sau cậu, Ron nhún vai và gật đầu. Ít nhất cậu ấy cũng thừa nhận.

"Mình bắt đầu bằng việc kẹp những lá thư trong mấy quyển sách. Và chưa bao giờ nghĩ là sẽ có người nào đó đó trả lời thư. Mình chỉ muốn...thử xem có ai sẽ tìm ra chúng, mình đoán vậy. Và có người nào đó đã tìm ra. Mình ngạc nhiên lắm vì mình nghĩ sẽ chẳng ai sẽ tìm ra thậm chí là trong năm học này. Nhưng mình cho là mình đủ khôn để đặt mớ thư vào các cuốn sách mà học sinh thường xuyên lấy. Vậy nên cậu ta ở đây, trong trường này, và cậu ấy cũng thuộc năm của tụi mình. Mình chỉ không biết cậu ấy là ai."

"Là con trai à?"

"Mình vừa nói xong đó, Ron."

"Ồ"

Harry nhăn mặt. "Bồ có nghĩ việc này...như vụ nhật ký của Tom Riddle?"

"Không, Harry ơi. Không có tí nào giống vậy. Mình có thể nói rằng chuyện này là thật. Nó khác với vụ nhật ký của Riddle. Chẳng giống vậy tí nào."

"Sao bồ chắc chắn thế?"

"Việc viết ghi không cần dùng phép thuật để hiện lên. Mình không bị mất đi ký ức nào. Người này không ép mình làm việc gì hay kể bí mật cho. Tụi mình chỉ nói chuyện, như bao người bạn qua thư khác sẽ làm."

"Mình vẫn không tin tưởng vụ này, nhưng tùy cậu, Hermione." Harry cầm cuốn sách lên lần nữa, cố phớt lờ vấn đề này đi. Tuy nhiên, Ron lại không làm gì. Cậu vẫn cố nhòm qua vai, hơi thở phả vào cô. Cô cảm nhận được hơi thở của cậu ấy nhồn nhột chỗ cổ, nó làm cô nhớ lại khoảng thời gian đơn giản hơn trong suốt mùa hè, một cái ôm chặt vào tối muộn ở Hang sóc sau cả đêm căng người thảo luận về hành vi của Voldermort, cái ôm khiến cô thấy dễ chịu. Cô từng tận hưởng khoảng khắc ấy, Ron vuốt nhẹ lưng cô trước khi cô quay người và đi lên lầu...

"Mình không thích hắn, dù hắn là ai. Chỉ là không tin tưởng được." Ron tức giận, bẻ tay.

"Mình không thấy có điều gì bất thường. Mình tin cậu ta, và bồ tin mình, đúng chứ?"

"Vậy thì sao?"

"Vì vậy tin vào sự phán đoán của mình đi, Ron! Chỉ là một người bạn mới thôi."

"Một người mà bồ chưa bao giờ gặp."

"Dù sao thì có thể mình từng. Cậu ấy học cùng năm với tụi mình, mình nhất định phải nói ít nhất vài câu với cậu ta vào một lúc nào đó rồi."

"Vậy hai người không biết người kia là ai?"

"Đúng. Và việc này thật sự dễ chịu."

"Nếu bồ hỏi mình, mình cho đó là kỳ cục. Mình vẫn không tin hắn." Cậu tiến gần cô hơn, chống khuỷu tay về trước.

"Không tin vào phán quyết của mình tức là không tin mình."

"Có lẽ mình không tin vào bồ hay quyết định của bồ như mức bồ muốn, nhưng đây vẫn là niềm tin của mình! Bồ vẫn là một trong những người bạn thân nhất của mình! Nếu có chuyện xảy ra thì sao?"

Lúc này, phân nửa cái đầu trong phòng sinh hoạt chung quay lại nhìn họ một cách tò mò. Cô thấp giọng, gắng vừa đủ để liếc mắt về phía cậu.

"Sẽ không có chuyện gì xảy ra, Ronald. Và nếu có, mình cho phép cậu đủ quyền tuyên bố rằng cậu có sự cảnh giác hơn là cái mình có trong cả tháng qua. Nhưng sẽ không có gì xảy ra đâu."

Ron hy vọng một cách tràn trề rằng sẽ có gì đó với Hermione, cậu thốt ra một lời càu nhàu trước khi nhếch mép và quay ra làm phiền Harry. Hermione lấy lại vẻ bình tĩnh và nhặt cây viết lông ngỗng lên.

Cậu mừng vì khi đêm buông thì thư trả lời đã nằm ở đây rồi. Cậu nhét lá thư vào túi và rời thư viện, tránh nhìn mắt bất cứ ai. Để tới đây, cậu lấy lý do trả quyển sách về lý thuyết phép thuật - như cho lớp học nào đó - cuốn sách đang bị kẹp dưới cánh tay cậu. Cậu phải làm sao để mình có những cớ khác nhau cho việc ra vào thư viện quá thường xuyên, bọn bạn đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Dù tất nhiên là chúng biết rằng cậu thông minh hơn chúng, vậy nên có nhiều việc phải làm hơn. Cho đến giờ thì cớ này hiệu quả. Cậu bước xuống tầng hầm, đóng cánh cửa phòng ký túc và kéo kèm chiếc giường ngủ bốc cọc lại. Chuyện này quá riêng tư để kể cho lũ bạn, nó chỉ của riêng Draco thôi.

Tất nhiên là những điều về Hogwarts quấn lấy tôi không ngừng. Nhưng chủ yếu là tôi sẽ không bực đâu nếu mình ở đây mãi. Nơi này có gì đó làm tôi thấy chưa thỏa lòng. Ý tôi là, ta đã ở đây hơn năm năm rồi, và tôi thấy vẫn còn quá nhiều điều để khám phá. Việc này thật sự chẳng giống bất kì chuyện gì. Có lẽ đây phần nào giải thích cho việc tại sao mà các giáo sư cứ sống như thế – có thể họ đã khám phá ra hầu hết bí ẩn rồi! Cụ Dumbledore thì chắc rồi này, cụ đã sống ở đây đủ lâu. Tuy nhiên, tôi có mơ về việc ở Hogwarts trong nhiều năm đấy. Tôi có thể làm cho đến khi nghỉ hưu. Tôi có thể dạy môn Biến hình, hay Bùa chú, hay có thể là môn Độc dược, tôi khá giỏi về chúng. Khi chiến tranh kết thúc, tôi có lẽ sẽ tới thẳng đây. Tôi thích ý tưởng này. Có thể hai ta sẽ cùng làm giáo sư và rồi cuối cùng cũng biết được người kia là ai! Điều này thật sự tuyệt vời ha. Tôi chắc rằng chúng ta sẽ khá hợp nhau đấy, từ những gì ta kể cho nhau đến giờ. Thậm chí ta có thể sẽ kể vài câu đùa trên bàn giáo viên.

Cô ta nguệch vài chữ ở dưới về nơi để thư hồi âm, và cậu nhét lá thư dưới gối mình. Cô ta chia sẻ những hy vọng và giấc mơ chung với cậu, như thể cậu sẽ hoàn thành nó cho cô vậy. Đây là một chuyện mới mẻ. Không giống như những cái nhận thức khập khiễng, định kiến và đầy ác ý của mấy đứa bạn. Một điều cậu chưa bao giờ trải nghiệm trước đây, và cậu e là mình khá hứng thú với nó. Cậu muốn kể với cô nhiều hơn, hỏi nhiều hơn về bản thân cô. Nhưng cậu cảm thấy nỗi sợ hãi quá lớn về việc cuối cùng mình đã mở lòng mình với một ai đó. Nếu có thể, cậu sẽ hồi âm ngay mai thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net