7. Chờ tao đi khóc tí xíu tao quay lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chà..." Harry ngỏ lời, khi họ vừa hoàn thành xong tất cả báo cáo về vụ án để gửi lên Kingsley.

"Chà?" Chàng trai tóc vàng thắc mắc quay sang nhìn anh. Anh vui vẻ ghi nhận việc mình không cho cậu ta ngủ một mình đã có một sự cải thiện rõ rệt lên quầng thâm mắt của cậu ấy. Song anh vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về người bạn tóc vàng này của mình.

"Thế sau vụ này, chúng ta có làm cộng sự tiếp không?"

Draco mở to mắt, dường như vừa nghe thấy một chuyện gì đó đặc biệt quan trọng.

"Đm, phải có." Cậu ta nắm lấy cổ tay của Harry. "Má, tao chịu đựng thằng chó Jackie mấy bữa nay quá đủ rồi. Thêm một giây làm việc chung với nó nữa chắc ngày hôm sau mày sẽ được nhìn thấy một con lợn đến văn phòng Thần Sáng đấy. Và mày nữa, tao không nghĩ mày đủ thông minh để làm việc với ai khác ngoài tao đâu, tao mới có đủ trí khôn để cứu vớt sự thảm hại của mày thôi Potter."

"Mày vẫn gọi tao thế." Harry bĩu môi trước cái họ của mình.

"Khi tao chửi mày ngu, tao không thể âu yếm mà gọi tên mày được. Việc đó trái lại với tiêu chuẩn đạo đức của tao."

Cho nên mày gọi cả họ nhà tao lên luôn. Harry đảo mắt. Đương nhiên tiêu chuẩn đạo đức của mày sẽ tệ hơn như thế nhiều rồi.

"Vậy mình đang đi đâu?" Harry thắc mắc nhìn cậu trai cứ kéo mình ra khỏi ghế.

"Đi lên văn phòng Thần Sáng trưởng nói Kingsley đổi lại chứ sao nữa?" Draco nhún vai. "Đừng bắt tao chờ, tao không thể chịu đựng cái vẻ trịch thượng của thằng kia thêm một giây một phút nào nữa đâu."

"Từ từ đã nào." Harry vặn cổ tay ra khỏi gọng kìm của Draco, và thấy Draco đang khoanh tay hết sức khó chịu.

"Tao đã nói đừng bắt tao chờ thêm một giây –"

"Tôi là Harry." Harry chìa bàn tay ra, mỉm cười nhìn Draco. "Tôi đang tìm một cộng sự thành thạo toàn diện, ăn mặc lố lăng không cần thiết, đòi hỏi quá mức, và đặc biệt phiền phức khó ưa. Hình như chỉ có anh là đạt đúng hết tiêu chuẩn thôi thì phải? Mình làm cộng sự không?"

Cậu trai tóc vàng nhìn anh như thể đang cố nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra. Harry không ngăn được khóe miệng dâng cao khi những vệt hồng quen thuộc lại xuất hiện trên khuôn mặt đó.

"Mày điên rồi." Draco không tin được nhìn anh, lắc đầu và chằm chằm vào cái tay đang chìa ra đó. Anh muốn nói lại với cậu ta cái câu mà cậu ta từng nói với anh nhiều tuần trước: Mày nói tao điên, mày chơi với tao thì mày khác mẹ gì, nhưng không muốn phá hỏng khoảnh khắc này. Không có ai ở đây để mà ra vẻ gì cả. Chỉ có anh và chàng trai tóc vàng trước mặt này thôi, và tất cả những gì anh cần là một cái bắt tay thật lòng.

Cậu ấy có thể trả thù món nợ ngày xưa bằng cách từ chối. Hơi đau đấy, nhưng ổn thôi mà. Harry muốn làm lành. Anh muốn giữ người này lại.

"Câu trả lời của anh là?" Anh nhẹ nhàng nói, cũng bất ngờ trước âm thanh thân mật mình vừa phát ra. Một tia hy vọng mong manh không tình không nguyện mà lọt vào tông giọng làm anh thấy hơi xấu hổ.

Chút im lặng diễn ra giữa căn phòng. Draco vẫn nhìn chăm chú bàn tay ấy, ánh mắt trong suốt không thể nhìn thấu được cậu ấy đang nghĩ gì. Dẫu ra đã dành rất nhiều thời gian bên cạnh cậu ấy, biết gần như mọi sở thích sở ghét, nhưng Harry chẳng bao giờ đoán được nước đi của cậu ấy. Nhưng điều đó làm cậu ấy thật sự vô cùng thú vị, một vũ trụ không lặp lại bao giờ.

Harry thì vẫn nhìn thẳng vào Draco, gần như quên rằng anh đang chìa tay ra, mãi cho tới lúc ánh mắt hai người chạm nhau. Và bàn tay của Harry cảm nhận được hơi ấm.

Não anh không còn tê liệt nữa và cơ quan thụ cảm hoạt động hết năng suất của nó. Anh cảm nhận rất rõ bàn tay đang nắm lấy mình này. Có chút thô ráp, nhưng chân thật, và anh nghe ruột gan mình thở dài một hơi đầy hài lòng.

"Draco." Cậu ấy nói, ngắn gọn. Nhưng đủ để khóe miệng Harry nở một nụ cười đến tận mang tai.

("Và tôi là Malfoy." Thằng nhóc có khuôn mặt nhợt nhạt, nhọn hoắc, mái tóc vuốt ngược ra đằng sau và vẻ kiêu ngạo khó chịu tiến đến và đưa cái tay ra cho cậu bé tóc đen. "Draco Malfoy."

Những năm tháng sau này, Harry vẫn luôn thắc mắc, vì sao khi kết bạn nó lại giới thiệu họ của mình trước. Ron, Hermione hay những đứa trẻ bình thường khác đều giới thiệu tên của mình và họ gọi tên nhau rất tự nhiên. Nhưng Harry nhận ra từ hồi họ gặp nhau lần đầu tiên ở tiệm quần áo của bà Malkin, cậu ta đã hỏi Harry: "Dù sao thì, họ của cậu là gì?" Người bình thường thì đã hỏi: "Tên cậu là gì?" rồi.

Và Harry cũng hiểu. Đó là do cậu ta vẫn luôn coi trọng nguồn gốc, coi trọng xuất xứ của một con người, đến từ dòng họ nào, có phải là máu thuần hay không. Dòng họ đi trước, còn dấu ấn riêng của bản thân thì đi sau.)

Đó cũng là lý do vì sao Harry thấy vô cùng hãnh diện và hài lòng trước vỏn vẹn một cái tên "Draco" thay cho lời chào hỏi.

Trước khi bàn tay anh bị giật mạnh và lôi đi xềnh xệch lên văn phòng của Kingsley. Đúng thật là, cậu ta chẳng thể chờ thêm một giây nào nữa rồi.

...

Draco không biết có vấn đề gì với anh bạn tóc đen của mình dạo gần đây nữa.

Ờm, nói chung thì vụ án cũng đã xong rồi, và Draco đã nghĩ Harry không phải làm khổ bộ não xinh đẹp bé tẻo tèo teo của mình đến như thế, vì, clm, chuyện này còn chẳng liên quan đến Harry. Harry, đáng tiếc thay, chỉ là một bức bình phong để che giấu mục tiêu thủ ác thật sự của tội phạm mà thôi. (Draco đã phải lau nước mắt vì đây có lẽ là lần đầu tiên Harry không được làm nhân vật chính của câu chuyện mà còn bị lôi vào.)

Khúc này cậu phải bất bình với cha mình vì hồi còn sống gây ra nhiều nghiệp chướng quá nên bị người ta thù oán trên thương trường. Cái nhà Bright đó tẩm ngẩm tầm ngầm ghét gia đình Malfoy từ lâu lắm rồi, thêm việc Tử Thần Thực Tử đã giết chết cha của Antony trong cuộc càn quét làng Hogsmeade nữa (họ không có bằng chứng tên Tử Thần Thực Tử đó là ai, nhưng vẫn buộc tội Lucius.) Họ bắt đầu một kế hoạch cô lập Malfoy trong Thế giới phù thủy, và khi làm xấu mặt xong rồi, họ sẽ loại bỏ từng người một.

Họ không muốn bị phát hiện nên đã tạo hiện trường vụ án giả. Họ giết Lucius Malfoy từ từ bằng cách sử dụng bàn tay của Narcissa dưới Lời nguyền Độc đoán. Đối với Draco, Harry (một lần nữa) là Người Được Chọn. Nó là cộng sự của Draco và là người có quyền lực trong Thế giới phù thủy, vì vậy Antony quyết định đặt Lời nguyền Độc đoán lên Harry để điều khiển nó, nhưng gã không biết rằng Harry có ý chí vô cùng khủng bố, có thể phá vỡ lời nguyền cái một. Thật là ngu ngốc; lẽ ra gã không nên thách thức huyền thoại Cậu Bé phá vỡ lời nguyền.

Vì vậy, về cơ bản, họ định làm hại bất cứ ai liên quan đến Malfoy, không phải Potter. Do đó, Harry không nên là người cảm thấy tội lỗi ở đây. Tuy nhiên, có điều gì đó kì kì trong thái độ của Harry kể từ đó. Mấy ngày nay nó hành xử rất kỳ lạ, bất an sao ấy. Nó nhìn chằm chằm Draco, ánh lên vẻ buộc tội và khăng khăng đòi kèm cậu mỗi khi cậu về căn hộ của mình, như thể cậu là một tên tội phạm đang bị giám sát vậy. Ánh mắt nó như nhấm nhẳng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Cậu nghi ngờ rằng Harry đã mắc phải một căn bệnh thần kinh. Mà theo như nghiên cứu trong quyển sách Tâm lý học cậu vừa mượn được từ cô bạn mọt sách của nó, thì rất có thể nó đã bị PTSD – Rối loạn stress sau sang chấn.

Cuộc đời của Harry Potter quả thật có nhiều thứ đáng để sang chấn mà. Draco nghĩ khi nhớ lại những gì đã xảy ra với nó trong quá khứ, qua những gì mình chứng kiến và qua những lời kể của chính bản thân nó (không phải là báo chí, không phải là lời đồn, cậu tự hào khẳng định.)

Năm vừa lên một tuổi, một tên sát nhân hàng loạt vì mê tín quá độ nên đột nhập vào nhà và giết cả cha lẫn mẹ, còn khuyến mãi một cái sẹo vĩnh viễn không thẩm mỹ viện nào xóa nổi. (Draco nhăn mày, nhớ đến hình xăm nhàn nhạt trên tay mình. Thằng ông nội Voldemort chơi độc thiệt, toàn để thương tật vĩnh viễn thôi.) Kể từ đó, thằng bé không cha không mẹ sống cuộc đời nô lệ và trở thành cô bé Lọ Lem trong căn nhà của họ hàng Muggle, làm việc như một con ở và thường xuyên bị chửi bới đánh đập. Và thậm chí còn không biết chính xác vì sao cha mẹ mình mất, không biết gì về phép thuật và chỉ nghĩ rằng phù thuỷ là nhân vật phản diện trong mấy câu chuyện cổ tích. Năm mười một tuổi, nhập học và thoát khỏi ách nô lệ, song lại bắt đầu chuỗi ngày kinh dị khi tên sát nhân hàng loạt trở lại cùng với bang hội tưng bừng của hắn. Và sau tất cả những sang chấn đó, Cậu Bé Vàng lại tiếp tục chọn con đường dễ gặp sang chấn nhất – trở thành Thần Sáng.

Draco bỏ môi dưới mình ra khỏi răng, liếm một chút và thấy có chút máu. Thiết nghĩ người ta không nên ghen tị với Cậu Bé Sống Sót khi không gì giết được nó, kể cả Chúa tể Hắc ám, vì cmn cuộc đời nó đã là một nồi cháo lòng rồi và nó có mọi quyền được Merlin buff luck cho. Draco bây giờ là một kẻ thảm hại, nhưng cậu vẫn ý thức những năm tháng huy hoàng của mình sung sướng đến mức nào. Đó là cuộc đời mà, có âm sẽ có dương, có trắng sẽ có đen, có lên voi sẽ có xuống chó và ngược lại.

Và tuy rằng Draco hiểu rất rõ về sự cân bằng âm dương, im đi, cậu sẽ không thừa nhận mình nghiên cứu quyển sách về Muggle châu Á mà Granger đã đưa cho đâu, song cậu vẫn thấy có gì đó không công bằng trước tình trạng này.

Đúng, con người không thể điều khiển những gì xảy ra với mình, nhưng có thể điều khiển thái độ trước chúng.

Nên Draco sẽ không muốn để người bạn tóc đen nào đó phải hành hạ bộ não xinh đẹp bé tẻo tèo teo như hạt óc chó của mình vì mấy chuyện này nữa.

...

"Harry," Draco chật vật nói, cố giữ cho tông giọng mình thân-thiện-với-người-bệnh nhất có thể. "Bộ gần đây có gì làm phiền mày nữa hả?"

Đại khái là thằng này lại quàng tay quàng chân quanh người Draco lúc ngủ. Không phải là cậu than phiền gì đâu, nhưng cậu không thích cảm giác tim mình mất kiểm soát. Draco ghét việc mất kiểm soát.

Harry vẫn luôn như vậy. Nó không nói, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt nó là Draco có thể thấy: phẫn nộ, bất an và lúc nào cũng nhấp nhổm cái gì đó. Cậu không biết bình thường Weasley và Granger có phải chịu đựng sự bất an thường xuyên này không, nhưng cậu thấy nó đang không ổn chút nào.

"Không có gì." Harry nói, vẫn vùi mình vào Draco, và im lặng một lúc lâu. "Chỉ là..."

"Chỉ là?"

Harry bồn chồn, nó rục rịch qua lại trong lòng Draco, rồi dường như bất lực quá nên cuối cùng cũng rút tay ra và quay về nằm lại bình thường. "Bỏ đi, không có gì. Ngủ ngon, Draco."

"Không ngon," Draco nhíu mày. "Đừng ép tao phải xài Chiết tâm trí thuật lên người mày nhé. Hoặc lựa chọn thứ hai: Tao sẽ ểm bùa căn phòng này."

Harry bực mình quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Draco. Cậu hừ mũi. Đương nhiên cậu sẽ không làm vậy, nhưng cậu không thích thái độ hiện tại của thằng nhóc này. Không coi ai là cái đinh gì cả.

Harry bị ép tới vậy, tưởng chừng nó sẽ giận tới mức nói tuốt tuồn tuột những gì đang diễn ra trong cái đầu bé xinh của nó, điều mà nó vẫn thường làm khi bị kích động. Nhưng nó vẫn bồn chồn. Miệng nó mở rồi đóng lại, muốn nói lại thôi.

Draco vô cùng bối rối nhưng chợt nhận ra đe dọa không phải là cách hay để thuyết phục một bệnh nhân đang sợ hãi. Cậu đã hơi bị tự tin quá đà khi nghĩ rằng một Lương Y khoa cấp cứu có thể đảm nhận nhiệm vụ của một Lương Y trị liệu tâm lý. Ừa, chắc chắn rồi, Draco đã quá quen với việc đánh giá quá cao bản thân đến mức nghĩ rằng mình có khả năng trong mọi lĩnh vực.

Cậu rủa thầm một tiếng, chỉnh lại tông giọng của mình, và khẽ khàng đưa tay lên, chạm vào tóc Harry. Cậu thấy con sư tử cỡ người bất an dần thả lỏng dưới cái chạm của mình và hài lòng. Draco cố giữ cho bản thân không được si mê đôi mắt xanh mơ màng không chút phòng ngự của đối phương, phải tập trung để hỏi cho ra lẽ.

"Ờm, nói tao đi, được không?" Draco nhẹ nhàng nói, vuốt tóc Harry đã trở thành thói quen mỗi tối. Mái tóc rối bù cậu vẫn luôn chê đó thôi, nhưng chẳng thể nào ngăn mình không được chạm vào nó. Cậu chẳng muốn vuốt ve gì nó đâu, chẳng qua có cảm giác mái tóc đó càng mềm mại hơn sau mỗi lần được chăm sóc bởi bàn tay của cậu. Cậu chỉ đang ban phát chút ơn cho nó thôi.

Ủa má, sao lại nghĩ về tóc tai gì đây.

"Không, thật ấy... Chỉ là vụ án căng thẳng quá nên tao mệt. Thế thôi à," Harry hơi nhăn nhó, lảng tránh đi đôi mắt xanh lục, sáng đến điên người đó. Và nhiêu đó đủ cho Draco biết cậu ta đang xạo.

"Mày biết một thằng ngốc nói dối hết sức dở tệ mà, phải không? Nó viết hết trên trán mày rồi kìa," Draco đảo mắt, rồi thở dài. "Tao chẳng biết mày ngại nói cái gì. Nhưng nếu mày thấy bất ổn, mày nên tâm sự với ai đó. Mày cũng tự biết một mình mày chẳng thể giải quyết được gì nhiều rồi mà. Không nhất thiết phải với tao. Nói với ai mà mày thấy tin tưởng, Granger, Weasley. Hoặc đi gặp nhà trị liệu cũng được."

Harry nhắm nghiền mắt. "Tao tin mày mà."

"Mày tin tao, nhưng chưa đủ, phải không?" Draco nói, tông giọng một màu. Cậu ước gì lời mình nói ra không ám chút dỗi hờn như thế. Có gì đâu mà bực mình chứ. Cậu có phải người quan trọng mẹ gì trong đời sống của nó đâu, và thời gian họ dành cho nhau chắc chắn chẳng nhiều nhặn gì so với những người khác. Draco không muốn lấy việc tư vào việc công. "Ổn mà, tao chẳng quan tâm đâu. Mày muốn nói với tao hay không thì tùy. Mình cũng đâu phải là siêu thân thiết gì lắm đâu."

Draco chẳng muốn mình nghe như một kẻ thảm hại, nhưng cái giọng điệu vừa rồi nghe rất chi là để bụng luôn. Mà kệ nó đi, cậu đang thấy bị tổn thương, và cậu có khát vọng mãnh liệt được ném những lời cay độc vào nguyên nhân gây ra điều đó.

Đôi mắt xanh đó mở thật to, ngẩn người, nhưng lập tức híp lại. "Ừa, phải đấy. Có thân thiết gì đâu."

Tông giọng hết sức là mai mỉa.

"Này," Mày bỏ quên chữ "siêu" rồi, nghe câu tiêu cực hẳn luôn đấy nhé. Draco nhăn nhó, mất hết kiên nhẫn. "Thật đấy, cái đéo gì vậy?"

Chàng trai tóc đen thở dài, đôi mắt ánh lên chút khổ sở. "Nghe này, đầu tao đang tùm lum thứ cả. Và tao đang muốn tự mình giải quyết trước khi nói cho ai nghe," rồi nó hạ giọng, lẩm bẩm. "Đéo phải thân thiết gì đâu. Chẳng hiểu sao tao lại giữ mày lại đây nữa."

"Tao không biết! Nên tao mới hỏi đấy," Draco bật lại. "Mày nhốt tao như thể giây sau là tao biến mất ấy."

"Vì mày thế thật mà!" Harry hét lớn lên bực bội. "Mày mới là đứa đéo tin tưởng tao ấy."

"Tao sao cơ?" Draco hoang mang tột độ. "Và mày lấy ý tưởng đó từ đâu ra thế?"

"Đừng có diễn nữa," Đôi mắt xanh nhìn cậu đầy cáo buộc. Nó chớp chớp trong tức giận, nhăn nhó, và lại lầm bầm. "Đéo thân thiết gì đâu. Cái mẹ gì vậy."

Draco muốn hét vào mặt nó là hãy ngưng cái kiểu nhai đi nhai lại như con bò đó đi, đừng có tỏ ra vô lý nữa, đừng có phản ứng thái quá nữa, đừng có né tránh vấn đề nữa! Nhưng ngay lúc đó Harry hắng giọng.

"Sao cũng được. Tao quyết định sẽ không treo cổ mày hôm nay. Giờ ngủ đi. Và ngon mà rời khỏi đây xem, quý ngài Không-thân-thiết-gì-đâu."

Và thế là thế đó. Thằng chó để lại Draco đang ngờ nghệch không hiểu gì đang xảy ra mà quay lưng lại với cậu. Draco thiệt tình muốn dùng Chiết tâm trí thuật lên người thằng này đấy. Thật luôn, cái quần gì vậy? Cậu vừa thấy mệt mỏi vừa thấy thích thú.

Chà, con sư tử cỡ người dỗi rồi. Quý ngài Không-thân-thiết-gì-đâu. Draco cười thầm trong bụng.

Nhưng câu hỏi vẫn chưa được trả lời.

Draco lại chửi thầm. Cậu lại đánh giá quá cao khả năng cố vấn của mình rồi. Cậu suy diễn từ đầu đến đuôi, còn thằng ngu này thì hiểu lầm không sót chỗ nào. Trời ơi, chắc là cậu không nên đối xử với thằng này như một người bệnh.

Có lẽ mình chỉ cần nói những gì mình đang nghĩ. Ừ, nên thế.

Nhưng làm sao bây giờ? Harry quay cái lưng chết tiệt đó về phía cậu rồi, và trông chẳng gì là muốn nói chuyện cả. Draco phải làm gì đó để thu hút sự chú ý của nó.

Trong vô thức, như đang bị thôi miên, cậu để ngón trỏ mình ra, vẽ vài đường trên bờ lưng đó. Con sư tử ngay lập tức rùng mình và cứng đơ cả người. Draco chẳng biết mình đang làm gì nữa, nhưng ngón tay của cậu vẫn không thể dừng lại, nó uyển chuyển những đường thật mềm trên xương bả vai rồi dọc theo sống lưng thẳng tắp. Draco thấy thế giới trước mắt ngày một mờ đi như thể đang chìm vào cõi mộng, cuốn theo từng cái rùng mình nơi bàn tay cậu chạm đến.

"Ờm," Cậu nghe thấy tiếng nó ồ ồ. "Mày nghĩ mày đang làm gì đấy?"

"Làm mấy chuyện giữa những người bạn thân?" Draco thở dài, tiếp tục trêu ghẹo. Cậu biết mình không nên như thế, nhưng biết làm sao bây giờ khi Harry cứ nhích lại gần nương theo từng cử động. "Đồ ngu."

Cậu đánh vần chữ đó trên lưng Harry luôn.

"Ừ, ừ," Harry khô khốc nói, hơi thở hơi trì trệ lại. Draco kìm chế một tiếng cười khẩy khi đang tự hỏi phải chăng nó hứng lên rồi không.

Chửi thầm trong miệng, Draco giật mình khi suy nghĩ đó bỗng làm cậu thấy hơi lộm cộm.

"Ừ, thì, chẳng biết có gì trong đầu mày nữa, nhưng làm ơn nhớ giùm là tao thấy rất ổn với việc mình thân thiết nếu mày thấy ok. Đừng có nhạy cảm thế coi," Draco thì thầm với cái gáy trước mặt.

"Vậy sao," Harry rào rạo nói.

Draco đảo mắt, âm thầm dõi theo từng nhịp thở của cơ thể ngón tay mình đang chạm vào. Rồi bất chợt, cậu đánh úp bằng cách lướt ngón tay dọc sống lưng thẳng xuống hông nó, cù nhẹ nhẹ.

"Ấy!" Harry buột miệng thốt ra một âm thanh the thé, và Draco nghĩ rằng đó là thứ thanh âm khêu gợi nhất từng thoát khỏi miệng thằng này. Sau đó là một tràng cười rồi vặn mình khó chịu, cho tới khi Harry quay người lại và bắt lấy cổ tay Draco, nắm lấy nó thật chặt.

"Mày muốn đánh nhau phải không?" Harry khiêu khích nhướng mày. Cậu chỉ nhún vai.

"Đánh nhau trên giường, nghe có vẻ là một việc mà đôi bạn thân thiết nào cũng nên làm," Draco cười đểu khi thấy nó đỏ mặt.

Harry chớp mắt liên hồi, rồi né tránh ánh nhìn đi chỗ khác.

"Dù sao thì," Draco hắng giọng. Về lại vấn đề chính nào. "Tao làm sai gì hả? Tao chẳng biết gì thật ấy. Mày phải nói tao mới biết được, nên nói tao nghe đi, rồi tao sửa, được không?"

Harry dường như bị phân tán sự tập trung từ cái động chạm thân mật, để mà quay sang nhìn thẳng cậu. Vẻ thích thú trong đôi mắt bị thay thế bằng cảm giác mờ mịt không rõ, môi mím chặt. Draco thấy mình lại mất trí nữa rồi vì cậu quyết định sẽ khởi động lại những ngón tay của mình, hiện đang đặt trên lưng Harry, di chuyển và xoa dịu sự căng thẳng của nó. Cậu lướt ngón tay mình khắp mọi nơi và vẽ những đường cong thật chậm, thật thư giãn, hài lòng ghi nhận cách mà cơ thể nó run lên và thả lỏng ra sau từng cái chạm.

Cậu không muốn nghĩ mình đang dụ dỗ hay thôi miên gì đâu, nhưng nếu người ngoài nhìn vào tình cảnh này thì chắc chắn sẽ nghĩ vậy đó. Vì ánh mắt Harry mỗi lúc một mơ màng, buông dần gai góc và mềm mại hẳn đi. Draco bỗng chợt cảm thông cho mối tình khó hiểu của thầy Snape với mẹ của chàng trai trước mặt, vì đôi mắt này mà không có ai tình nguyện chết lên chết xuống thì cũng uổng. Và cả mái tóc rối bù mềm mại và cả nụ cười ngu si đến mang tai và cả cái sự lóng ngóng trong giao tiếp và cả... Được rồi. Tới mức cậu bắt đầu nghi ngờ liệu rằng có phải Harry đã lợi dụng sức hút của mình để dụ dỗ người khác vào Quân đoàn Dumbledore không, vì nếu năm đó nó mà dụ Draco, cậu sẽ trằn trọc suốt đêm và hôm sau kí giấy theo liền luôn mất.

"Được." Harry cuối cùng cũng lên tiếng sau một hồi im lặng. Đôi mắt ấy chớp chớp và nhìn đi chỗ khác, phá vỡ mối liên kết vô hình giữa nó với Draco. Draco bỗng dưng chợt tỉnh lại. "Đó là buổi sáng hôm mày đòi cách ly tao ấy. Tao Floo tới chỗ mày lúc bốn giờ, và mày đang lăn quay trên bàn. Tao... tao thấy lọ độc dược trên đầu giường của mày."

Draco mở to mắt.

Đúng rồi, sáng ngày hôm đó... Cậu không có hoàn toàn ngủ say. Cậu nhớ rất rõ ràng mình đã nằm gục xuống bàn và ngủ một giấc ở đó, lờ mờ thấy bóng người Floo tới nhà, vác cậu lên giường và sắp xếp lại giấy tờ của cậu.

Đó là con gà mẹ của cậu.

"Và mày đã đọc được mảnh giấy của tao." Draco tiếp lời. Ánh mắt Harry bối rối, không dám nhìn thẳng mà cũng chẳng biết phải nhìn đi đâu. Rồi rất khẽ, dường như không chuyển động, nó gật đầu.

Draco thở hắt ra. Thì ra là vậy.

"Xin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net