wisdomtooth - The First

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chà, em chăm sóc răng tốt thật đấy.

Lúc em nhận ra rằng kế vùng vẫy, khóc, và ăn vạ mỗi lần phải đến nha sĩ không còn hiệu quả nữa khi em thậm chí đã cao hơn cả bố mẹ của những đứa trẻ ngồi trong phòng chờ, cũng là lúc em quyết tâm nghiên cứu cách chăm sóc răng khoa học và đúng đắn nhất. Phải rồi, Kim Yoohyeon đã làm đủ mọi cách giữ cho răng mình thật khoẻ để ngày mà em phải đến nha sĩ không bao giờ tới một lần nào nữa. Nhưng không, một chữ không như một cái tát vào nụ cười ngây ngô của một chú cún to xác, bàn chải điện tốt nhất được xếp hạng bởi tạp chí sức khoẻ răng miệng, chỉ nha khoa tốt nhất, kem đánh răng tốt nhất, đánh răng mỗi ngày 3 lần mỗi lần 5 phút thay vì 2 lần mỗi lần 3 phút như một người bình thường cũng không thể cứu em khỏi bốn cái răng khôn khốn nạn chực chờ cơ hội đâm xuyên thủng hai bên má phúng phính của em.
Yoohyeon ghét mọi thứ ở phòng nha sĩ. Em ghét tiếng khoan từ từ lên đến tần số cao hơn ngưỡng chịu đựng, tiếng kim loại va chạm với nhau mỗi lần nha sĩ phải đổi dụng cụ, tiếng đeo bao tay, tiếng tháo bao tay, tiếng khóc của mấy đứa trẻ con, và trời ạ, tiếng súc miệng rồi nhổ phẹt vào bồn rửa của thằng nhóc ban nãy đá vào chân em rồi cười khằng khặc. Em ghét mùi thuốc tẩy, mùi thuốc trám răng, và thật lạ lùng cả mùi rong rêu nước lợ toả ra từ cái hồ cá to bự chỉ với hai con cá nhỏ tí hon chẳng biết đang ngủ hay đã chết ở góc phòng chờ. Em ghét cái màn ngăn trắng toát như những đám mây đặc kẹo, ghét cả thảy mười hai tấm hình gia đình hạnh phúc cười với em bằng những hàm răng trắng mù cả mắt người nhìn.
Nhưng thay vì nói ra sự thật những gì em nghĩ như thế, em chỉ buông một câu cảm ơn thật nhẹ với một chút ngượng ngùng trong đó vì hai lý do. Lý do thứ nhất là vì em tự biết mình không nên gây hấn với những người biết sử dụng khoan, kể cả khi cái khoan đó có trông không khác gì một cây bút đi chăng nữa. Lý do thứ hai, là vì đôi mắt cười phía trên cái khẩu trang y tế, đằng sau cái kính gọng tròn, và phía dưới mái tóc đen màu than gỗ cháy trong lò sưởi đêm Giáng sinh đã khiến Yoohyeon quên mất rằng em đang ngồi trên cái ghế nha khoa vốn dĩ quá ngắn so với chiều cao của mình, với đôi bàn chân từ mắt cá để hững hờ trong không khí không có điểm tựa.

- Bác sĩ Kim đi đâu rồi ạ?

Em nhìn tấm lưng của người kia trong chiếc áo khoác trắng bác sĩ rồi lên tiếng hỏi. Tuy đã rất lâu không đến phòng khám, nhưng em khá chắc bác sĩ Kim là một người đàn ông với mái tóc bạc xám màu đá cuội, và đôi mắt bác sĩ không biết cười.

- Ý em là bác sĩ Kim Sangmin?
- ...Vâng. - Em ngập ngừng.
- Bác sĩ Kim là bố của chị. Hôm nay bố chị phải đi dự hội thảo nên không có ở đây.

Yoohyeon gật đầu một cách thơ thẩn, mắt chớp không theo nhịp khi em lúc này mới để ý tới giọng nói pha lê của chị nha sĩ, dù là đã qua một lớp khẩu trang.

- Vậy chị cũng là bác sĩ...Kim? - Em cúi đầu, tay nắm chặt lại, ấn vào hốc mắt. "Vậy chị tên gì?" - một lựa chọn không thể nào rõ ràng và hợp lý hơn, nhưng em lại đặt câu hỏi như đang khoe với chị rằng em là một kẻ ngốc. Chị nha sĩ bật cười, và em lại chìm trong một giấc mơ trưa ngày chủ nhật với đôi mắt đó.

- Ừ, chị cũng là bác sĩ Kim. Kim Minji.

Em lúc này mới tự hỏi nụ cười thật sự trên môi Minji trông như thế nào. Chắc không như nụ cười trong mười hai tấm hình gia đình hạnh phúc ngoài kia đâu, em tự nhủ
...em mong là vậy.

- Còn em là Kim Yoohyeon.

Kim Yoohyeon nói rồi, chỉ vài giây sau, nghiến răng, nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu, thật nhanh, nhưng rồi thở ra thì thật chậm. Em nghĩ là làm như vậy thì sự tồn tại đáng xấu hổ của em sẽ biến mất khỏi tiềm thức của người đối diện, khỏi cả vũ trụ rộng lớn này. Hoặc nói thực tế hơn một chút thì làm như vậy ít ra cũng sẽ ngăn cho em không thấy ánh mắt hoang mang của Minji nhìn em như một đứa lập dị, ánh mắt mà dù chỉ tưởng tượng ra thôi, đã khiến em muốn biến thành Hulk, giáng cú đấm xuống tận tầng trệt từ tầng ba, đâm đầu ra khỏi cửa, chạy đến một nơi thật xa và sống cô đơn hết phần đời còn lại. Nhưng thật may, vì Minji là một thiên thần được phái xuống trần để chiếu cố sự tào lao của em, chị chỉ gật gù cười, đôi mắt đằng sau kính gọng tròn vẫn đang tập trung vào màn hình máy tính xem hồ sơ mà em lúc ấy vừa nhớ ra, đã ghi rõ họ tên và cả lý lịch của em, rồi nhẹ nhàng nói.

- Hình như em không đến phòng khám từ rất lâu rồi phải không? Hồ sơ của em ghi nhận lần cuối em đến đây gặp bố chị là tận... tám năm về trước?
- À....vâng.

Em chỉ gật đầu đồng ý, không giải thích gì thêm. Tự mình làm xấu bản thân như vậy là đủ rồi.
- Hmm... chị biết là em giữ răng rất kĩ, và rất tốt. Nhưng sẽ tốt hơn nếu em đến phòng khám khám định kì mỗi năm đó. Và có vẻ như là em đã có ý định sẽ để mặc kệ bốn cái răng khôn này nếu như chúng không làm đau em như bây giờ phải không?
- V...vâng... - Yoohyeon cúi đầu, hai tay đan chặt lại với nhau, em chợt thấy mình lại đang bị bắt phạt đứng bên ngoài lớp học ở nhà trẻ cùng với Yubin, vì đã tin lời cậu ta rằng nhúng cả cuốn chuyện cổ tích vào xô nước sẽ khiến nàng công chúa hiện ra trước mắt.

- Không sao, chị hiểu mà. Không phải ngẫu nhiên mà nhiều người thường ghét nha sĩ đến vậy.
- Không - em vội lên tiếng, thấy Minji bước lùi lại một hai bước từ chỗ chị đang đứng, em lấy tay che miệng giả vờ ho khan một vài cái rồi tiếp tục
- Em k.không... ghét chị - ai lại nỡ ghét một người xinh đẹp dịu dàng như vậy chứ, em chỉ nghĩ, và dĩ nhiên, còn khuya mới dám nói ra - chỉ là...chỉ là...em em...sợ. - Em đưa tay về phía sau cổ, ấp úng, lại cúi đầu nhìn xuống đôi giày của chính mình đã sờn đi một góc. Một đứa trẻ to xác đầu hai tìm thấy nỗi sợ ở khắp mọi nơi trong căn phòng nhỏ yên ắng, như có thể nghe được tiếng nước chảy trong đường ống giữa hai vách tường lẫn vào đâu đó từng nhịp thở của em cùng chị nha sĩ xinh đẹp, và đôi mắt nâu trong veo biết cười.

- Aaa... em dễ thương thật đó. Chị chỉ đùa thôi. Răng khôn nếu không phát triển ra khỏi nướu đúng là có thể giữ không nhổ, nhưng nhổ đi vẫn tốt hơn để tránh bị lệch hết cấu trúc hàm và viêm nhiễm. Dù sao thì em đừng lo, vì nhổ răng khôn cũng như một dạng tiểu phẫu nên chị phải tiêm cho em thuốc gây mê, tỉnh dậy sẽ hơi đau và khó chịu nhưng chị cũng đã kê sẵn đơn thuốc giảm đau cho em rồi.

Em gật đầu, thiết nghĩ Minji chẳng cần tiêm thuốc gây mê làm gì, vì hồn em vốn dĩ đã bay khỏi xác để nhảy múa cùng những đám mây ngoài kia khi chị vừa cười vừa khen em dễ thương lúc nãy mất rồi.

Nhưng rồi Minji tiến lại gần, tay với chỉnh đèn phía trên đầu để chiếu sáng rõ khuôn mặt em hơn, và toàn bộ số cơ bắp vốn mềm nhũn như thạch của em bắt đầu co cứng lại, mồ hôi bắt đầu đọng lại trên trán, chờ đủ thời cơ để chạy dài xuống hai bên. Đây là thứ cảm giác mà em ghét nhất mỗi lần đi khám răng, và rõ ràng là chứng lo âu cũng chẳng giúp em được gì hơn. Vì đơn giản em nghĩ khoang miệng là một thứ gì đó rất riêng tư, và thì chẳng ai thích nổi việc để một người lạ (dù có đẹp đến mấy đi chăng nữa) nhìn thấu bản thân mình như thế.

- Không sao, chị chỉ kiểm tra lại một chút thôi.

Minji một tay đặt lên vai em, vỗ nhẹ vài cái rồi để yên vị ở đó, cảm giác như rất lâu, mãi đến khi em cảm thấy người mình đã thả lỏng được đôi chút.

- Được rồi, hôm nay chị chỉ có thể nhổ hai răng ở bên má phải, vì hướng mọc và chân răng phức tạp hơn hai cái còn lại. Thuốc gây mê sẽ được truyền qua ống này, và đây là ống để giúp em thở. Chị sẽ vẫn ở đây khi em tỉnh dậy. Sẽ không sao cả, nhé?

Minji nhướng mày nhìn em, hỏi cũng như để trấn an và em gật đầu cười. Không biết có phải do thuốc mê đang dần ngấm vào cơ thể hay không, nhưng em lần đầu tiên đã dám nhìn thẳng vào đôi mắt nâu trong veo của Minji, cảm giác như mạch máu ở hai cổ tay co chặt lại rồi giãn ra liên tục, nhíu mày khi những âm thanh kì lạ len lỏi vào trong hốc tai, rồi một cái chớp mắt, hai cái, ba cái, rồi lần này, thật sự chìm vào một giấc mơ trưa ngày chủ nhật, giấc mơ dịu dàng, ấm áp, như cái cách mà chị nha sĩ xinh đẹp đã cười với em bằng đôi mắt ấy.

———————

xin chào.
mình sẽ rất vui nếu bạn để lại vài ba chiếc comment ý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net