Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã cắt xong mấy tấm giấy kia chưa?"

Diệp Hạo Nhiên đi đến đưa lon nước trái cây cho Cao Khanh Trần đang ngồi chăm chú cắt giấy đến nghiến răng nghiến lợi. 

"Sắp xong rồi. Đợi Chương Chương mua hồ về rồi bọn mình trang trí luôn."

Cao Khanh Trần mắt vẫn không nhìn người kia mà trả lời. Cậu đang gặp rắc rối với chiếc râu mèo trên hình vẽ, chỉ cần không tập trung là bé mèo con liền mất đi chiếc râu yêu quý, và lớp phó văn thể mỹ đang đứng bên cạnh cũng sẽ bóp cổ cậu.

Không biết thói quen này bắt đầu từ lúc nào, nhưng mỗi khi Cao Khanh Trần nhắc đến Lưu Chương với người khác, giọng nói sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, khóe miệng sẽ khẽ nhếch, điều mà trước giờ cậu chưa từng để ý. Nhưng những thay đổi nhỏ nhặt trong biểu tình ấy, đều bị Diệp Hạo Nhiên thu hết vào mắt. Y lẳng lặng ngồi bên cạnh nghe Tiểu Cửu, nghe cậu luyên thuyên về Lưu Chương trong vô thức:

"Cái tên đó, đi lâu lắm rồi, bảo lấy xe đạp mà đi, lại không chịu, đòi chạy bộ, một lát về thế nào cũng sẽ bảo mệt, bảo nóng, rồi lại nài nỉ tớ mua nước cho cậu ấy uống. Cậu ấy thực sự là một đứa con nít to xác!"

Nói đến đây, trong trí nhớ Cao Khanh Trần lại hiện lên vài đoạn kí ức lúc nhỏ của cả hai, cậu nhịn không được mà bật cười thành tiếng. 

Bất quá, vì có người như thế bên cạnh, cậu mới có một tuổi thơ đẹp đẽ và trọn vẹn đến vậy.

Do mãi nghĩ đến Lưu Chương, Cao Khanh Trần chẳng thể thấy được vẻ mặt trầm ngâm của Diệp Hạo Nhiên.

"Hai cậu hiểu nhau nhỉ?"

"Chỉ cần thân một chút sẽ hiểu được cậu ấy thôi, rất dễ đoán."

Diệp Hạo Nhiên thật lâu không đáp lại, bởi câu nói trên chỉ đúng với một người duy nhất mà thôi. 

Y đã có khẳng định cho mối quan hệ của hai tên ngốc này rồi. 

Thật ra, Lưu Chương là người chẳng quan tâm nhiều đến xung quanh. Hắn sẽ không tự ý kết bạn, cũng chẳng muốn thân cận một ai cả, càng không cần nói đến chỉ vì lon nước mà quấn người cả buổi.

Trừ khi người đó là Cao Khanh Trần. 

Nếu không được tận mắt chứng kiến, Diệp Hạo Nhiên sẽ nghĩ Lưu Chương bên cạnh Cao Khanh Trần và Lưu Chương bên cạnh kẻ khác là hai người khác nhau. 

Học cùng lớp hai năm, không khó để Hạo Nhiên nhìn thấy được sự nhường nhịn của hắn với cậu. Tiểu Cửu có thể thoải mái giận dỗi, cằn nhằn, nhờ vả, thậm chí là tức giận đánh mạnh vào vai Lưu Chương mỗi khi bị hắn chọc tức, người kia chắc chắn sẽ không phản kháng, ít nhất, Diệp Hạo Nhiên chưa bao giờ thấy Lưu Chương lớn tiếng với Tiểu Cửu. Y đã từng tưởng rằng Lưu Chương là một người dễ bỏ qua mọi chuyện như thế, cho đến khi bắt gặp hắn trong nhà vệ sinh vào năm trước.

Diệp Hạo Nhiên còn nhớ rõ, ngày đó y vô tình nghe được hai người bàn tán không hay về Tiểu Cửu sau khi cậu đạt giải nhất cuộc thi Tiếng Anh của trường, mấy tên kia càng nói càng quá đáng, đến Hạo Nhiên cũng chẳng nhịn nổi, vừa định ra mặt mắng mấy tên đó, thì cửa phòng vệ sinh đã bị đẩy ra. Hạo Nhiên nghe được là tiếng đánh nhau, thật lâu sau mới ngừng lại. Lúc đi ra, bên ngoài chỉ còn mỗi Lưu Chương đứng đó với khóe miệng bầm tím, hai tên kia đã chạy mất rồi. Giọng nói đè thấp cùng ánh mắt dọa người kia, đến bây giờ y còn chưa thể quên được. 

"Đừng cho Tiểu Cửu biết."

Hắn chỉ bỏ lại một câu như thế, rồi lại biến thành một người khác mà kêu đau với Tiểu Cửu, muốn cậu đưa hắn đi phòng y tế.

Không phải Lưu Chương giả vờ trước mặt Cao Khanh Trần, mà hắn như một chiếc khóa báo động, nhập sai mật khẩu thì phải hứng chịu hậu quả, nhưng một khi đã đúng, bạn sẽ nhận được nuông chiều cùng bảo bọc vô hạn.

Nhưng người duy nhất mở được chiếc khóa kia là Cao Khanh Trần.

Nói cách khác, dịu dàng trong hắn chỉ dành cho mỗi cậu mà thôi, bất cứ một ai cũng không thể có cái đặc quyền này. 

Còn Tiểu Cửu, không cần nói cũng biết, tình cảm cậu dành cho Lưu Chương đã vượt mức bạn bè, Hạo Nhiên chẳng biết cậu có nhận ra mình thích hắn không, nhưng  đáy mắt cậu mỗi lần nói về hắn đều là vui vẻ hạnh phúc, lại thêm chút mong đợi mờ nhạt. 

Tiểu Cửu rất thông minh, lại cẩn thận, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị hắn trêu chọc, đơn giản là vì trước mặt Lưu Chương, mọi phòng bị trong cậu đều tan biến. Cậu tin tưởng hắn sẽ không tổn thương đến mình.

Nhưng hai tên ngốc kia lại chẳng biết đang nghĩ gì. Đến cả người ngoài nhìn vào còn hiểu lầm họ yêu nhau, chẳng hiểu sao chính chủ lại mù mờ không rõ.

"Tiểu Cửu, hỏi thật nhé?"

"Hửm? Làm sao đấy?"

Diệp Hạo Nhiên chần chừ đôi chút, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng:

"Hai người thích nhau đúng không?"

Cao Khanh Trần nghe chưa hết câu, đã hoảng sợ đến suýt cắt hỏng thứ trên tay. 

Hạo Nhiên vừa hỏi gì cơ? 

Thích?

Nếu chỉ đơn giản là hỏi, cậu thích hắn sao, tất nhiên cậu sẽ chẳng hề giấu diếm mà bảo, phải, mình thích cậu ấy.

Nhưng lời y hỏi lại là 'thích nhau'...

Nghĩa là Lưu Chương thích cậu? Làm sao có thể? 

Cơ mà, cậu không có nghe lầm đâu....

Trong phút chốc nào đó, dù chỉ là một câu hỏi chưa đến mười từ, cũng đủ để nhiễu loạn tâm trí cậu. 

Nếu như nó là sự thật thì tốt biết mấy, nhưng mà...

"Cậu ấy sẽ không thích tớ."

Một câu nói nhẹ nhàng thốt lên, tan vào trong gió, ngấm vào trong tim, như một liều độc dược, làm tim cậu quặn thắt.

Phủ nhận điều mà chính mình luôn khao khát, tất nhiên là tổn thương bản thân, nhưng đổi lại, nó khiến cậu không rơi vào ảo mộng.

Mộng thật đẹp, nhưng lại chóng tàn. Tỉnh dậy rồi, cậu biết phải làm sao?

Thế nên, Cao Khanh Trần chưa từng dám mơ tưởng.

Diệp Hạo Nhiên nhìn đáy mắt ảm đạm đến đau lòng kia, nhịn không được thở dài. 

Càng dành nhiều tình cảm cho nhau, con người ta lại càng sợ đánh mất. 

Không nỡ rời đi, lại chẳng dám chạm vào.

"Không nên vội kết luận. Cậu chú ý thử, Lưu Chương rốt cuộc chỉ xem cậu là bạn sao? Đừng nghĩ gì cả, chỉ cần dùng trái tim để cảm nhận là đủ rồi."

"........"

"Đừng để mình phải hối hận vì đã bỏ lỡ."

Diệp Hạo Nhiên đi rồi, bỏ lại một người ngồi thẫn thờ thật lâu nơi đó.

Mãi cho đến khi, gò má bị một lon nước lành lạnh áp bên má, Cao Khanh Trần mới sực tỉnh.

Lưu Chương tay cầm lon nước cả hai đều thích uống, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, đứng cạnh cậu mỉm cười.

"Nghĩ gì mà gọi nãy giờ không nghe?"

Nói rồi hắn đặt đưa tay mở lon nước ra đặt xuống bàn, rồi liền ngồi xuống chỗ trống còn lại, sau đó như một thói quen mà xoa nhẹ tóc cậu.

Thật sự rất gần nhau...

Chẳng biết vì cái gì, Cao Khanh Trần lại nhớ đến hôm ở phòng thay đồ kia, cảnh tượng ngày đó như tái hiện trước mắt, triệt để làm tim cậu đập thật nhanh.

Lưu Chương nhìn đôi má đột nhiên đỏ au của người trước mặt, lo lắng cậu không khỏe trong người, liền đưa tay áp nhẹ lên mặt cậu, muốn xem thử cậu có phát sốt không.

Và tất nhiên, hắn chạm đến đâu thì nơi đó lại đỏ hơn một chút.

Đổi một góc độ khác để nhìn nhận mối quan hệ của bọn họ, thực sự cậu đã có chút hốt hoảng rồi.

Cao Khanh Trần trước giờ chưa từng nghĩ bản thân sẽ căng thẳng trước những cử chỉ quan tâm của hắn, nhưng giờ đây sao cậu lại vừa hồi hộp vừa chờ mong thế này?

Câu nói cuối cùng của Diệp Hạo Nhiên cứ văng vẳng bên tai, như một loại bùa chú, khiến cậu chẳng thể xem những điều tưởng chừng bình thường trong suốt mười năm kia là bình thường nữa rồi.

Bạn bè sẽ không nhéo má.

Bạn bè sẽ không nắm tay.

Bạn bè sẽ không xoa tóc.

Bạn bè không.... như hắn với cậu.

Hạo Nhiên nói đúng, cậu không muốn hối hận vì đã bỏ lỡ.

Thế nhưng...

Cậu đủ can đảm để bước lại gần hắn sao?

Hắn, có thực sự không chỉ xem cậu là bạn bè không?

Mối quan hệ của hai người, sẽ đi về đâu đây?

------- End chap 5 -------

03:08 21/09/2021

Tình cảm là một thứ gì đó, rất phức tạp....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net