tattoostogether

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- KIM BORAAA CHỊ LIỆU HỒN MỞ CỬA RA NGAY CHO EM.

Lúc ấy là 12 giờ trưa một ngày chủ nhật, kí túc xá cũng không phải là đông đúc gì mấy, nhưng một vài cái đầu tò mò vẫn ló ra khỏi phòng để xem liệu có phải một trong hằng hà sa số "nàng thơ" của Kim Bora cuối cùng cũng đến tận nơi để trừng trị cô một cách thích đáng. Nhưng không, chỉ là Yoohyeon với đôi dép lào màu đỏ, mái tóc xám khói bù xù và một khuôn mặt nhăn nhó đầy phẫn nộ. Và việc mà Kim Bora-đang-chờ-lấy-bằng-thạc-sĩ-đã-hơi-lâu và Kim Yoohyeon-vừa-mới-đậu-vào-chuyên-ngành chỉ được cái danh bạn thân chí cốt nhưng thật ra suốt ngày như chó với mèo thì cả cái lầu 3 kí túc xá chẳng ai lạ lùng gì nữa, nên những ánh mắt từ tò mò dần trở thành những cái lắc đầu ngán ngẩm rồi lại biến mất.

Dù sao thì Yoohyeon cũng chẳng phải là đang để tâm gì mấy đến sự thật rằng mình vốn đang quấy rối thái bình thiên hạ cả. Phải rồi, em làm sao có thể quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác khi buổi sáng thức dậy với bộ đồ mặc từ chiều hôm qua, cái đầu nhức như búa bổ, hơi thở từ cuống họng đến tận sống mũi nồng nặc mùi cồn, và hơn hết là một hình xăm trên cổ tay phải vẫn còn đỏ ửng mà em không có một chút kí ức nào về nó.

- Thôi nào, cũng đâu có đến nỗi tệ? Trông cũng xinh mà.
Bora cầm lấy cổ tay em giơ lên, cười tủm tỉm rồi lùi về phía sau vài bước khi Yoohyeon vừa nghe thế đã nghiến răng sấn người về phía trước. Cô cười trừ xin lỗi rồi vỗ vai em, dù biết tỏng đứa em cao kều này lâu nay chỉ được cái hổ báo bề ngoài. Em chau mày thở hắt ra từ mũi, rồi kéo cái ghế gần đó lại ngồi xuống, gập người hai lòng bàn tay ôm lấy mặt. Dù đã nguôi giận bớt nhưng cơn đau đầu vẫn còn đó, và thật trớ trêu bằng một cách lạ kì lại khiến cơn giận từ từ quay trở lại khi em nhớ lại buổi chiều ngày hôm qua Bora đã dụ dỗ em như thế nào.

- Thôi nào, xoã một bữa đi Yoohyeonnn. Em đã học suốt cả hai tuần rồi, nhồi nhét thêm cũng không có ích gì đâu. - Bora đứng bên cạnh mè nheo giật lấy cuốn sách trước mặt em, đóng lại rồi để sang một bên. Thật tình cô cũng chẳng hiểu tại sao Yoohyeon lại cố gắng đến thế cho một môn tự chọn thậm chí chẳng liên quan gì đến chuyên ngành của em.
Em thở dài ngước lên nhìn cô rồi đảo mắt nói
- Thôi đi, hôm nay Yubin bận việc gia đình, chị chỉ còn nước lấy em làm cớ để tới gặp bartender Lee thôi chứ gì.
- Ừ thì cứ cho là vậy đi. Nhưng mà em cũng trông như là sắp phát điên vì học ấy nên chẳng phải là một công đôi chuyện sao?
- Em uống không được giỏi như Yubin đâu. - Yoohyeon lắc đầu nói, rồi lại với lấy quyển sách ban nãy mở ra.
- Không lẽ em tệ đến mức không uống được một hai shot xã giao. Đi với chị đi màaaa, rồi chị mua game cho mà chơi.
Yoohyeon ngẩng lên tròn mắt nhìn Bora, người mà hôm sinh nhật đã tặng em một xấp coupon cho những thứ như "Một nụ hôn từ Bora," "Một tấm selca với Bora," và "Một ngày hẹn hò với Bora,"
- Chà, chị thích Siyeon unnie tới vậy sao?

- Mà không phải hôm trước em nói em cũng đang có ý định đi xăm sao?
Bora nói khi lấy từ tủ lạnh ra hộp nước trái cây, đổ vào ly rồi để phía trước mặt Yoohyeon.

- Chị có bị mù không? Là một củ cà rốt đó. MỘT CỦ CÀ RỐT ĐÓ KIM BORA. - em gào lên giơ cổ tay với hình xăm lên sát mặt người đối diện, rồi vội vàng rụt tay lại ôm lấy trán khi cả cơ thể như đang nói với em rằng bây giờ không phải là lúc để nóng nảy, - đã không cản em lại thì ít ra chị cũng phải giúp em chọn một hình nào đó khác trông... người lớn hơn một chút chứ.
Bora vừa nghe hết câu, nhìn em chăm chăm khó hiểu,
- Eh? Hôm qua chị đâu có đi với em tới chỗ xăm?
- Chị nói gì cơ?
- Em thật sự không nhớ gì sao?
- Không. - Những gì xảy ra sau cảm giác shot thứ hai cay nồng đến tận chân tóc đều mờ nhạt và sự thật là em đang quá đau đầu để có thể cố gắng nhớ lại nguồn gốc của cái hình xăm nửa mùa khiến em trông chẳng khác gì một đứa trẻ ranh lấy hình dán dán lên tay để khè những đứa trẻ ranh khác.
- Chà chị không ngờ mày uống rượu dở đến vậy thật.
- Tập trung đi Bora, vì em chỉ còn bao nhiêu đây thôi là có thể giết chị rồi đó - em đưa ngón trỏ gần chạm vào ngón cái lên trước mặt đe doạ - ý chị là chị cũng không phải là người đưa em về kí túc xá sao?
- Không, lúc chị quay lại để tìm em ở chỗ em ngồi thì không thấy em đâu. Chị gọi cho em thì em nói em đang ở hiệu xăm cùng...oh.. một người bạn rồi em cười rồi cúp máy. Nghe em có vẻ đang rất vui nên chị cũng không để ý mấy. Với lại chị đã không nghĩ là mày say tới mức mất cả tự chủ như vậy.
Yoohyeon nghe thế hậm hực nhắm mắt, cắn môi dưới, thở hắt ra rồi nói
- Từ giờ mỗi ngày em sẽ cầu trời cho Siyeon unnie không bao giờ chấp nhận tình cảm của chị.
- Oh... - Bora nhếch môi cười, nghiêng đầu về phía phòng ngủ của mình - .... có lẽ là hơi trễ cho việc đó rồi.
Yoohyeon nheo mắt chuyển ánh nhìn theo cử động của Bora và cũng phải mất hơn mười giây trước khi hai mắt em mở to, hai tay hất lên trời thốt lên ba chữ "Lạy Chúa tôi," rồi vội vàng đứng dậy, xỏ chân vào dép, tiến thẳng ra khỏi phòng, đóng sầm cửa không nói thêm lời nào.

Em dành cả phần còn lại của buổi trưa nằm trên giường để mãi ngắm nhìn vật thể màu cam trên cổ tay, để bày 1001 mưu tính sổ Kim Bora, và phần lớn để nghĩ về "người bạn" đã ở cùng em tối hôm qua. Bạn bè em cũng không phải là ít, nhưng số mà em đủ tin tưởng để cùng đi đến hiệu xăm có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay: nói trắng ra thì chỉ có Bora và Yubin. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi lâu, nếu tối qua em đã say đến mức không nhớ được gì thì trời ạ đó có thể là bất cứ ai, dù lạ hay quen, dù tin hay không tin. Có lẽ việc em nên làm lúc này là ăn mừng vì mình đã toàn thây trở về kí túc xá,
còn có cổ tay để mà ngắm hình xăm.

Nhưng có lẽ tất cả chuyện này cũng không phải là quá tệ, em nghĩ, nếu em xem nó như một bí ẩn đang chờ em giải mã. Vì có lẽ chỉ khi tìm được người đã ở cùng em hôm qua thì em mới có thể có cho mình một câu chuyện hay ho để kể, mỗi khi ai đó hỏi em về lý do tại sao em lại đi xăm hình một củ cà rốt lên tay, thay cho việc đơn giản chỉ nói rằng nó là kết quả ngu ngốc của một đêm say bí tỉ vì 1 shot rum.
Cũng vì vừa hay khi em nổi máu thám tử thì Bora đã nhắn tin cho em manh mối đầu tiên,

"Là một cô gái"
"Siyeon đã hỏi cậu nhân viên thế chỗ em ấy trong giờ giải lao tối hôm qua"
"Tóc đen"
"Một cô gái tóc đen"

...và em nghĩ không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết sự củ chuối của manh mối đó cả.

"Wow cảm ơn em biết đó là ai rồi "

"Thật á? Là ai vậy?"

"Song Hye Kyo"

"DĨ NHIÊN LÀ KHÔNG RỒI CHỊ NGHĨ TRÊN ĐỜI NÀY CHỈ CÓ MỘT HAI CÔ GÁI TÓC ĐEN THÔI HẢ"

"Haha xin lỗi, Siyeon nói cậu nhân viên đó chỉ nhớ được có thế, vì hôm qua chỗ đó cũng đông kín người."

"😒"

Em thở dài đảo mắt ngay cả khi vốn chỉ có một mình trong phòng. Em đã thử google những hiệu xăm trong thành phố với địa chỉ gần với quán bar em đã đến, nhưng không như em nghĩ, sự thật là có đến cả gần 30 hiệu xăm lớn nhỏ mở cửa đến tận khuya để kiếm hời từ những kẻ say xỉn ngu ngốc như em và cả bất cứ cô gái tóc đen nào đã ở cùng em ngày hôm qua nữa.
Tay chán nản lướt qua màn hình chính điện thoại, em chợt ngồi bật dậy, khi em nghĩ rằng mình sắp tìm ra được một manh mối tiếp theo. Chuyện là Yoohyeon tự biết mình vụng về hay quên nên chẳng bao giờ em xài tiền mặt cả, vì dù gì một cái thẻ cũng tiện lợi để cất giữ hơn là một xấp tiền giấy. Chưa kể còn có app đi kèm để em theo dõi chi tiêu. Thế nên hai tay nhập tên người dùng và password, em nghĩ bụng sẽ tìm được tên của hiệu xăm tối qua em đã đến trong cái app đó, và dĩ nhiên là cả số tiền mà em đã phải trả cho một đời còn lại gắn liền với củ cà rốt trên cổ tay nữa; nhưng không, hiện lên ở đầu danh sách những giao dịch gần đây nhất là số tiền 20000 won ở 7eleven vào lúc 12 giờ khuya.

;

- Thời đại này thông tin không rẻ đâu bà chị.
Cô bé nhân viên quầy thu ngân ở 7eleven cười nhếch môi.
- Em đang đùa phải không... - Yoohyeon ngơ ngác nhìn xuống bảng tên của cô bé -... Lee Gahyeon-ssi? - em không thể tin rằng một cô bé với dáng người nhỏ con, với đôi mắt cười hiền lành, với hai má phúng phính búng ra sữa lại có thể tống tiền người khác như thế.
- Không. 10000 won đóng góp cho quỹ cứu trợ rùa biển đổi lại 3 mẩu thông tin. - Gahyeon không đùa, dù miệng vẫn cười như đang đùa, tay cầm cây phủi bụi chỉ vào tấm poster của hiệp hội hải dương học được dán bên hông kệ để kẹo cao su trước mặt.
Yoohyeon chớp mắt nhìn tấm poster rồi lại quay sang nhìn Gahyeon, môi mấp máy, dở khóc dở cười chẳng biết phải nói gì.
Nhưng cũng chỉ mất chưa đến vài phút để em lấy điện thoại từ túi, scan mã QR trên tấm poster, nhập thông tin đóng góp và đưa cho cô bé xem màn hình xác nhận với ảnh của một chú rùa con đang mỉm cười cảm ơn cho sự đóng góp to lớn của bạn.
Gahyeon gật gù cười tâm đắc, rồi dáo dác nhìn xung quanh cửa hàng khiến Yoohyeon lo lắng tự hỏi liệu em đã sẵn sàng cho mẩu thông tin về tối hôm qua mà mình sắp được nghe, vì con bé cứ hành xử như thể chúng là bí mật cấp quốc gia và cả cuộc sống sau này của em phụ thuộc vào chúng vậy.

- Được rồi, sau đây là tất cả những gì em nhớ được. Chị đã trả tất cả 20000 won cho bánh macaron, cái loại đắt nhất ở kệ bên kia kìa, - Gahyeon chỉ sang phía kệ bên trái đằng sau Yoohyeon rồi tiếp tục - Mấy người say thật là kì quặc mà, chị gái xinh đẹp đi cùng chị trông cũng say đến nóc rồi mới nhìn chị rồi cười chứ em nghĩ chẳng ai tỉnh táo có thể chịu nổi cái giọng mũi mè nheo của chị đâu. Và gì nữa nhỉ...à - con bé ngập ngừng vài giây suy nghĩ, ngón trỏ nhịp nhịp lên má phải phúng phính búng ra sữa, nhìn xuống cổ tay của Yoohyeon đang chống lên kệ trước mặt em rồi nói - có vẻ như ý tưởng cả hai đi xăm hình cặp là của bà chị đây.

Yoohyeon rụt tay về phía sau rồi bần thần nhận ra hành động thật dư thừa khi dù gì Gahyeon cũng đã lại nhạo báng em bằng một cái nhếch môi cười khì hết sức tinh tế rồi. Con bé quả là vừa có cánh thiên thần, vừa có sừng của quỷ nhỏ mà.
- Mmmh....chị gái...xinh đẹp ấy...Em có nhớ chị ấy trông như thế nào không?
- Ủa...vậy là cả hai người không biết nhau trước đó à? - trán Gahyeon bỗng nhăn lại đôi chút, đôi mắt nâu ngạc nhiên mở to,
- Không... cũng không hẳn...chị không biết nữa, - Yoohyeon ngập ngừng nói.
- Chà...thật sự là say đến thế à? Em cứ tưởng hai người là người yêu của nhau cơ đấy.
- Gì cơ?
- Thì...em nghĩ chắc chỉ có những người đang yêu mới nhìn nhau như kiểu chị và chị gái xinh đẹp nhìn nhau lúc đó thôi. Với lại... cả hai còn đứng ngoài cửa hôn nhau một lúc lâu nữa mà - Gahyeon nói rồi cười khúc khích nhìn hai bên Yoohyeon chợt bừng đỏ.

;

Sáng vài hôm sau em bước vào giảng đường với bộ dạng trông còn tàn tạ hơn lúc sáng hôm chủ nhật đứng trước cửa phòng Bora với mùi cồn đầy trong sống mũi. Vì suốt mấy đêm rồi em không ngủ được. Em xoay ngang xoay dọc trên giường, đếm cả ngàn con cừu rồi tự hỏi mình đã nghĩ gì mà lại cho rằng chơi trò thám tử sẽ rất thú vị, khi mà những mảnh ghép cho câu chuyện đáng-lẽ-rất-là-hay-ho của em bỗng nhiên dừng hẳn lại ở bên ngoài cửa hàng 7eleven, khi bỗng nhiên mọi sự chú ý của em không còn ở hình xăm nơi cổ tay nữa mà thay vào đó là cảm giác nụ hôn đầu tiên của chính bản thân mình không tài nào nhớ ra được,
cảm giác như đang, hoặc đã, bất cẩn vụt mất một thứ thật quan trọng trong đời.

Thế nên khi cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến chỉ vài giây sau khi giáo sư Kim bước vào lớp với chồng sách trên tay và đôi mắt cười rạng rỡ ấm áp như thường lệ, em chẳng thèm chống chọi, đơn giản chỉ gục đầu xuống bàn để nó cuốn em đi.
Vì có lẽ em sẽ lại thấy người ta trong giấc mơ. Có lẽ em sẽ lại cùng người ta rong ruổi dưới ánh đèn đường một tối không sao không trăng. Và có lẽ em sẽ lại cảm nhận được đôi chút vị ngọt của macaron, hay thứ tình yêu từ cái nhìn đầu tiên mà em thường hay cười nhạo ngoài mặt nhưng vẫn trong vô thức mong mỏi chờ đợi ấy.

;

Yoohyeon lờ đờ mở mắt khi cảm thấy như có ai đó đang vỗ lên vai mình. Tuy hơi khó chịu vì bị đánh thức khỏi giấc ngủ với hai cánh tay tê buốt mất hết cảm giác, cảm giác bàn tay đang đặt trên vai em nhẹ nhàng và êm ái đến lạ, chợt khiến em muốn giả vờ vẫn còn say ngủ, chỉ để được vỗ về thêm chút nữa.
Em vẫn sẽ cứ nghĩ mình chỉ vừa chợp mắt được vài phút nếu như không ngẩng dậy nhìn quanh giảng đường toàn ghế trống không người, và chiếc bảng trắng trước mặt chi chít những chữ. Thấy thế em liền đưa hai tay ôm mặt, tự cho bản thân vài giây để chuẩn bị một nụ cười và câu xin lỗi. Nhưng mọi cố gắng đều trở nên vô ích giây phút em quay sang nhìn người đang đứng cạnh chỗ em ngồi, thấy mái tóc đen xoã dài hơn vai, đôi mắt cười rạng rỡ đằng sau kính gọng tròn, và lấp ló bên dưới tay xắn áo sơ mi trắng,
là hình xăm một chú thỏ màu hồng nho nhỏ.

;;

- A xin lỗi chị, có lẽ em nói hơi nhiều nhỉ?
Yoohyeon đưa tay gãi đầu, cười gượng khi nhận ra mình vừa trả lời một câu hỏi đơn giản xã giao "đây là hình xăm thứ mấy của em rồi" của một người lạ mặt ngồi cạnh em trong phòng chờ hiệu xăm bằng cả một câu chuyện luyên thuyên kể tận 15 phút.

- Oh không sao, cũng thú vị mà. Vậy đây là lần đi xăm thứ 2 của em à?
- Vâng.
- Một dãy số? - cô gái hỏi khi em giơ lên trước mặt một tờ giấy với bản phác thảo em đã chuẩn bị từ trước.
- Vâng.
- Chị có thể hỏi ý nghĩa của nó là gì không?
- Oh, chỉ là một ngày rất quan trọng đối với em thôi.

Yoohyeon nói rồi đứng dậy, cúi người chào cô gái rồi bước đi với một nụ cười không thể nào hạnh phúc hơn, nụ cười như đã trở thành phản xạ mỗi lần em nghĩ đến cái ngày mà em đang chuẩn bị ghi lại mãi mãi trên cổ tay bên cạnh củ cà rốt ấy, cái ngày mà những gì xảy ra em nghĩ chỉ nên giữ cho riêng mình biết.

Vì nụ hôn đầu tiên, và có lẽ cả hình xăm đầu tiên, là những giây phút điên rồ ngớ ngẩn em không thể nào nhớ ra, nên từ nụ hôn thứ hai, em đã tự dặn lòng không bao giờ được quên đi, vì đơn giản chúng đều là của Kim Minji, người mà khi đó thay cho việc chỉ thề thốt bâng quơ một câu mãi mãi rỗng tuếch,
đã cùng hứa với em rằng sẽ luôn bên cạnh nhau đến khi nào hình xăm của cả hai không còn nữa thì thôi.

.


🤪

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net