Phần I: Chương kết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHẦN I CHƯƠNG KẾT

 
Hắn từng mang trong mình vết thương lòng, nhưng giờ thì không còn nữa.

.

.

Một trái bom. Thứ vũ khí hủy diệt sẽ phát nổ ngay chỗ hầm mộ nơi những đồ vật quý giá được cất giấu. Những tên Muggle thật thông minh. Pháp thuật chẳng thể làm gì được.

Cô chưa từng thoáng chút nghi ngờ rằng hắn sẽ nghĩ ra thứ gì đó thật muggle, thật không giống hắn như vậy. Nhưng rồi, đó là cách hắn hành sự. Cô không thể hiểu được đầu óc hắn hoạt động kiểu gì. Chỉ lúc trước hắn vẫn còn ở đây, bày tỏ mối quan ngại với cô sau khi Astoria Greengrass làm hỏng bét độc dược cô bào chế. Hermione cảm thấy có cái gì đó nhộn nhạo trong bụng đến mức muốn nôn. Lát sau, cô mửa ra đầy sàn.

Thực tế cuối cùng cũng đâm sầm vào cô, khiến cô bàng hoàng khủng khiếp. Độc dược Denovorum đã hết. Dennis sẽ chết, và Draco… Draco đã phản bội cô để bỏ trốn cùng lũ Tử thần thực tử.

Thật bất công khi những tai ương xảy đến cùng lúc. Cô không hiểu sao Draco phản bội cô theo cách đó. Có phải hắn đã lên kế hoạch ngay từ đầu? Hắn đã hứa với cô, hắn thề thốt là sẽ không giết người nữa. Hắn đã không xuống tay với Astoria cũng vì lẽ đó.

Có khi hắn thực sự không phản bội cô. Có khi hắn chỉ muốn giữ cô tránh xa những tai họa. Nhưng cô biết đó là chỉ là mơ tưởng. Dù rằng cô chẳng thể làm gì để dập tắt những suy nghĩ trong đầu nhưng ít ra những suy nghĩ đó giúp cô xao lãng khỏi thực tế.

Càng nghĩ nhiều, cô càng ít nghe thấy những tiếng thét vọng lên từ bên dưới.

Cô đi loanh quanh trong phòng thí nghiệm, tay cầm đũa của Astoria. Draco đã lấy đũa phép của cô, nhưng may thay hắn lại quên mất đũa của Greengrass. Hermione đã thở phào khi tìm thấy nó. Cô chẳng nghĩ nhiều khi giựt nó ra từ bàn tay bất động được tỉa gọt hoàn hảo của Astoria.

Nhưng tình huống hiện tại thật bất lợi cho cô. Rõ ràng Draco đã dự tính là để cô ở đây và hắn đã lên kế hoạch một cách hoàn hảo. Độn thổ cũng không xong – chả còn cách nào cả. Cô bị kẹt ở đây cho đến khi hắn phá bỏ thứ bùa chú quái quỷ mà giăng xung quanh đây. Cô chẳng thể làm gì ngoài việc gởi Thần hộ mệnh của mình đi tìm Harry và dành những phút tới chờ đợi trong im lặng.

Chẳng mấy mà cô nhận ra lỗ hổng trong kế hoạch khi nghĩ tới việc Harry đang phải đối phó với hàng tá Tử thần thực tử và vì thế mà cậu sẽ mất rất nhiều thời gian để tới đây. Chưa biết chừng cậu có thể bị thương… hoặc cậu không gặp được Thần hộ mệnh của cô, hoặc một câu bùa chú đi lạc đã…

Grừm. Phát điên lên mất. Chẳng mấy chốc, cô không thể lờ đi những tiếng thét thêm được nữa. Cô bật ra một tiếng rên rĩ lo lắng và xô mạnh vai liên hồi vào cánh cửa phòng thí nghiệm, mặc dù biết thừa là nó sẽ chẳng nhúc nhích cho dù cô có cố bao lần đi chăng nữa.

Cuối cùng, cô cũng bỏ cuộc và dộng mạnh lưng vào bức tường bằng bê tông. Cô cứ để người mình sụp xuống dần dần cho tới khi chạm vào sàn nhà lạnh cóng. Cô đưa tay lên ôm mặt và rủa thầm. Cô cứ nghĩ đến việc sẽ bắt Draco phải trả giá đắt cho việc này. Sự trả thù ngọt ngào. Hắn và những trái bom chết tiệt kia.

Chờ đã – đúng rồi!

 

Cô há hốc mồm và nhảy dựng lên khỏi tư thế khúm núm. Cô điên loạn tìm những nguyên liệu trong phòng thí nghiệm: lithium, tritium, deuterium, thorium...

 

Pháp thuật chẳng thể làm gì được.

 


 

Mặc váy ngắn trên gối một tẹo quả là giúp cô xuống cầu thang nhanh hơn. Cô chẳng mất nhiều thời gian để xuống sảnh lớn – địa điểm tổ chức vũ hội. Căn phòng rộng thênh thang từng được trang hoàng bởi những đóa hoa tươi đẹp và những vòi phun nước,giờ khó lòng mà nhận ra. Lũ Tử thần thực tử đã biến nơi đây thành một bãi hoang tàn. Những biểu ngữ, đồ trang trí, đèn đa sắc đều tan tành, chỉ còn lại một bãi chiến trường máu me vấy khắp sàn và xác người bày ra khắp nơi.

Như thể cô đang sống lại trận Đại Chiến năm nào.

Những trận đấu tay đôi nổ ra khắp nơi, đã vài lần cô phải né mình để tránh những lời nguyền đi lạc sượt qua da trong gang tấc. Một vài Thần Sáng được cắt cử đưa mấy vị khách còn lại đến nơi an toàn. Cô thấy Padma đang dùng bùa chú phức tạp nào đó để phản phé lại lũ Tử thần thực tử.

“Hermione!” Lại một lời nguyền đi lạc dội thẳng vào cô, nhanh đến nỗi cô không kịp tránh. Đột nhiên, có ai đó đỡ cô xuống nền đất. Cô không nhận ra kẻ đó cho đến khi nhìn thấy một nhúm tóc màu đỏ rực rỡ. “Lạy Merlin, chị không sao chứ?” Hermione khẽ gật đầu, thở dốc.

“Em đã định đến giúp chị thoát khỏi phòng thí nghiệm, nhưng bị chặn lại.”

Hai tên Tử thần thực tử trông thấy họ và giờ đang dội thẳng vào cả hai chùm sáng màu xanh lá. Họ cố gắng che chắn càng nhiều càng tốt trong lúc những câu bùa chú cứ sượt ngang trên đầu. Họ nhảy vội núp sau một cái bàn bị lật nhào, phóng bùa vào hai tên Tử thần thực tử giờ đã khuất tầm mắt sau những chân bàn.

“Chị ổn, Ginny,” cô thì thầm, cố gắng thở lại bình thường. Cô phóng thêm bùa từ sau tấm lá chắn của họ và hạ một tên Tử thần thực tử lăn ra bất tỉnh. “Chị thoát ra khỏi đó mà không hề gì. Harry đâu?”

“Anh ấy đang đuổi theo Malfoy dưới hầm mộ,” cô nàng đáp. “Những hội viên còn lại của Hội Kín được gửi về nhà để đảm bảo an toàn, mặc dù không phải ai cũng gặp may.” Cô cau mày. “Luna là người duy nhất ở lại để giúp Harry tìm đường. Ở dưới đó nguy hiểm lắm.”

“Nhưng chị phải đi thôi. Chị phải ngăn chặn Malfoy.”

“Bộ chị điên hả? Như thế quá nguy hiểm. Harry bảo em không được ---“ Nhưng Hermione chẳng buồn nghe. Cô lén nhìn qua tấm chắn, chỉ thấy một tên Tử thần thực tử hình như đang nắm một trái bom trong tay. Theo phản xạ, cô chộp lấy cánh tay Ginny và kéo cô nàng đến nơi an toàn.

“Coi chừng.”

Một tiếng nổ lớn, lớn đến mức khiến tai cô điếc tạm thời, phát ra từ chính nơi họ vừa mới nấp. Áp lực của vụ nổ văng họ về phía sau. Người Hermione va mạnh xuống đất, lưng cô sây sượt vào nền đá lạnh cóng. Cô bật ra tiếng rên lớn sau cú va chạm bất ngờ. Không khí ám khói đen, bụi mù mịt, khiến họ khó mà trông thấy được gì.

Cô gục mình xuống sàn, ho húng hắng khi khói tràn vào phổi.

Mặc cho người đau ê ẩm, nhưng cô phải gượng dậy và rời khỏi đây.

“Ginny!” cô hét lên qua màn khói dày, giọng lo lắng. “Ginny!”

“Em ở đây!”

Cô lật nằm sấp xuống rồi trườn về phía phát ra tiếng động, thở phào khi biết bạn mình còn sống. Da Hermione cọ vào đá, nhưng cô vẫn gắng di chuyển.

Ginny đang nằm úp mặt xuống sàn, hai tay ép chặt vào bụng. Hermione quăng mình về phía Ginny ngay lập tức và lật ngửa cô nàng ra. Mắt Ginny nhắm nghiền và vẻ mặt lộ rõ sự đau đớn. Chỉ đến lúc đó Hermione mới để ý thấy một vết cắt dài sâu trên bụng cô nàng, máu rỉ ra lênh láng. Cô rùng mình, đột nhiên nhớ tới Viktor và đêm mà cô chứng kiến anh chết.

Ginny từ từ mở mắt và mỉm cười vẻ ngái ngủ, đúng kiểu Fred Weasley sẽ làm nếu anh rơi vào trường hợp tương tự.

“Chẳng có gì mà một bùa chú chữa lành đơn giản không chữa được,” cô nàng nói hiển nhiên. Hermione chẳng cần nhắc đến lần thứ hai. Cô đã chữa lành vết cắt sâu trên người Ginny và cũng có tác dụng đôi chút.

Vết thương sâu độ một inch, ngay dưới ngực, máu đỏ thẫm tương phản với sắc da trắng lợt của Ginny. Có những lớp da rách toạc lởm chởm, nhiều phần còn bị bong tróc hẳn ra khi vết thương hình thành. Hermione hết sức cẩn thận gỡ những lớp da đã bị bong ra.

“Em có biết ở phủ Malfoy tồn tại một cái hố đen không?” Hermione thì thầm, gắng gượng để giọng không vỡ ra. Cô biết cách duy nhất để giúp Ginny tạm quên đi vết thương là nói chuyện với cô ấy. Khiến cô ấy nghĩ đến bất cứ thứ gì khác.

“Gì cơ?” Ginny hỏi giọng rời rạc, khẽ mỉm cười. Trông cô nàng như thể sắp ngất lịm đi. Cô nàng đang chống chọi với sự mê man và trò chuyện thực sự hữu ích. “Làm sao để dựng một cái hố đen ở đó chứ?”

Chắc chị đang giỡn em. Chị phải nói cho em biết,” Ginny thì thào. Lúc dòng máu dần dần biến mất cũng là lúc giọng nói hổn hển của cô bình thường trở lại. Hermione đã làm sạch vết thương và đang tiến hành việc băng bó. “Có đúng là Malfoy đã cố bào chế độc dược Denovorum không?”

“Chị không dám chắc là hắn. Bám vào người chị đi,” Hermione đáp lại. Ginny bám chặt vào tay trái cô. “Có tin đồn rằng trong phủ Malfoy tồn tại một hố đen bí ẩn qua hàng đời nay.” Ginny bật ra một tiếng rên rỉ chua xót khi bùa chú làm lành bắt đầu phát huy tác dụng. Móng tay cô cắm phập vào da Hermione đến mức bật máu. Lờ đi cái nắm đau điếng, Hermione tiếp tục làm lành những vết trầy trên da. “Nghe này Ginny, chị phải làm việc này. Chị phải xuống đó… Điều này ---“ cô gia cố thêm bùa chú làm lành khiến Ginny lại bật ra tiếng rên rỉ chua xót. Tay trái cô có cảm tưởng sắp vỡ vụn vì cái nắm của Ginny. “Chị là người duy nhất có thể ngăn chặn hắn.”

Cô nàng vẫn còn rớm máu. Hermione đã cố gắng cầm máu nhưng chưa đủ. Làm được như thế là đã tốt lắm rồi. Dù vậy, bùa làm lành cũng giúp ích rất nhiều. Nếu chậm vài phút nữa hẳn Ginny đã chảy máu đến chết. Hermione phải xé cả chiếc váy đã rách rưới của mình để băng bó.

“Em phải về nhà thôi,” Hermione nói khi đã băng bó xong.

“Không,” Ginny đáp gay gắt. Cô gượng dậy khỏi Hermione và cố gắng đứng lên. “Em sẽ ở lại chiến đấu với chúng.”

“Merlin, Ginny, coi em kìa!” Hermione nói lớn, bực mình vì thái độ cứng đầu của cô nàng. Cô đang lo đến phát điên. Cô không muốn bất cứ ai bị thương cả. “Em đang thương nặng. Em phải đến bệnh viện thánh Mungo ngay, em chẳng có cơ ---“

“Chị cần người chặn chân chúng, phải không?” Ginny nói gấp, lờ đi cơn bùng nổ của Hermione. Máu vẫn rỉ ra từ bụng cô, nhuộm đỏ cả chiếc váy rách rưới của cô. Hermione cố gắng lờ đi sự thật rằng Ginny nói đúng: rằng cô cần có người cầm chân. Những suy nghĩ của cô rối như tơ vò, giọng nói của Snape buộc cô phải cứu lấy Draco bằng mọi giá cứ văng vẳng trong đầu. Bằng mọi giá bằng không cô sẽ phải hối tiếc. “Để đến được chỗ Malfoy, chị phải qua mặt được lũ Tử thần thực tử! Chính chị đã nói chị là người duy nhất có thể chặn hắn! Em sẽ đánh lạc hướng chúng! Em cũng có thể ---!”

Trước khi cô nàng có thể nói nốt thì một lũ người mặc áo chùng kín mít mang mặt nạ trắng đã hiện ra từ bóng đêm, di chuyển nhanh về phía họ. Lũ Tử thần thực tử đang kéo đến đông hơn. Hermione giương đũa để phóng bùa nhưng Ginny đã nhất quyết kéo cô đến lối vào Hầm mộ. Khi cô phản kháng, Ginny chỉ kéo mạnh cô hơn, lôi xềnh xệch cô theo đúng nghĩa đen.

Bốn bề tường quanh họ rung lên dữ dội, vụn bê tông thì rơi lả tả xuống đầu. Mấy cây cột đỡ trần thì trông như thể sắp sụp đến nơi.

“Đi đi Hermione!” cô hét, giọng thoáng tuyệt vọng. Hermione bị giằng xé giữa việc ra đi và ở lại. Cô không ngừng phóng bùa về phía lũ Tử thần thực tử (ở đó có khoảng 10 tên). Cô lờ đi cơn đau khi một lời nguyền sém qua vai mình. Có khi Ginny không... “Em sẽ giữ chân chúng cho chị!”

“Nếu em nghĩ chị sẽ bỏ em ở lại đây thì em điên rồi! Đi với chị ---!”

“ĐI ĐI!” cô nàng hét.

Trước khi Hermione có thể bật lại, Ginny đã phóng thẳng một bùa chú vào mấy cây cột chống trần.

Phản ứng xảy ra ngay lập tức. Những mảng bê tông lớn lao xuống cùng tiếng động inh tai nổ óc. Bụi càng làm dày bầu không khí đã mờ mịt. Đúng lúc Hermione chạy về phía cửa ra vào thì một mảng trần lớn đã rơi xuống ngáng đường họ, ngăn cách cô với Ginny.

Cô nghĩ mình sắp bị chôn sống ở đây mất.

“Ginny!”

Chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc mà cứ như kéo dài cả đời người. Phải mất một lúc những mảnh bê tông mới ngừng rơi và bụi mù biến mất.

“Em ở đâu!” cô gào lên, ho sặc sụa rồi điên cuồng tìm đường qua đống đá lớn đá nhỏ. “GINNY!”

Nhưng lần này Ginny không đáp lời cô.

“GINNY!”

Âm thanh cuối cùng cô nghe được từ Ginny là tiếng thét – tiếng thét chói tai đau đớn.

Rồi tất cả chìm vào tĩnh lặng.

 


Cô không tìm được đường trở lại.

Đường nào cũng mờ mịt, lởm chởm đầy đá lớn đá nhỏ; lối thoát duy nhất thì dẫn đến căn hầm. Nhưng không thể độn thổ được vô trong.

Giống như hành lang, vòng đầu tiên bị phá huỷ hoàn toàn, nhưng cô không thấy bất cứ dấu hiệu nào của loài hoa nhà Hufflepuff. Có thể lũ Tử thần thực tử đã lấy chúng làm chiến lợi phẩm. Có trời mới biết chúng trồng loại cây có khả năng vô hiệu pháp thuật ở chỗ nào.

Giờ thì cô đang chạy về phía vòng thứ hai, chỉ được trang bị lòng quyết tâm, hiểu biết về bùa chú, và cây đũa của Astoria. Nơi này giống như Phòng Yêu Cầu ở Hogwarts. Xung quanh cô là biết bao nhiêu đồ tạo tác được để ngỏ. Cô rón rén tìm đường qua, cẩn thận để không chạm vào bất cứ vật gì.

Chuyện gì đã xảy ra với Ginny khi cô nằm trong tay lũ Tử thần thực tử? Bị thương nặng. Bị tra tấn. Hermione gắng gượng không nghĩ đến Ginny lúc này, bởi nếu làm thế cô sẽ bật khóc mất.

Cô không muốn ngẫm ngợi về những sự kiện đêm nay. Tâm trí cô từ chối chúng, ngăn cản chúng. Cô không muốn tin rằng Ginny đã chết. Trong tâm trí cô, Ginny vẫn ở trên kia đang chiến đấu với lũ Tử thần thực tử, và được những Thần Sáng khác đến hỗ trợ.

Cô ấy chưa chết.

 

Giờ không phải lúc để khóc lóc. Sẽ có lúc để tiếc thương, nhưng không phải lúc này. Ngay lúc này, cô phải tiếp bước.

Nhớ rằng ở vòng thứ sáu có lũ quái vật ăn thịt người, Hermione đem theo một lọ Puti Elixer từ đống đồ tạo tác và nhét nó vào túi váy.

Cô mừng vì vòng thứ hai chỉ là kho chứa những đồ tạo tác hiếm hơn nhưng không nguy hiểm bằng. Cuối cùng, Hermione ếm một thứ bùa chú làm ấm lên khắp người để chuẩn bị trước cơn bão tuyết ở vòng thứ ba.

Pháp sư bình thường hẳn sẽ gặp khó khăn để sống sót vượt qua từng vòng này, nhưng vì cô là Thành viên Hội Kín, cô biết mình cần chuẩn bị gì và những lối tắt để vượt qua chúng an toàn.

“Sắp tới nơi rồi, Hermione,” cứ năm phút một cô lại tự nhủ như vậy. Sau mỗi bước cô lại nói thế. Đó là lời cầu nguyện của cô khi hàng đống tuyết bám đặc dưới chân, nhưng dần dà rồi cô cũng đến được biển cát ở vòng tiếp theo.

Ở vòng này có một viên đá, một viên đá lửa có thể cuốn theo nhiệt và cát đến bất nơi nào, dù ngày hay đêm, suốt kiếp. Viên đá kể trên được cất giấu ở một nơi bí ẩn ở vòng bốn, trong khi một viên đá băng được giấu ở vòng ba.

Khi vượt qua được bão tuyết ngầm ở vòng ba và bão cát ở vòng bốn, cô không thể ngăn mình nghĩ đến điều mà mình sắp phải đối mặt ở vòng bảy. Nhiệm vụ của cô là ngăn Draco ngay từ đầu, nhưng hình như cô làm không tốt cho lắm. Lẽ ra cô nên dành nhiều thời gian hơn với hắn, cho hắn thấy cô quan tâm hắn nhiều đến mức nào. Lẽ ra cô có thể làm được nhiều hơn.

Nhưng liệu như thế có đủ? Cô dám chắc mình từng thấy Draco đâu đó dưới lớp mặt nạ vô cảm, nhưng điều gì khiến cô đảm bảo mình sẽ sửa chữa được con người hắn? Theo cô biết thì bệnh vô cảm thì không tài nào chữa được. Có thể hắn đã quá tổn thương, quá sợ hãi vì đòn tra tấn mà Voldemort buộc hắn phải trải qua. Có thể Snape đã nhầm. Có thể Draco đã trở thành quái vật thực sự rồi.

 

Không. Cô không được đánh mất hi vọng. Hi vọng là thứ duy nhất cô có thể bám víu vào lúc này. Cô phải tin ở Draco. Cô là người duy nhất mà hắn có. Nếu cô không tin hắn thì còn ai đây?

Cô nhắm mắt lại và nhảy xuống.

 


Khi cô mở mắt thì một khung cảnh hoàn toàn khác xuất hiện. Những hàng cây cao lớn bao quanh một vành đai, những loài cây mà mắt thường chưa từng được nhìn thấy. Ở đó có loài cây với lá màu tía còn cỏ thì sáng lấp lánh. Hoang mạc và bão tuyết đã qua, thay thế bằng rừng rậm. Cô nhìn quanh xem có động tĩnh gì không. Ánh mắt cô rơi xuống những dây nho cách nơi cô đứng không xa; những bụi Roi Nho mà Astoria mang về từ Nga.

Cẩn thận tránh những dây nho lớn đầy gai và lá, cô đi vòng quanh chúng và bắt đầu hướng về phía lối ra dẫn đến vòng sáu.

Cô nhẹ nhàng, cực kì nhẹ nhàng, như một bóng ma trong đêm khuya, để tránh làm kinh động đến khu rừng nơi hàng tá loài vật gớm guốc trú ngụ có thể lao ra tấn công cô bất cứ lúc nào. Khi cô đặt chân đến khoảng rừng thưa, cô nghe thấy nhiều người đang thét lên, hình như là bùa chú, không cách xa nơi cô lắm.

Lấp ló sau vài hàng cây cổ thụ, cô thấy Harry và Luna đang chiến đấu với lũ Tử thần thực tử. Rõ ràng là họ bị áp đảo về số lượng, hai chọi với khoảng mười lăm. Hermione lấp sau hàng cây để tách mình khỏi trận đấu đang diễn ra. Một trong mười lăm tên đó là Blaise Zabini, đứng trơ như phỗng bên cạnh một thân cây, tay cầm đũa thả xuống, chỉ trưng mắt lên theo dõi màn diễn.

Hermione cảm thấy cơn giận dữ chạy dọc khắp sống lưngtrước điệu bộ đó của hắn, nhưng cô chẳng còn thời gian mà bận tâm đến hắn nữa. Cô cần phải cứu Harry và Luna.

“Này! Mấy tên kia!” cô thét về phía lũ Tử thần thực tử. Bùa chú đột nhiên ngừng lại. Tất cả bọn chúng đều quay sang nhìn cô. “Nhớ tao không? Hermione Granger đó! Con máu bùn đã lấy hậu duệ của Voldemort cao siêu của tụi mày!”

Bị kích động, chúng ngay lập tức bỏ mặc Harry và Luna rồi lao về phía cô. Cô phóng đi, ép chân mình chạy như bay đến đâu thì đến. Cô đã định đánh lạc hướng chúng khỏi Harry và Luna, nhưng giờ thì cô chẳng biết thoát khỏi chúng bằng cách nào. Bùa chú được phóng về phía cô từ đủ mọi hướng. Cô thét lên khi một bùa chú bắn thẳng vào lưng mình, rồi hai cái nữa trúng chân suýt chút nữa khiến cô ngã sụp xuống đất.

“Hermione, coi chừng!” cô nghe ai đó kêu tên mình. Nhưng giọng nói tắt ngấm trước những tiếng gầm gừ, tiếng thét lớn đầy giận dữ của lũ Tử thần thực tử. Cô ngoảnh mặt lại thì thấy chúng bị cắt thành từng mảnh bởi những bụi Roi Nho mà cô vừa tránh.

Cô chết sững người khi những dây nho cuốn lũ Tử thần thực tử xuống đất, không cho chúng cơ hội trốn thoát. Đó đều là những dây nho chắc dày đang thèm khát thịt người. Cô bèn phóng bùa, nhưng vô dụng. Máu tươi chảy lênh láng, gai góc đâm vào da thịt chúng, mắt chúng, miệng chúng. Cô nghe tiếng xương chúng gãy răng rắc, từng người một.

Rồi mắt cô nhoà dần còn chân cô như muốn sụp xuống. Chúng đều đã chết. Cô là kẻ gây ra chuyện này.

“Chị không làm được gì đâu,” Luna nói với cô. Cô ấy đã xuất hiện ngay bên cạnh Hermione, dựng cô đứng dậy.

Cô không thể ngừng nhìn đăm đăm vào bể máu trước mắt. “Đó không phải lỗi của chị.”

Đã hàng phút trôi qua kể từ khi Luna bắt đầu chữa lành những vết thương do bùa chú trên lưng và chân cô.

“Đứng yên nhé,” Luna nói. Bùa chú chữa lành cào khắp các vết thương, trong khi cô phải cắn răng để không lăn ra bất tỉnh.

Đúng lúc đó, Harry đã dồn được Blaise vào một góc. Đũa phép của cậu chĩa thẳng vào tim hắn, và lần này thì cậu không bỏ lỡ cơ hội. Blaise không phản ứng. Tay cầm đũa của hắn vẫn buông thõng. Hắn thậm chí còn chẳng muốn chống trả.

“Anh vẫn ở phe chúng,” Hermione thở hổn hển, nghi hoặc nhìn hắn. Luna đang đỡ cô đứng thẳng, vẫn cố gắng chữa những vết thương. “Anh đã cấu kết sắp đặt chuyện này.”

“Sao cô luôn cho rằng đó là lỗi của tôi trong khi trách nhiệm đáng ra phải đổ lên đầu Draco?” hắn vặc lại. Hắn ngó xác của lũ Tử thần thực tử bị giết bởi bụi vinewhip, tỏ vẻ kinh tởm. “Cứ làm như cô có thể lên được một kế hoạch như này vậy, Hermione. Trong Trận Chiến Cuối Cùng tôi ở phe trung lập, hay cô đã quên rồi?”

Ý chí của Hermione như sắp vỡ vụn nhưng cô vẫn đứng vững.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net