Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu càng lúc càng bất ngờ hơn sau mỗi chuyến thư. Làm như nào mà một cô gái – một người thuộc phái nữ - khiến cậu có cảm giác như này? Làm cậu tự vấn mình những niềm tin đã ngấm vào xương tủy sao? Bằng cách nào mà cô khiến cậu hoàn toàn điên lên chỉ với vài mảnh giấy da phảng phất nhẹ hương hoa vậy? Cậu ghét phần lớn mùi nước hoa trên người phụ nữ - luôn nồng nặc một cách chết tiệt. Cậu không thể mô tả nốt hương của cô ra sao nhưng nó thật tuyệt. Dù chưa bao giờ rơi vào tình huống như này, nhưng cậu đoán rằng nó cũng tựa như việc mình đứng trong một cánh đồng hoa vào đầu xuân vậy. Cậu lấy bức thư ra khỏi ngăn cặp lần nữa, ngửi nhẹ hương thơm trên đó trước khi lại nhét vô trong. Vì Merlin, những hành vi gần đây của cậu hơi nổi loạn rồi. Cậu nghĩ cái quái gì mà lại trả lời lá thư đầu tiên cơ chứ? Chỉ cần quẳng qua một bên...

Nhưng rồi cô nữ sinh này đã xáo trộn mọi việc. Cậu nhận ra điều này khi cầm cây viết lông chim của mình lên lần nữa và chạm ngòi xuống tờ giấy da:

Thật là dễ chịu khi nghe tin từ bạn. Không nghi ngờ gì, đây là thời khắc đẹp nhất trong ngày của tôi. Khi những xúc cảm về chiến tranh ùa tới thì tôi đồ rằng mình chỉ muốn chiến trận kết thúc sớm cho xong. Tôi không có ý bảo cuộc chiến kết thúc theo cách xấu hay muốn nó dừng đại lại đâu – mà vì tôi lo. Tôi chỉ muốn biết rõ. Phe nào sẽ thắng đây? Rồi chuyện gì diễn ra tiếp theo? Ai chết? Những người nào còn sống? Và vì sao? Rốt cuộc là như thế nào? Và quan trọng nhất, khi nào chứ? Vài tuần? Vài tháng chăng? Hay cuộc chiến kéo chúng ta từ năm này qua năm khác? Chủ yếu là tôi cảm thấy sợ. Tôi biết người ở cả hai phe – tôi đoán nó giống như việc có một số người bạn đến từ nhà Slytherin và những người còn lại thì không vậy. Nghĩ đến chuyện bất cứ ai sẽ chết trong tay những người phe còn lại thì khá là đau đấy. Tôi không thích thú gì khi nghĩ về điều này, nhưng tôi cũng chẳng thể làm tình hình này khá hơn. Dù sự thật thì tất nhiên là tôi muốn Kẻ-chớ-gọi-tên-ra biến mất. Hắn là một kẻ tàn độc với những điều kinh tởm mà hắn đã làm... việc hắn chết đi sẽ khiến mọi người nhẹ nhõm.

Mà này, bạn hẳn phải điên lắm ấy – cái điều bạn chẳng hề có – mới cho rằng mình không giống như quý cô Elizabeth Bennett. Hài hước này, kiên cường, và đầy tò mò, có những chuẩn mực đạo đức riêng nữa, và có bướng bỉnh đó, nhưng mà tí ti thôi. Có nét nổi loạn ngầm này – hoặc bạn chả ngại gì việc lộ nó ra. Bạn có rồ mới không nhận ra mình giống Elizabeth tới chừng nào, ít nhất từ những gì tôi quan sát được tới tận lúc này.

Rồi thì nó đây – lại một ngạc nhiên nữa. Cậu vừa mới nói – một cách cởi mở, cho người khác nghe – rằng cậu muốn Voldermort biến mất. Hay tốt nhất là chết đi. Cậu từng khó mà thừa nhận với bản thân chuyện này, vậy mà giờ đây cậu vừa kể cho nghe. Tất nhiên là nếu cậu không ghi việc này ra, thì sẽ quá dễ dàng cho cô trong vụ đoán danh tính cậu. Vì lợi ích đôi bên vậy. Tối nay cậu còn nhận ra thêm một điều – dù cho cô là bất cứ ai đi nữa thì cậu muốn sống giống như cách cô đang làm – nếu cô tình cờ là một kẻ xa lạ thôi, sao cô còn quan tâm đến cảm xúc của cậu nhiều hơn cả cha mẹ cậu vậy? Chuyện này phải có một ý nghĩa nào đó. Nếu như cô mãi đối xử tốt và tử tế với cậu thì sao? Cậu có thể trở nên...tử tế không? Với người khác ấy hả? Mà không vì nguyên do sâu xa nào cả sao? Chà, phải rồi, cậu không chắc lắm nếu như mình có thể bỏ hết mấy cái động cơ đi...nhưng trở nên tử tế là một khởi đầu đấy.

Chắc là bạn đùa về phần Elizabeth rồi. Ý tôi là có thể mình có vài đặc điểm và tính cách tương tự cô ấy, nhưng cô quá đẹp, và dí dỏm nữa, và tôi chẳng thể hình dung mình sao có thể so sánh nổi với cô ấy đây. Thật tình mà nói tôi nghĩ mình thiếu một trái tim kiên cường, thêm cái ý chí kia nữa.

Đây là chuyện vui nhất trong ngày, nhận được tin từ bạn. Tôi thích vụ thư từ này – ít ra cả hai ta đều...vui vẻ. Nó kéo tôi ra khỏi cuộc chiến, lìa xa nỗi sợ. Tôi biết mình đang ở đâu chứ, tôi có trận chiến của chính mình, tôi muốn Kẻ-chớ-gọi-tên-ra phải biến mất. Chuyện này phải có hồi kết chứ, không thể kéo dài mãi được. Mà tôi không nghĩ chiến tranh sẽ lâu đâu – cá nhân tôi cho rằng nó sẽ kết thúc trong vòng một hoặc hai năm mà thôi. Nó thật sự không thể kéo dài. Hắn sẽ không lượn lờ mãi được. Hắn biết mình sắp làm những gì, và hắn biết mình muốn tiến hành ngay khi có cơ hội. Hắn sẽ hành động sớm thôi.

Đêm qua tôi mơ thấy bạn đấy – bạn không có dáng hình rõ ràng trong giấc mơ, nhưng tôi biết đó là bạn. Trong mơ, chúng ta ở tại Hogwarts này, nhưng già hơn đôi ba tuổi – có thể là tầm đầu ba. Ta là những giáo sư, và chúng ta vẫn chỉ...viết thư cho nhau. Chúng ta đều biết người kia là ai, nhưng dù vậy hai ta vẫn viết thư mỗi khi có dịp. Tôi thích nó – tôi đi thích cái việc ở lại Hogwarts này chỉ vì nó gợi lại tôi cảm xúc mỗi khi tôi nhận được thư từ bạn. Chuyện này mộng tưởng làm sao – khác xa với những gì xảy ra mỗi ngày trong cuộc đời tôi.

Có một đoạn viết về chiến tranh mà cô muốn xóa đi. Cô nhấc đũa phép lên, di đến dưới đoạn vừa viết một chút rồi thêm vào phần kết của đoạn đầu:

Ý tôi là, cho cậu biết tình trạng thuần chủng của mình thì mọi chuyện vẫn ổn nhỉ. Tôi thuần chủng – và điều này tôi thật sự chẳng bận tâm mấy. Tôi luôn cho rằng vụ máu trong máu đục là một trò đùa lố bịch. Máu bẩn ư? Thực sự có người nghiêm túc về vấn đề này sao?

Cô tiếp tục đoạn thứ hai đang viết dở.

Nếu ta thực sự làm mấy việc kia thì sao nhỉ? Chỉ ở lại đây, làm những giáo sư, và biết người kia là ai chăng? Tôi nghĩ là mình thích việc này khá nhiều đó.

Cô ký chữ Elizabeth, viết nơi để đặt thư trả lời rồi nhét lá thư vào túi xách. Cô không biết vì sao lại nói cho người này việc mình là thuần chủng nữa – có lẽ những từ ngữ đó khiến cô ổn hơn – việc cô là thuần chủng giúp mình trông giá trị hơn trong quan điểm của những người đề cao dòng máu, nhưng chuyện cô nói mình không quan tâm mấy vấn về đề này sẽ làm cô tốt đẹp trong mắt những người khác. Cô viết chúng ra chỉ để thử tìm hiểu kỹ hơn về cậu bạn qua thư bí ẩn kia và sau cùng cô tắt ánh sáng từ cây đũa phép đi. Viết một lá thư như này tiêu tốn kha khá sức lực, và cô còn một lớp học vào sớm mai...

Tuy nhiên, giấc ngủ đến với cô chập chờn. Lại là giấc mơ đó – một người lạ, cao, đang thong thả đi từng bước đến cạnh cô, nói về mấy lá thư ấy hay về đám học sinh của cả hai với một tông giọng mà cô không thể nghe hay hiểu được gì, nhưng dù như vậy thì cô là biết cậu đang nói. Cô không thể tài nào nhìn rõ được cậu – ngoại trừ việc cậu là người nhận những lá thư từ cô, và trong những giấc mơ này, cả cô và cậu hoàn toàn – cô đỏ mặt khi nghĩ về việc này vào ban sáng – ở bên nhau.

Sức hấp dẫn của gia tộc Malfoy đã thành thương hiệu. Các cô gái luôn nói cho cậu chính xác những điều mà họ nghĩ là cậu muốn nghe. Về sự ủng hộ của gia đình cậu với Chúa tể hắc ám này. Những lời hỏi han về kế hoạch gần đây nhất nữa. Họ nói rằng vẻ ngoài cậu đẹp như nào, cậu thông minh và hài hước ra sao, họ muốn nhiều như thế nào về...chà, trong những trường hợp này thì câu trả lời lại tùy người. Nhưng thực tế là dù cô ta có là ai, cậu có thể quyến rũ và đưa cô ta vào cuộc chơi nhỏ hoàn hảo của mình. Dù vậy, cha cậu luôn nói, đừng có mà vấy máu nơi ăn – khá đúng về phần nghĩa gốc, nhưng theo khía cạnh ẩn dụ, cậu đoán nó có nghĩa là mình không thể có một mối quan hệ vượt mức với những cô gái mà mình đang chơi đùa. Một quy tắc kiểu đừng-có-mà-bạ-đâu-cũng-hốc. Con hiểu điều này mà. Nhưng người con gái này đây... cô ấy khác.

Đây không thể là sự lôi cuốn của nhà Malfoy được, vì cô không biết cậu là Draco Malfoy. Phải có gì đó khác trong chuyện này – có lẽ là qua những cuộc đối thoại, cô đã dần khám phá được con người thật của Draco. Và cậu đã vô tình mà trở thành chính xác những gì cô muốn. Chuyện tuyệt vời nhất trong mỗi ngày là như này đây – cậu chưa bao giờ nói những gì giống như vậy với một cô gái nào trước đây. Với bất kỳ ai khác cả.

Nó – Draco e là phải thừa nhận – thật quá. Cô thực sự đã nghĩ những điều tích cực về cậu. Và ngược lại thì cậu cũng thực sự nghĩ những điều tốt đẹp như vậy ở nơi cô. Thực ra cậu bắt đầu ấn tượng về cô rồi, và thậm chí cậu còn không biết cô là ai. Cậu biết , tất nhiên rồi – cậu thấy mình hiểu cô rất rõ mà, đến từng chi tiết một ấy – nhưng những đường nét còn lại của cô vẫn là một bí ẩn. Sao cậu lại có cảm giác như này nhỉ – làm cách nào mà cậu bị hấp dẫn cực kỳ bởi một người mà có thể cậu chưa từng chạm mặt đến lần hai cơ chứ? Lỡ cô xấu kinh khủng thì sao? Rõ ràng là nội tâm cô rất đẹp – đẹp đến nỗi mà Draco, qua những trang thư, thấy sốc khi biết mình hầu như không quan tâm đến việc cô trông như thế nào. Cô không phải một trò chơi khăm nào – phần lớn mấy trò như này có cái kiểu tự ti mặc cảm làm cậu khó mà tin tưởng được – vậy nên ít nhất cô phải có sự cuốn hút ở một mức nào đó. Thêm vào đó, cách mà cô ghi ra những sự kiện, cách mà cô suy nghĩ, giống như là...một chuyện tự nhiên vậy. Nó chẳng giống như bất cứ thứ gì cậu từng trải qua. Cậu rất, rất thích cô gái này.

Và hình như cô cũng thật sự thích cậu. Cô sẽ không tiếp tục viết thư nếu cô chẳng hề muốn. Cô thích lắng nghe, trò chuyện và tương tác với cậu – còn ai nữa để cậu có thể kể về chuyện này nhỉ? Chẳng có một ai. Crabbe và Goyle khó mà đọc đếm cho đàng hoàng, và Pansy thì chỉ muốn nói về bản thân ả hoặc gắng tâng bốc cậu lên, ả làm cậu phát ngấy. Người bạn qua thư – Elizabeth này – thật sự cuốn hút cậu. Mới mẻ đây.

Chết tiệt. Cậu nghĩ. Mình gặp rắc rối rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net