X-Men (đại loại thế?)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cũng không thể nhớ được bắt đầu như thế nào.

Đại loại mà nói thì tôi đang ở trong một thế giới có người biến dị. Hơn nữa, tôi không chỉ đóng vai một người mà còn là vô số những người khác nhau. Như kiểu đổi góc nhìn vậy đó.

Sau khi ngủ dậy tầm có 5 phút mà tôi đã quên gần hết phần đầu rồi. Tôi chỉ nhớ nó khá là hoàng tráng, với bối cảnh nếu tôi nhớ không nhầm là một bãi rác hình thành từ một đống đổ nát của một tòa nhà. Và tôi đã từng nhìn thấy người phá hủy tòa nhà đó. Tôi biết tại sao, nhưng tôi không kể được vì những mảnh trí nhớ vụn vặt.

Trong giấc mơ của tôi có một tổ chức, và có ba giáo sư. Có giáo sư Charles, giáo sư A và B. Giáo sư A có diện mạo gần giống Hannibal, chắc vậy, giáo sư B thì trông rất hiền từ, cùng một phe với giáo sư Charles.

Tại sao tôi lại nói là cùng một phe? À thì, các bạn biết đấy, giấc mơ của tôi mà, nên tôi cũng là sự bắt đầu cho những sự kiện phân chia thiện-ác. Lúc đó tôi đóng thành một có gái có dị năng gì đó tôi không nhớ, hình như liên quan tới nước thì phải. Tôi ở trong tổ chức người biến dị mà ba giáo sư cùng nhau lập ra. Lúc ấy chúng tôi đang tiệc tùng. Bỗng tôi nhớ tới một việc và ra nói chuyện với giáo sư A.

Giáo sư A có một trợ lý, cũng là một người biến dị-một người thú. Giáo sư A nghiên cứu về một loại thuốc gì đó có khả năng giúp người biến dị điều khiển khả năng của mình(hoặc là có phản ứng như thế nào đó với người biến dị, tôi lại tiếp tục không nhớ). Ông ấy rất tâm huyết và tự tin với công trình nghiên cứu của mình, và có lẽ đó cũng là lí do vì sao chiến tranh lại xảy ra. (Thực lòng mà nói thì do tôi nhiều hơn, oops..)

Tôi gặp giáo sư A đang đi cùng trợ lý tới đâu đó.

"Giáo sư, thuốc của ngài có vấn đề."

"Cái gì?"

Sau đó tôi nói về vấn đề của thuốc. Hình như là việc nó không có tác dụng với tôi. Giáo sư A bỗng nhiên nổi sùng lên, ông bảo cô trợ lý tiêm một đống thuốc vào người tôi rồi còn làm vài thứ thí nghiệm gì đó nữa. Tôi nhớ như in cái cảm giác đau đớn đó-cảm giác kim tiêm đâm sâu vào tay mình, cảm giác vừa tê, vừa nhức lại vừa ngứa. Thấy không có kết quả giáo sư cứ liên tục hét đổi thuốc đổi phương thức. Trong cơn đau đớn tôi rất muốn nói với giáo sư là ngài cứ để tôi biết trước được mình bị đâm thế này thì sẽ không có tác dụng đâu nhưng hình như tôi không thể. Sau đó, tôi thấy giáo sư mắt đỏ ngầu, ngài nói.

"Xem ra nếu không có tác dụng, chúng ta phải đổi cách làm thôi."

Cô trợ lý nhìn ngài, khuôn mặt dần lộ vẻ lo lắng.

"Ý ngài là gì thưa giáo sư?"

Nụ cười trên mặt giáo sư càng thêm điên loạn.

"Quản không được, thì giết hết thôi."

Trong khi tôi ngất đi, tôi nhớ hình ảnh cuối cùng là cô trợ lý đầy vẻ sợ hãi không hiểu nổi và giáo sư chặt tay cô ấy.

Tôi tỉnh dậy và chạy một mạch. Tôi nghe theo tiếng gọi, hãy đến bãi rác, nơi khởi nguồn! Tôi nhớ là mình đã dang rộng cả người phi vào bãi rác rồi lủi mất, không để quân truy đuổi tìm thấy. Hình như họ có vẻ rất kiêng dè bãi rác này.

Tôi (hiện giờ vẫn là cô gái ấy) nhớ lại ký ức nhìn thấy giáo sư Charles bị hành hạ ở tổ chức, và nhớ tới giáo sư B đã kịp chạy trốn. Tôi bắt đầu đi tìm đồng minh. Tôi nhìn thấy người biến dị bị truy tìm, bị giết, bị tra tấn. Nhờ aura main chính, tôi sống sót trước những đợt truy đuổi và tìm kiếm bất ngờ từ những thứ sinh vật thí nghiệm của giáo sư A. Tôi tìm thấy đồng minh. Hai chị em sinh đôi-hai cô bạn học cũ của tôi (họ nhìn y như ngoài đời thật ấy, mà cũng đúng chắc tôi đã đem hình ảnh của họ tạo ra hai cô gái kia). Họ hỏi tôi có tin tức tình báo gì không. Tôi nói có chứ, tớ có rất nhiều điều muốn nói nhưng ở đây không tiện, tìm chỗ khác đi. Chúng tôi lén lút tới một quán bán nước mía. Tôi lo sợ vô cùng, cứ nhắc đi nhắc lại là ngồi chỗ nào dễ tẩu thoát mặc dù học cứ trấn an tôi. Và rồi rắc rối cũng tới. Khi tôi còn chưa kịp tiết lộ điều gì thì một kẻ rất đáng ghét (ngoài đời lẫn trong mơ) xuất hiện. Chúng tôi lập tức quay đi mong mỏi cô ta không nhận ra. Thế nhưng cuối cùng thì cô ta vẫn nhận ra (aura main chính tệ hại...) xong cô ta còn ra kiếm chuyện với chúng tôi. Tôi quát cô ta, đẩy cô ta ngã và kéo hai chị em bỏ chạy. Quả nhiên có kẻ đuổi theo chúng tôi. Hai chị em dẫn tôi đến một chỗ tập thể nhỏ ngay gần đấy nhưng rất lắt léo khó tìm. Họ dẫn tôi tới và cười nói.

"Chào mừng cậu về nhà!"

Tôi mở cửa, nhìn thấy những người bạn biến dị cùng với giáo sư B, tôi như muốn òa khóc. Tôi nhớ tới dáng vẻ đen quắt lại của giáo sư Charles và làn da trắng đáng ghen tị trước đó của ngài ấy mà vừa khóc vừa nói với giáo sư B.

"Ngài B, tôi xin lỗi tôi không thể làm gì để cứu ngài Charles cả..."

Giáo sư B hiền từ cười nhìn tôi.

"Không sao, nếu không làm được thì đừng làm."

Tôi vẫn rất đau buồn. Thế rồi, lòng tôi sục sôi ý chí chiến đấu, tôi bắt đầu bàn kế hoạch với giáo sư B.

Đùng cái tôi tỉnh dậy. Giấc mơ kết thúc.

Giấc mơ kì lạ dã man... Tôi tạm thời chưa nhớ ra phần đầu, nhưng tôi nhớ nó còn ảo diệu và hoành tráng hơn cả phần sau, bao gồm rất nhiều câu chuyện giải đáp cho phần sau cùng với sự khởi đầu của người biến dị.

Khi nào tôi nhớ lại tôi sẽ kể cho các bạn nghe sau ha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net