Chap 14#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hi mấy bồ, au xin lỗi nhưng có lẽ au phải chia chap ra làm 2 phần, mỗi phần 3000 chữ nha chứ không bắt mất bồ chờ mãi :(

Vote mạnh lên nha chap này dài gấp 3 lần bình thường í í í :))
*************************************

Có một điều mà bao lâu nay Hermione không để ý, Ginny thường xuyên nhìn về phía cô trong những giờ học, hay đi chung với cô ( và dĩ nhiên có Draco) ở bất cứ đâu. Không còn miệt thị Draco như lúc trước, cũng trở nên rất dịu dàng với hắn ta. Những biểu hiện lạ.

-Hôm nay có món thịt heo rất ngon, mỗi người một miếng nhé!- Ginny gắp cho mỗi người một miếng, cố tình ấn cho Draco miếng to nhất.- Hai người hôm qua vất vả rồi, ăn thêm đi!- Cô bé nhẹ nhàng gắp cho Draco miếng thịt cuối cùng và cho Hermione một miếng rau :)))

-Malfoy không thích ăn thịt heo đâu, Ginny. Và em đang thiên vị ấy.- Hermione giả vờ biểu môi trách cứ

-Tôi ăn xo g rồi.-Draco buông đũa báo hiệu cậu đã ăn xong.

-Cậu chỉ ăn sáng nhiêu đó thôi sao, Malfoy? Thôi nào, cậu nên ăn thêm một chút đi.- Hermione khó chịu nhìn về chén Draco. Nó trống rỗng. À không, còn 2 miếng thịt heo Ginny gắp.

-Tôi không đói, Granger!

-Cậu cần năng lượng để lát nữa học hành. Bữa sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày, cậu biết điều đó mà.

-Thôi được rồi, chất chồng thêm một mớ thịt xông khói nữa vậy.

Ginny nhìn khó chịu khi Hermione lấy thịt xông khói vào đĩa cho Draco. -Thành thực mà nói, nó không có tay hay sao? Chị ấy đang con nít hóa Malfoy ư?- Cái đầu đỏ lầm bầm nóng nảy.

-Bánh mì nướng không Malfoy? Ăn nó với mứt nhé. Cậu thích mứt táo, đúng không?"

-Ừ, tôi thích mứt táo. Oh cũng được, một cái bánh mì nướng cũng không chết ai.- Draco trông hài lòng khi Hermione trét mứt táo lên một lát bánh mì nướng rồi đưa cho cậu.

-Này, Hermione!-Seamus gọi từ bên cạnh Ginny -Hãy thử bánh mì nướng với mứt việt quất xem. Ngon lắm đó!- Cô thực sự đã không trét bánh mì nướng cho Seamus – người trông như bị xi hơi vì không được phục vụ.

Hôm nay Ginny có rất nhiều bất ngờ.

Bất ngờ thứ nhất là việc Draco gắp hai miếng thịt heo mà Ginny gắp cho bỏ vào chén Hermione nói vỏn vẹn 3 chữ :" Ăn hộ tôi"

Bất ngờ thứ hai chính là Hermione đã ăn 2 miếng thịt heo đó một cách rất bình thường, thản nhiên và vô tư.

Dập nĩa xuống bàn, Ginny nhìn lên, Draco không để ý.

Thật là tức chết mà!

-Uống nước táo nhé chị Mione.- Ginny đảo mắt suy nghĩ, chừng 2 giây sau lại mỉm cười đưa ly nước về phía Hermione nhưng khi Hermione vừa chạm đếm ly nước Ginny đã vội buông tay ra, khiến ly nước rơi xuống đổ vào bộ đồng phục của Hermione.

-Ối!- Hẻmione giật nảy mình.

-Ôi chết! Em xin lỗi chị Mione, chị không sao chứ?- Ginny tỏ vẻ hoảng hốt.

-Không sao chứ Mione?- Harry lo lắng.

-Chị không sao, chị ổn mà, Gin.- Hermione mím môi

-Nhưng áo của bồ...-Ron chưa kịp dứt câu đã nghe tiếng Draco quát.

-Hậu đậu quá đó Weasley.-Draco nổi nóng kéo Hermione rời khỏi bàn ăn trước sự ngỡ ngàng của Harry và sự tức giận đùng đùng của Ron và Ginny.

*************************************

Kéo Hermione đến nhà vệ sinh nữ, dùng vài bùa chú lên cánh cửa để không ai vào mà thấy cậu trông này.

-Draco.- Hermione nói trong khi Draco đang dùng bùa lên sạch áo và nước trên người cô.

-Chuyện gì?

-Tại sao... cậu lại nổi nóng với Ginny?

-Gì cơ? Weasletter? Tôi đâu có.- Draco nói trong khi phủi lại áo chùng cho Hermione.

-Là Weasley, không phải Weasletter!

-Oh, sao cũng được.- Draco nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, đẩy cửa nhà vệ sinh bước ra ngoài.

-Hermy! Chị không sao chứ? Em xin lỗi, em không cố ý.-Vừa thấy Hermione, Ginny chạy lại xin lỗi rối rít. Hermione dĩ nhiên không để bụng mấy chuyện này, riêng Draco thì vẫn có cảm giác khó chịu.

*************************************

Hôm nay là thứ 4, Hermione có tiết bayy =)))

-Cố lên Hermione, bồ làm được mà!- Harry hô to cổ vũ cô bé.

-Cố lên Mione! Mình tin bồ, Harry tin bồ, ba mẹ tin bồ, giáo sư tin bồ!- Kế bên Ron cũng cổ vũ nhiệt tình không kém. Thậm chí cả Pansy- con người ồn ào nhất cũng không đủ gây chú ý bằng Ron.

Hermione đang ở trên chổi, đằng sau là Draco choàng tay lên để nắm cán chổi

-Sẵn sàng chưa, Her... Granger?- Draco hỏi trông khi đã sẵn sàng khá lâu.

-Tôi chưa... Nhưng cậu cứ bay đi vì tôi không biết khi nào mình sẽ sẵn sàng đâu.- Hẻmion nói chầm chậm, vẻ mặt của cô như đang vẻ mặt của Ron lúc sắp thi kì thi OWL.

Một cách chầm chậm và nhẹ nhàng, chiếc Tia Chớp (anh mới tậu :)) ) bay lên nhẹ nhàng giữa không trung, Draco có thể cảm nhận cơ thể Hermione đang cứng đờ lại và có chút run run nhẹ.

-Sẽ ổn thôi, không sao đâu.- Draco an ủi và điều khiển chổi bay từ. Một lúc sau, Hermione thích nghi dần, gió thổi là là rất mát, cô còn cảm thấy khá dễ chịu, đúng là hắn ta điều khiển chổi tốt hơn mình nhiều, Hermione thầm nghĩ.

Kết thúc tiết bay Pansy đã phải mất cho Blaise 10 galeons vì cô nàng đã cá rằng Draco chắc chắn sẽ bay nhanh nhất có thể để hù doạ Hermione. Và cô ả mất 10 galeons.
************************************

Nếu như trước đây Draco nghĩ rằng Hermione bị loạn trí, thì giờ đây không có nghi ngờ gì trong đầu cậu khi mà nghĩ rằng cô đã hoàn toàn mất đi lý lẽ vì kì thi Pháp thuật Tận Sức đang đến gần hơn. Cậu biết rằng kì thi đã đến rất gần và rằng nó rất quan trọng, nhưng Hermione dường như đã có những định nghĩa về sự 'học' lên một cấp độ hoàn toàn mới. Kí túc xá Thủ lĩnh hầu như được phủ đầy những biểu đồ tiến bộ và những danh sách ưu tiên, tác phong nhã nhặn của cô Thủ lĩnh nữ sinh. Nó không giống như mấy cái kí túc xá lộn xộn hay những cái gì đó; nó trông giống như đạt tới một cái hình nền với những đồ thị, bảng biểu và danh sách, tất cả bằng chữ viết tay của Hermione (trong đó, Draco cũng có ghi chú, nhưng tương đối gọn gàng).

Ngoài việc phát hiện ra rằng Hermione là một con mọt sách tuyệt đối, Draco cũng nhận ra rằng cô khá là rộng lượng, với những lý do sai be bét. Cô lấy nó ra để chống đối Draco rằng cậu tiêu hao quá ít thời gian cho việc học.

Vâng, trông không giống như cậu có nhiều sự lựa chọn nào khác vì cái Còng tay tình yêu đang lơ lửng giữa cả hai.

-Cô có biết là cô đang tạo ra một cuộc cạnh tranh khốc liệt hơn cho bản thân không?-Draco nói với cô ngạo mạn trong một buổi tối khi cả hai đang làm bài tập tại kí túc xá của họ -Ấy là, với tôi?

-Đó có phải là một ý tưởng không, Malfoy?-Hermione bắt bẻ, vẻ kiêu ngạo của cô hoàn toàn phù hợp với cậu. -Không vui gì mấy trong một cuộc cạnh tranh không hoàn thiện, đúng không?

Sau đó cô biến mất sau pháo đài sách của mình, để lại Draco há hốc miệng nhìn cô.

Một buổi tối, hai Thủ lĩnh ngồi trong phòng sinh hoạt chung của họ, học hành tỉ mẩn trong sự yên lặng (các bức chân dung không có trong khung tranh của họ). À vâng, ít nhất thì một trong số họ đang học. Người khác (không cần phải dự đoán nữa nhé) di chuyển xung quanh các ghế ngồi của mình như thể là có kiến lửa trong quần cậu vậy.

Hermione đã cố gắng không để ý khi mà Draco cứ chuyển chỗ một cách kì lạ như vậy. Cậu bồn chồn ở chỗ này, rồi chỗ khác, lê đôi chân của mình dưới bàn và rồi lại điều chỉnh lại vị trí ngồi.

-Vậy đó! Nếu mà tôi dành thêm một giờ nào nữa để học, tôi sẽ ném mình ra khỏi cửa sổ cho rồi!-cuối cùng Draco cũng kêu lên, liệng cây bút lông ngỗng của mình xuống trong thất vọng.

Hermione nhìn lên từ quyển sách giáo khoa Độc dược của mình.- Tôi vẫn còn nhiều hơn hai tiếng đồng hồ để hoàn thành hết mọi việc. Chúng ta chỉ mới ở đây có năm tiếng thôi.-Cô nói bản chất vấn đề, như thể đó là chuyện bình thường khi mà làm việc liên tục năm tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ.

-Chỉ? Chỉ mới có?-Draco nhìn trừng trừng vào Hermione như thể cô vừa nói gì đó rất khó chịu. -Hai chân của tôi thậm chí muốn mọc rễ trên cái thảm chết tiệt này, còn lưng tôi thì cứng ngắc. Vì lợi ích của Merlin, tôi thậm chí còn không cảm thấy mông tôi đang ở đâu nữa!

-Thôi nào Malfoy, tôi phải bám sát lịch trình của mình.

-Dẹp phứt cái lịch trình của cô đi, Granger-Draco quắc mắt -Tôi phải được bay loanh quanh!-Đóng sầm quyển sách lại trước mặt, cậu đẩy chiếc ghế bành của mình ra và đứng lên mạnh mẽ. Khi cậu dợm bước đi, chân của cậu bị khóa chặt lại mà không có cảnh báo và cậu hạ cánh trên sàn thảm, vẻ vang trên cái mông đít tê cứng của mình.

Hermione thất bại thảm hại trong việc đàn áp tiếng cười của cô. -Làm thế nào mà cậu đi loanh quanh được khi mà không thể đứng thẳng chứ?

Draco quắc mắt với lời nhận xét của cô. Cậu đã cố gắng kéo mình lên, nhưng lại bị đổ xuống ngay lập tức: -Đây là lỗi của cô đó, biết không? Hai chân tôi cảm thấy như muốn bị cắt bỏ luôn vì tôi đã ngồi quá nhiều! Bị tê rồi như bị kim chích, thật là khủng khiếp một cách chết tiệt!

Cười lớn, Hermione đưa cho Draco tay của cô. Không suy nghĩ đến lần thứ hai, cậu vịn tay cô và đứng lên, giữ chặt nó cho đến khi cảm giác ở chân trở về. Sau đó, cậu lấy đũa phép từ túi ra và triệu tập cây chổi của mình, nó đổ sầm vào phòng sinh hoạt chung.

-Malfoy, tôi không thể bay lúc này được-Hermione phản đối. -Tôi phải hoàn thành bài vở và nó là kì thi Pháp thuật tận sức trong năm nay của chúng ta và tôi vẫn còn hơi sợ bay và...

Tuy nhiên, trước khi Hermione có thể diễn thuyết hết bài thoại của mình, Draco đã kéo cô ra ngoài cửa số trên chiếc chổi bay của cậu.

Nhưng lần này cậu để cô ngồi phía sau.

Có cảm giác quen thuộc trào lên trong dạ dày Hermione, giống như nó lộn nhào mấy vòng trước khi trở về vị trí ban đầu vậy. Theo tín hiệu đó, cô ôm lấy giữa người Draco rồi nhắm mắt lại, thư giãn các cơ của mình theo bản năng từng chút một.

-Thôi nào Granger, tôi nghĩ là cô muốn thử nó bây giờ" Draco gọi qua vai cậu -Bên cạnh đó, tôi sẽ lái với tốc độ của một con sên. Mở mắt ra nào, cô gái.

-Làm sao cậu biết là tôi nhắm mắt chứ?-Hermione hỏi.

-Tôi chỉ biết thế thôi-Draco đáp -Giờ hãy là một Gryffindor và mở mắt ra đi nào. Khung cảnh khá đẹp đấy.

Dần dần, Hermione mở một mắt và sau đó mở luôn mắt còn lại. Hầu như ngay lập tức, cô nhắm lại ngay. Lấy một hơi thật sâu, siết chặt tay quanh eo Draco, cô mở ra lần nữa. Cô thận trọng ngắm nhìn các cảnh quang xung quanh khi bay ngang qua chúng.

Thật vậy, khung cảnh rất tuyệt vời. Mặt trăng với tất cả vẻ ngời sáng của nó, treo thấp đủng đỉnh như một quả cầu pha lê trên bầu trời, bao quanh là rất nhiều vì tinh tú. Những đám mây di chuyển trong làn gió đêm, nhẹ nhàng vuốt ve cả hai khi nó lững lờ trôi qua.

-Cái này cũng khá tuyệt!"-Hermione nhận xét, tự cho phép mình nở một nụ cười nho nhỏ.

-Thật vậy, ha?-Draco nói.

-Ừ.

-Nhưng nếu tôi muốn làm điều này thì sao?-Khá bất ngờ, Draco nhún cây chổi, khiến Hermione phát ra một tiếng thét. Tay cô thắt chặt quanh eo cậu.

-Chẳng có gì buồn cười cả!-Cô la lên, run nhẹ khi Draco cười với chính mình -Và đó không phải là cách để điều trị cho một cô gái khi mà cô ấy đã mạo hiểm cuộc sống của mình để mà ngồi lên cây chổi bay này với cậu!

-Oh đừng khoa trương vậy chứ..-Draco cười khẩy -Bên cạnh đó, nếu cô thực sự là một cô gái...

Hermione thắt eo của Draco lại khá chặt.

-Ouch! Cô thậm chí còn không cho tôi nói hết..-Draco cáu kỉnh.-Tôi đã muốn nói rằng nếu cô thật sự là một cô gái mà tôi hẹn hò, tôi sẽ đối xử với cô tốt hơn nhiều.

Ha! Tôi nghi ngờ điều đó đó.-Hermione chế giễu -Cậu không thật sự nảy ra ý định với tôi khi bị tôi hấp dẫn đấy chứ.

Draco nhíu mày với ý kiến của Hermione và hạ chổi bay từ từ đến sân Quidditch nhà Slytherin. Cậu để Hermione xuống đầu tiên, sau đó tự trèo xuống.

-Tôi đã quét một số lượng lớn các cô gái ra khỏi chân của mình, vì cô.-cậu nói phẫn nộ khi ngồi xuống một trong các khán đài.

-Trong ghê tởm, có lẽ-Hermione nói, ngồi xuống bên cạnh cậu thủ lĩnh nam sinh.

Draco nhìn trừng trừng Hermione: -Cô có thể thấy khó tin, nhưng tôi khá là có sức mê hoặc đấy.-cậu nói chắc chắn.

-Ừ, nhưng tôi chưa thấy sự quyến rũ của cậu thời gian sau này.-Hermione cười khúc khích. -Nó chắc là không thể hiện được bản thân trong sự hiện diện của tôi rồi.

-Bây giờ tại sao tôi lại muốn quyến rũ cô chứ, trong số tất cả mọi người, hả Granger?-Draco hỏi, cong hàng chân mày của mình.

-Đúng-Hermione đồng ý -Nhưng chúng ta hãy giả vờ như cậu sẽ làm vậy. Cậu làm điều đó thế nào chứ?

Draco nhìn chằm chằm vào cô với vẻ thích thú trên mặt. -Đó có phải là một trong những ảo tưởng bí mật không?

Hermione nheo mắt. -Đó là một thách thức, Malfoy-cô nói, biết cách sử dụng chiến thuật để Draco có thể cắn câu. -Cứ cho rằng cậu đang ở trong một quán rượu, cậu không biết tôi và cậu thấy thú vị. Vậy cậu làm điều đó như thế nào?

Draco nhìn trầm ngâm trong giây lát. Sau đó, cậu nghiêng nhìn Hermione và nói-Tôi không thể làm được điều đó, Granger, không phải với cô. Cô quá thông minh để làm giảm nhuệ khí của tôi. Bên cạnh đó, tôi dự trữ cách tán tỉnh của mình với một lớp con gái nhất định.

Hermione trông như muốn bệnh-Mấy đứa con gái như Pansy Parkinson ấy hả?

Draco cười khúc khích-Cô ta chẳng cần sự tán tỉnh nào cả, nếu cô hiểu ý tôi.

Thấy câu trả lời của Malfoy có vẻ thực sự đáng tin, Hermione không thể không cười.

-Vậy thì, quên đi Parkinson, cậu tán tỉnh những cô gái kiểu nào, Malfoy?-cô hỏi, tiếng cười vẫn theo sau.

-Chuyện đó đối với cô thì thế nào?-Draco quay lại, gần như phòng thủ.

Hermione giấu một nụ cười: -Tôi chỉ tò mò thôi. Nếu mà cậu quá lúng túng khi mà đề cập đến nó.. thì không sao, được thôi.

Sự im lặng hiện diện một lúc. Sau đó, thay vì miễn cưỡng, Draco lại lầm bầm cái gì đó.

Hermione cau mày- Tôi hoàn toàn không thể nắm bắt được cậu đang nói gì. Cậu nói lớn lên chút được không?

-Bên cạnh đó tôi thường hành động hơn thay vì dùng lời nói để thuyết phục họ.- Draco nói một cách ranh mãnh như thể cậu sắp làm cái gì đó.

-Vậy.... Thử xem!

Draco lấy từ trong túi ra một cánh hoa hồng nhỏ rồi vẩy đũa phép lên, lẩm bẩm một điều gì đó, cánh hoa kia biến thành một bông hoa xinh đẹp.

-Tôi nghĩ bông hoa xinh đẹp này là dành cho cô gái xinh đẹp.-Cậu nói, đưa bông hoa ra trước mặt Hermione. Khi cô vừa nhận lấy thì bông hoá biến mất , trên tay cô xuất hiện một sợi dây chuyền bằng pha lê rất tinh xảo, rất đẹp.

-Tặng cô!- Draco nở một nụ cười, không phải cười nhếch mép như cậu hay làm, mà là nụ cười đơn thuần , không kiêu ngạo, rất đẹp, giây phút đó, Hermione có thể cảm nhận được nhịp tim của mình như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, cô đứng thẩn thờ, khoảnh khắc đó như kéo dài đến vô tận.
*************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net