Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry ba chân bốn cẳng chạy đến văn phòng của bộ trưởng. Bước lên cầu thang, áo chùng của anh phấp phới, gương mặt lộ ra vẻ căng thẳng. Người ở mấy văn phòng thấy đội trưởng của đội Thần Sáng nhìn thấy cũng lo theo. Đã lâu rồi không có chuyện người trong tổ Thần Sáng bị đả thương một lần nhiều người như vậy, khám chữa còn không ra bệnh, quả thật là rất kỳ lạ.

Cậu tới trước cửa phòng Bộ trưởng, lòng ngực phập phồng, tiếng hít thở đứt quãng vì bước đi quá nhanh. Cậu hít một hơi thật sâu, thở ra, nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi gõ cửa phòng Bộ Trưởng, lớn giọng gọi để báo cho ông ấy một tiếng rằng mình đã đến rồi. 

Tiếng giày da đi trên nền gỗ phát ra đều đều sau cánh cửa dày, rồi nó mở ra, bộ trưởng nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm nghị, pha chút hỗn tạp, lo lắng. Ông đứng sang một bên để cậu bước vào trong. Harry chỉ gật đầu một cái rồi đi vào. Trong văn phòng, mọi thứ vẫn vậy. Kệ sách, chiếc đèn chùm nhỏ trên trần, và một sắp tài liệu dày nằm trên bàn. Cậu ngồi xuống ghế, bắt chéo chân. Chỉ có cậu và ông ấy, Harry cất tiếng hỏi. Tuy gương mặt không chút lay động gì, nhưng giọng nói có ý bất mãn, lời nói cũng không thân tình lắm.

"Nghe nói là ngài mời bác sĩ đến mà. Vẫn chưa đến sao? Hay căn bản là không mời?" - Harry nói, nhướng mày nhìn ông ấy, chờ đợi một câu trả lời thoã đáng.

"Đã gửi thư rồi, đang trên đường tới. Cậu Potter cũng nghe kể rồi nhỉ?" - Ông ngồi phía sau bàn làm việc. Giọng nói nhẹ nhàng như đang cố thuyết phục. 

"Nghe rồi. Nhưng nghe không nhiều. Chỉ biết đồng đội tôi không ai cứu chữa. Nằm ở cái phòng bệnh ghẻ đó thôi"- Cậu nói một cách chán ghét.

Cậu xoa xoa gáy. Nhìn về phía Bộ trưởng, trách móc ông, thẩm vấn ông. Cái kiểu ăn nói mà Harry đó giờ không bao giờ xài. Dù thân phận là gì, là một thằng bé không cha không mẹ, đói no không ai quan tâm,  đến bây giờ là Cứu Thế Chủ, đội trưởng tổ Thần Sáng, thì Harry chưa bao giờ ngạo mạn. Dùng danh tiếng chèn ép người khác, luôn kính trên nhường dưới. Nhưng bây giờ, đứng trước mũi kiếm của Cứu Thế Chủ, thì Bộ Trưởng là ai cơ chứ?

Ông nuốt nước bọt, lắc đầu. Hai mày ông cau lại, mắt nhìn xuống bàn như né tránh đôi mắt bây giờ đang nhìn ông như một quan toàn thẩm vấn một tên tội đồ.

"Tôi cũng không muốn đâu. Nhưng cậu Potter à, các bác sĩ ở bộ nói bùa thuật này không đơn giản. Cũng không biết có lây nhiễm hay không, nếu để bên ngoài biết thì các phù thuỷ sẽ rất hoang mang, ảnh hưởng rất nhiều. Nếu không vì như vậy, lương tâm tôi làm sao dám để họ chịu đựng như vậy chứ. Cậu Potter, tôi-"

Trong lúc Bộ trưởng còn đang cố phân trần thì có tiếng gõ cửa. Hai người đều nhìn về phía ấy. Bộ trưởng nhìn Harry như cho cậu biết bác sĩ ông ấy tìm đã đến rồi. Ông nhanh chân bước đến mở cửa cho người nọ. Harry cũng xoay ghế, nhìn xem ông ấy đem về thần y gì để trị cho đồng đội cậu.

Cánh cửa mở ra. Mộtngười cao lớn, tóc bạch kim hiện ra. Người đó mặc một chiếc áo khoác dài màu đen mà Harry trông rất quen. Giọng nói cũng quen, đều rất quen. Quen đến mức khiến hai mắt cậu mở to. Ông Bộ trưởng đứng sang một bên, giới thiệu anh cho cậu.

"Cậu Potter. Đây là bác sĩ Malfoy của bệnh viện Thánh Mungo. Lúc trước hai người ắt hẳn cũng đã quen biết"- Ông nói, rồi bắt một cái ghế nữa bên cạnh Harry để Draco ngồi.

Malfoy gật nhẹ đầu chào cậu, tay anh còn xách một chiếc cặp xách màu nâu cà phê. Anh rảo bước đến và ngồi cạnh cậu, nở một nụ cười nhẹ nhàng. Giọng nói của anh cũng vậy, nhẹ nhàng, thâm tình. Anh ước gì có thể nói cho cậu nghe rằng anh nhớ cậu thật nhiều. Những ngày qua anh không có cớ gì gặp cậu, cũng không dám gặp cậu. Cũng không có Harry nhỏ bên cạnh anh mỗi đêm trong giấc mơ. Bây giờ nhìn thấy cậu, anh vui mừng khôn xiết, chỉ hi vọng đây không phải là mơ.

"Chào cậu, Harry. Lâu rồi không gặp"- Anh nói, đặt chiếc cặp xách xuống sàn, bên cạnh mình. Cậu cũng gật đầu chào. Không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Cậu biết rằng Draco trong mơ và Draco bây giờ trước mặt cậu không cùng là một người, hay chí ít là không cùng một tâm trí, Draco 24 tuổi không biết gì, không nghe gì được những bày tỏ của cậu, nhưng cậu vẫn ngại quá, không biết đối mặt thế nào. Vậy là thái độ khinh khỉnh, trách móc của cậu cho Bộ Trưởng bây giờ lại dịu đi thành sự bối rối cho bác sĩ Malfoy này.

Bộ trưởng ngồi xuống lần nữa, hai tay đan vào nhau và nhìn vào hai người trước mặt mình. Trong lòng âm thầm cảm thán, đều là anh tài.

"Tôi rất mừng vị bác sĩ Malfoy đồng ý đến khám chữa cho các thành viên trong tổ Thần Sáng. Các vị bác sĩ khác đều rất tài năng, nhưng cậu Malfoy đã có kinh nghiệm với các loại bùa chú này. Nên tôi tin tưởng cậu tuyệt đối!"

Harry hơi nhướng mày, phán xét câu nói khen ngợi của Bộ trưởng. Các loại bùa chú này là ý gì? Cậu tự hỏi. Ý có phải là nói người ta quen với các mưu hèn kế bẩn của các Tử Thần Thực Tử vì chính Draco cũng là Tử Thần Thực Tử hay không? Harry cũng không biết. Nhưng cậu thấy câu này có không trong sạch. Hay có lẽ là do cậu thương, nên câu gì có chút không rõ ràng cậu đều thấy là đang muốn tổn hại người kia? Ai có thể trách được cơ chứ, gương mặt đáng thương, đau khổ của Draco khi đứng trên toà làm chứng cho người ta tống ông Lucious vào Azkaban, Harry mãi mãi không quên được. Thương cảm lâu dần trở thành cảm giác muốn bảo vệ, có lẽ Harry cũng không nhận ra.

Trái với thái độ nghi ngờ, phán xét của Harry. Draco chỉ cười lịch thiệp và gật đầu.

"Tôi rất vinh hạnh được giúp đỡ mọi người. Nhận được sự uỷ thác lớn như vậy, tôi rất vinh hạnh, rất muốn góp chút công sức. Có người đồng hành là cậu Potter đây, tôi lại càng an tâm hơn"- Anh nói, nhìn sang cậu và mỉm cười, ngắm nhìn gương mặt anh nhớ nhung. 

Harry tròn mắt, nhìn về phía anh rồi ngại ngùng thu ánh nhìn lại. Tằng hắn và gật đầu.

"Để tôi đi theo giúp sức cũng tốt. Dù sao cũng là đồng đội của tôi. Tôi phải có trách nhiệm với họ!"

Bộ trưởng gật đầu, cuối cùng hai mày cũng thả lỏng, thở ra một hơi an tâm.

"Được, rất tốt. Cảm ơn hai cậu trước. Bây giờ tôi nghĩ hai người nên đến xem tình trạng của mọi người. Nên tạo một bùa chú bảo vệ thật mạnh trước khi và phòng, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn"

-----

Harry cùng Draco rảo bước đến phòng bệnh. Ở Bộ, người ta mãi lo làm việc, đi đi lại lại, ồn ào lại đông đúc. Tiếng giày da nện xuống nền gỗ nghe lâu cũng thấy nhức đầu vậy mà hai người đi bên cạnh nhau, cảm giác vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến khó chịu, đến ngại ngùng. Harry đôi lúc trộm nhìn Draco, cậu cứ sợ Draco biết được mình đã có ý với anh. Còn đầu bạch kim thì lại rất thoải mái, Harry nhìn anh, anh sẽ đáp lại.

Phòng bệnh của mọi người nằm ở bên kia của Bộ, vậy là hai người được một khoản thời gian đi bên cạnh nhau trong im lặng và ngại ngùng. Mà thực ra cũng chỉ có Harry ngại.

Đứng trước phòng bệnh, đằng sau cánh cửa nâu không biết là chuyện gì. Khu này cũng bị hạn chế. Chỉ có các bác sĩ được chỉ định được ra vào.

Draco quay lại nhìn Harry, Harry nhìn vào cánh cửa gỗ nâu cà phê, như nhìn xuyên qua nó, cậu tưởng tượng ra đồng đội mình nằm bên trong sẽ như thế nào, hơi thở cũng ngắn lại, tuy ánh mắt kiên cường, anh dũng nhưng không thể che dấu được sự e sợ dễ hiểu.

Draco đặt tay lên vai cậu, bàn tay anh to lớn, vỗ vỗ đôi vai nặng nề của cậu. Ánh mắt anh vỗ về cậu.

"Đừng lo. Tôi ở đây mà!"

 Đôi mắt xanh của cậu dao động, cậu thở dài, hơi thở nặng trĩu, cậu gật nhẹ đầu. Ngước mắt lên nhìn anh, trái tim anh dường như đập nhanh hơn. Nó long lanh, hồ như muốn khóc, nhưng lại đầy niềm tin, anh không biết bây giờ cậu nghĩ gì nữa. Anh chỉ muốn cậu an tâm giao phó cho anh, để anh thay cậu gánh vác một chút, rồi một chút nữa, dần dần khiến cậu giao phó tất cả cho anh, để cậu không bao giờ phải lo nghĩ gì nữa. Anh nguyện làm kẻ hầu dưới gối, mặc cho cậu sai bảo, vì anh tình nguyện, và cậu tình nguyện.

Draco vẫy đũa phép, một bùa hộ mệnh cấp cao được hình thành, ánh sáng vàng mờ mờ bao quanh hai người. Draco cuối thấp người một chút, để tầm mắt hai người song song, anh thấp giọng, hai tay đặt trên vai cậu, ánh nhìn của anh dịu dàng, như dỗ ngọt một đứa nhóc.

"Chúng ta vào thôi!"

...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net