The curious romanticism of herding sheep (1/2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre : @cheesesqwee

Link : https://archiveofourown.org/works/35103508
*WARNING* : couple Technoblade × Dream. Không thích hãy bỏ qua !

   
"Chờ đã, chúng ta phải làm những gì?"

Techno khoanh tay và nhìn chằm chằm vào cha mình. Người đàn ông thở dài, đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt. Đôi mắt xanh của ông ấy mệt mỏi khi nghiên cứu 3 đứa con trai của mình, tất cả đều đang ngồi thành hàng trên những chiếc ghế dài trước mặt.

"Ta đã nói..." Philza chậm rãi tiếp tục, "..chúng ta sẽ ở chung nhà với một vị khách trong 2 tháng tới".

"Và vị khách này là ai, thưa cha?" Wilbur - anh trai của Techno hỏi. Những lọn tóc nâu rung lên khi Wilbur ngả lưng vào chiếc gối êm ái được đặt trên ghế.

Philza lại thở dài. "Một trong những con trai của người bạn cũ của ta. Cậu bé ở độ tuổi Techno"

"Tại sao cậu ta phải ở lại với bọn con?" Tommy phàn nàn. Ở tuổi 14, cậu ấy là người trẻ nhất trong số 3 anh em trai cũng là người ồn ào và thẳng thắn nhất.

"Bởi vì mẹ của cậu bé - bạn cũ của ta, phải đi công tác, và bà ấy không thể đưa con trai của mình đi cùng". Philza giải thích. "Vì vậy, ta đã mời cậu ấy đến với gia đình chúng ta ."

Techno cau có, cảm thấy khó chịu và thành thật là hơi tức giận. Kì nghỉ hè vừa mới bắt đầu cách đây một ngày, và bây giờ anh phải dành 2 tháng quý giá này để ở chung nhà với một cậu bé ngẫu nhiên nào đó mà anh không biết. Tệ hơn nữa, cậu bé là một chàng trai xuất thân từ thành phố mà Techno không thích những cậu bé đến từ những thành phố. Họ đều là những chàng trai luôn tỏ ra đứng đắn và sang trọng. Họ có đặc quyền đến trường học và nhà hàng sang trọng tuy nhiên không bao giờ phải làm công việc tay chân nặng nhọc một ngày trong đời. Trong khi đó, Techno cùng những người anh trai của anh ấy là những chàng trai  xuất thân thôn quê, cùng chung sống trong một trang trại, làm bẩn tay mình với các công việc ngoài đồng và trong chuồng trại. Đối với Techno, sống tại làng quê với lao động là cách sống đúng đắn, không phải là một thành thị ô nhiễm và kinh tởm.

"Tuy nhiên, tại saoooooo chứ..." Tommy, đứa bé nhỏ tuổi nhất trong cả ba rên rỉ. "Tại sao bọn con phải làm điều này?"

"Bởi vì như ta đã nói.." Người cha cáu kỉnh "Con nên ngừng phàn nàn." Ông ấy đứng dậy và kiểm tra chiếc đồng hồ gắn trên bức tường phòng khách. "Gần 4 giờ rồi, bạn ta sẽ đến đây sớm để tiễn con trai cô ấy, 3 người các con tốt hơn hết cư xử tốt nếu không cha sẽ bảo Kristen hủy bỏ buổi tối với món  spaghetti".

Wilbur thở hổn hển, nghe có vẻ kinh hoàng. "Không!! Cha không thể hủy bỏ bữa ăn với món spaghetti!"

"Cha có thể và sẽ làm được. Hãy chú ý thái độ của con Wil". Philza nói một cách chắc chắn.

Techno ngày càng cau có, nhưng anh ấy không phàn nàn. Đứng dậy, Techno bắt đầu lủi thủi vào bếp. Những người anh em trai đi theo, và tất cả họ đều tập trung quanh chiếc bàn ăn.

"Em không thích điều này", Tommy càu nhàu ngay lập tức. "Em không muốn chia sẻ với một tên khốn tới từ thành thị."

"Anh biết", Wilbur lầm bầm. Chàng trai có mái tóc nâu thở dài. "Này, ít nhất chúng ta có thể đặt cược. Anh cá rằng tên nhóc từ thành phố sẽ không chịu nổi một tuần sống cùng chúng ta trước khi gục ngã về tất cả những công việc nhà cần làm"

Techno khịt mũi. "Một tuần? Em cá rằng cậu ta sẽ không trụ được nửa tuần".

"Còn em cá rằng hắn sẽ không tồn tại được một ngày", Tommy nói. "Tên ngốc sẽ chạy về với mẹ của mình và khóc."

Tất cả đều cười. "Em trai, điều đó thật buồn cười!". Người anh cả của họ cười khúc khích, tựa vào cạnh bàn. Giống như Techno và cha của bọn họ, Wilbur cao, gầy và có cơ bắp rắn chắc, khỏe mạnh, được phát triển qua nhiều năm làm việc đồng áng.

Ngay sau đó, chuông cửa reo. Và lập tức, Steve - chú chó Caucasian Shepherd của gia đình, nhảy dựng lên bắt đầu sủa. Techno và hai người anh em trai của mình lê la trong hành lang cùng quan sát một cách thích thú khi Phil chạy nhanh ra cửa trước khi mở nó ra.

Có hai người bước vào. Đầu tiên là một phụ nữ trung niên với đôi mắt xanh sáng, bà ấy có một mái tóc trắng xoăn bồng bềnh, tay phải đang kéo vali phía sau. Người thứ hai là một cậu bé chắc hẳn là con trai của người phụ nữ. Cậu bé có mũi nhỏ xinh và đôi má tròn mềm mại, ngoài ra, ngoại hình của cậu ấy hoàn toàn khác so với tưởng tượng. Tóc mềm mượt và có màu vàng trong khi đôi mắt có màu xanh lục bảo, trên tay mang một con mèo tortoiseshell màu nâu

     *chú thích* Mèo Tortoiseshell : Hay còn gọi là mèo đồi mồi, mèo mai rùa vì chúng có bộ lông gồm ba màu: vàng/nâu vàng; đen/nâu đen và trắng nằm xen kẽ nhau, nhìn như màu của mai rùa hay đồi mồi. Một dạng đặc biệt của mèo Tortoiseshell chính là mèo tam thể (còn gọi là mèo calico hay mèo đồi mồi lông trắng) với các mảng lông trắng chiếm tỉ lệ đa số trên cơ thể.

"Xin chào, Puffy!" Phil lịch sự chào, cúi người về phía trước để ôm lấy người phụ nữ.

"Phil!" cô ấy trả lời, cũng vui vẻ. "Đã từ rất lâu! Cậu khỏe không?"

"Tớ khỏe, Puffy" Philza nói một cách ấm áp khóe mắt phát hiện Techno, Wilbur và Tommy, Philza nở một nụ cười có thể hiểu là: "Hãy cư xử đúng mực nếu không các con nên nghĩ cách cứu cánh chính mình sau đó". "Ồ, nhân tiện đây là những đứa con trai của tớ. Wilbur, Techno và Tommy".

"Các cậu bé rất đẹp trai- giống như cậu!", Puffy mỉm cười với Techno trước khi quay lại với Phil. "Nhân tiện, cảm ơn rất nhiều vì đã đồng ý chăm sóc Dream".

“Không sao đâu, Puffy.”

"Dream?" Tommy thốt lên. "Ai cơ?"

"Đó lẽ ra là anh." Cậu bé có mái tóc vàng lần đầu tiên nói chuyện, và giọng nói ấy dễ chịu một cách đáng ngạc nhiên. Hơi vẫy tay, một chút ngượng ngùng, và mỉm cười. "Xin chào, anh là Dream."

Môi Techno giật giật trong khi cau mày. Cậu bé- Dream, rõ ràng- có sức hấp dẫn, nhưng Techno thực tế có thể cảm thấy không khí của vùng đô thị tỏa ra từ cậu. Dream rõ ràng là một chàng trai thành thị ngay từ trang phục (áo len xanh và quần jean rách) cho đến thân hình nhỏ nhắn của mình khi không có chút cơ bắp nào.

'Hai tháng tới sẽ rất tuyệt vời, phải không?' Techno mỉa mai nghĩ. Tuy nhiên, anh nói thành tiếng "Rất vui được gặp cậu. Tôi là Techno", Anh ấy tô điểm cho những gì Techno hy vọng là một nụ cười thân thiện trên khuôn mặt của mình.

"Anh là Wilbur", Wilbur nói, nụ cười duyên dáng lộ ra dễ dàng hơn nhiều so với người em trai Techno đang cố tỏ ra thoải mái.

"Anh có một con mèo", Tommy nói thẳng.

Dream chớp chớp đôi mắt màu ngọc lục bảo, có vẻ hơi bối rối. "Anh ... có nuôi một con mèo ừm.. tên của cô ấy là Patches. Cô ấy rất nghe lời và không cắn hay cào hay bất cứ điều gì tương tự vậy đâu".

"Tớ hẳn đã nói với cậu về con mèo, phải không Phil?" Puffy nói.

Philza đồng ý. "Đúng vậy! Và tớ sẽ không phiền khi chăm sóc Patches."

"Tuyệt vời . Chà, tớ phải đi đây", người phụ nữ nói khi kiểm tra đồng hồ. Bà ấy để chiếc vali dựa vào tường và quay sang con trai mình. "Ngoan nhé, được không, vịt con? Hãy làm những điều chú Phil nói với con, con yêu".

"Con sẽ" Dream hứa với mẹ mình, rướn người lên và hôn lên má Puffy. "Tạm biệt, thưa mẹ".

"Tạm biệt, vịt con. Mẹ con mình sẽ gặp lại sau 2 tháng nữa, mẹ hứa". Puffy nhanh chóng ôm lấy Phil, xoa đầu Dream trước khi rời đi. Techno nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm và động cơ nổ máy trước khi lốp xe nghiến trên con đường rải sỏi bên ngoài.

"Chà, Dream, chào mừng cháu đến sống với nhà ta trong 2 tháng tới!" Philza đặt một tay lên vai Dream. “Hãy để cháu chuẩn bị trong giây lá, và sau đó chúng ta sẽ ăn tối được chứ? Cô Kriten đã chuẩn bị spaghetti cho bữa ăn hôm nay".

"Nghe có vẻ tuyệt vời, chú Phil" Dream bế con mèo trên tay và nhìn xung quanh, có vẻ như quan sát căn nhà. "Cháu sẽ ở đâu? Có bất cứ phòng nào cho khách không ạ?".

"À, bọn ta thực sự không có phòng cho khách" Philza nói. "Và chú không muốn bắt cháu ngủ trên chiếc ghế dài ngoài này. Vì vậy, cháu sẽ được chung phòng với Techno".

CÁI GÌ ?!!??

Techno khoanh tay và nhìn chằm chằm vào cha mình, cáu kỉnh nói "Khi nào cha mới định nói cho con biết chi tiết nhỏ này?"

Philza ít nhất cũng có tư cách để tỏ ra xấu hổ. Ông ấy xoa xoa gáy. "Ta đã định nói với con nhưng ta đã quên mất, Techno. Thứ lỗi cho cha, đáng lẽ cha nên nói với con".

"Sao cũng được". Techno lẩm bẩm. Anh quay sang đối mặt với Dream. "Lấy đồ của cậu và tôi sẽ mang cậu lên phòng của tôi." Những lời nói của anh ấy ngắn gọn và cụt lủn, nhưng Techno không quan tâm, ngay cả khi Dream đã chùn bước một chút.

"Uh, được rồi", chàng trai tóc vàng trả lời, nắm lấy tay cầm của chiếc vali.

"Theo tôi." Techno quay lại, xông lên cầu thang, không thèm quay lại nhìn xem Dream có theo mình hay không. Sau đó, khi anh vào phòng ngủ và quay lại, Dream đang đứng lúng túng ở ngưỡng cửa, con mèo của cậu bây giờ bám vào vai còn bên tay cầm vali của cậu ấy nắm chặt lấy nó.

Techno nhướng mày. "Cậu có thể vào, cậu biết điều đó?".

"Xin lỗi." Dream bước vào phòng, giữ bức tường vô hình đang tạo ra một khoảng không gian hoàn hảo giữa cậu ấy và Techno. "Cậu có một căn phòng đẹp", Dream cất tiếng, nhìn chằm chằm vào các loại vũ khí khác nhau được gắn trên tường.

"Cảm ơn." Techno hất hàm về phía chiếc giường tầng của mình. "Tôi sẽ ở trên cùng, vì vậy cậu có thể có dưới. Thêm nữa, cậu biết đấy, nếu tôi thức dậy và thấy con mèo trên giường của mình, tôi sẽ ném nó ra ngoài cửa sổ".

"Ừm, được rồi." Dream cười khúc khích, vươn người kéo Patches vào lòng. 

"Cô ấy sẽ luôn ở cạnh mình, hứa đấy!"

"Bé mèo đáng yêu của cậu tốt hơn hết nên ngoan ngoãn", Techno đe dọa sau đó chỉ vào một góc "Cậu có thể để vali của mình ở đó. Tôi sẽ nhường chỗ trong tủ quần áo của mình. "

"Được chứ. Cảm ơn." Dream do dự trước khi ngồi xuống. "Mình nghĩ, ... gia đình cậu có một trang trại khá tuyệt"

Techno nhướng mày. "Heh, cậu đã thấy những gì ở đó?"

"Một chút, vâng, khi mình đang đến đường lái xe và nhìn thấy nhà kho cùng với đồ đạc. Nó thực sự trông thu hút theo một cách nào đó".

"Ừm. Để tôi hỏi cậu điều này, chàng trai thành phố. Cậu có sống trong một trang trại không? "

Dream nhíu mày. "Không."

"Đó chính xác là những gì tôi nghĩ. Vì vậy, đừng hành động như thể cậu biết rõ mọi thứ ở đây. Hiểu chứ?"

Lần đầu tiên, một tia lửa giận bùng lên trong đôi mắt xanh lục của Dream. Cậu nâng cằm và nhìn thẳng vào Techno. "Tại sao cậu chắc rằng tôi không biết về chúng?"

Techno chế giễu, "Đúng là một cậu bé thành phố, yếu đuối và không biết gì về một nông trại, không biết gì về công việc ở đây khó khăn và bẩn thỉu ra sao"

"Ồ ? Không phải tất cả các cậu bé đến từ thành phố đều như vậy, cậu biết đấy. Mình không nằm trong số cậu đã nói, Techno"

"Thực sự.." Techno bế tắc. ".... nói đi, Dream, cậu khác biệt như thế nào?"

"Này Tech, mình đã từng bị một con cừu tấn công", Dream thẳng thắn nói, "Chính xác nó là một con cừu đực. Khi đang thăm trang trại, một con cừu đực bắt đầu lao vào mình, cố gắng tấn công mình bằng sừng của nó và vết sẹo ở chân vẫn còn nguyên dù đã nhiều năm trôi qua". Dream xắn quần bò lên trên chân phải, để lộ một vết sẹo mờ rạch ngang bắp chân rám nắng đáng kinh ngạc của cậu bé. 

"Không có ai xung quanh vào thời điểm đó. Cậu biết mình đã làm gì không? Mình cố tóm lấy sừng con cừu đực, chiến đấu cho tới khi chú Mathew đến và lùa nó trở lại khu chuồng trại. Một đứa trẻ 12 tuổi đơn độc không biết làm thế nào để làm việc với bầy cừu trong một nỗ lực phản kháng một con cừu đực to lớn, đừng nghĩ rằng mình không biết công việc đồng áng có thể nguy hiểm đến mức nào".

Techno chớp mắt, giật mình chìm vào im lặng. Trong tất cả những lời phản bác mà anh mong đợi, đó chắc chắn không phải là một trong số chúng. Anh nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên bắp chân của Dream và nhận thấy sự tôn trọng của anh dành cho chàng trai tóc vàng đang tăng lên một chút.

"Được rồi" anh nói trong giây lát, tiếp tục khiêu khích "Tôi ghi nhận điều đó, nhưng vẫn chưa đủ Dream, cậu đã xử lý một tình huống nhỏ. Này, còn gì nữa không? Chàng trai vụng về?"

Dream cau có một cách đáng ngạc nhiên đối với một cậu bé có vẻ ngoài ngây thơ, ngọt ngào như vậy. 

"Chỉ vì mình sinh ra ở thành thị không có nghĩa là mình yếu đuối. Cần rất nhiều kỹ năng và sự khó khăn để tồn tại trong thành phố. Chúng ta có thể không có những con vật nguy hiểm, nhưng chúng ta có những chàng trai sẽ đánh bạn mà không cần suy nghĩ"

"Hah, tôi cá là cậu đã bị đánh rất nhiều bởi mấy tên khốn đó không chỉ vài lần, phải không, mọt sách?"

"Không, thực ra, chúng đều biết rằng đừng nên gây sự với mình". Dream đặt con mèo của mình xuống và bẻ khớp ngón tay. "Trông mình có thể nhỏ bé, nhưng cách hạ gục ai đó-- hah, mình đã từng làm điều đó nhiều lần rồi!"

Một lần nữa, không phải những gì Techno đã mong đợi. Anh nghiêng đầu về phía Dream, ngắm nhìn từ khuôn mặt tới mái tóc màu vàng, không thể tưởng tượng được Dream- cậu bé nhỏ bé, ngây thơ-- đánh gục một ai đó, nhưng anh có cảm giác rằng cậu ấy không nói dối.

"Tốt thôi", Techno nói lại, "chúng ta chuyển sang các quy tắc chứ?"

Dream mỉm cười chiến thắng trong khi Techno cảm thấy kỳ lạ như thể mình vừa bị đánh bại. "Được chứ. Cậu có thể nói về chúng? ”

"Quy tắc số một: không tranh luận với tôi, Wilbur, hoặc Phil."

"Em trai kia cậu thì sao? Tommy phải không?? ”

“Heh, Tommy là một đứa trẻ ngổ ngáo nên cậu có thể tranh luận với tên nhóc. Nhưng đừng làm điều đó với tôi, Wilbur và Phil, hiểu không?"

"Mhmm. Tiếp tục đi"

"Quy tắc số hai: không phàn nàn khi làm việc nhà"

Techno theo dõi Dream một cách cẩn thận, chờ đợi xem liệu viễn cảnh công việc nhà có khiến cậu ta phản ứng tiêu cực hay không.

Thay vào đó, cậu bé chỉ gật đầu. "Hiểu rồi. Có những công việc gì vậy?"

"Công việc trang trại - không đơn giản và dễ dàng như những công việc cậu từng làm. Những thứ như gom trứng, cho gia súc ăn hoặc chăn bầy cừu.."

"Chăn nuôi gia súc?" Dream nghiêng đầu. "Chú chó của bạn cũng sẽ làm việc gì đó?"

"Chắc chăn và hãy nhớ, không phàn nàn"

"Hm, dễ dàng"

"Ồ, cậu nghĩ vậy?". Lần đầu tiên, một nụ cười thật sự thoáng qua trên khuôn mặt Techno - tuy nhiên, không phải là một nụ cười hạnh phúc, mà là một nụ cười đầy thách thức. "Cậu nghĩ sao nếu chúng ta đặt cược,à phải rồi, cậu bé thành phố, biết gì về cá cược không? "

Đôi mắt của Dream ánh lên tia sáng cạnh tranh, cậu ấy cũng mỉm cười. "Không ai không biết về nó Techno, 100 đô cho một lần? "

Techno trả lời. "Được chứ, 100 đô la nếu trong suốt một tuần cậu không phàn nàn về công việc chúng ta phải làm"

Dream đưa tay ra để bắt lấy tay của người kia, chấp nhận lời cá cược. Tay anh ta ấm áp và mềm mại tuy nhiên sức nắm lại mạnh mẽ một cách đáng ngạc nhiên. Còn Techno cân nhắc rằng Dream hẳn sẽ làm cho mùa hè thú vị, ít nhất, nếu không có vấn đề gì khác xảy ra.

Dù thế nào đi nữa, Techno vẫn quyết tâm giành chiến thắng trong vụ cá cược này. Anh ấy muốn đánh bại chàng trai thành phố xinh đẹp này và chứng tỏ sự vượt trội của mình. Và nếu đôi mắt của anh ta nhìn vào Dream lâu hơn một chút so với thời gian cần thiết sau khi họ bắt tay nhau, thì, anh có thể đổ lỗi cho việc đó là cố gắng đánh giá đối thủ mới của mình.

--------- còn tiếp.....

Cre : lấy trên Pinterest từ lâu lắm rồi....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net