10. Chú thuật sư (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưa ý : Thế giới BSD BEAST và thế giới BTA (Bungou to Alchemist - Văn hoà giả kim) sẽ xem ảnh thế về một thế giới do tôi tự nghĩ ra . Một số chi tiết nó lỗi và bị chỉnh sửa.

Ango: Là tên nhân vật của BTA (Bungou to Alchemist)

|Ango|: là tên nhân vật của BSD BEAST

Và tôi chỉ cho một số nhân vật BTA vào xem ảnh thể thôi.






























[Chú thuật sư - Dazai Osamu]

{ Gojo với vẻ mặt hứng thú.

- "Dazai.... Dazai Osamu sao..hmmm... Shuji-kun cũng biết lựa chọn tên đẹp đấy chứ ~"

Cảm ơn nhưng đã đổi tên rồi còn gọi tên cũ. Ủa alo????

Dazai: .... hết cứu 🙉 ông chú này }

Phụt! Người cố gắng nhịn cười, người thì cười hả hê, người thì có cười nhưng lạ lắm:))

|Kenji| : "Dazai-san hài hước ghê"

|Tanizaki| : "Công nhận"

|Naomi| : "nhìn hài ghê"

Bầu không khí trở nên dịu đi và hài thêm.

Dan: "tôi không nghĩ đến việc cậu thích cà khịa người khác đó"

Dazai: "tôi cũng không nhớ nữa...."

Oda: "tự nhiên tôi nhớ lần đầu gặp cậu ghê..."

Oda cười khổ. Ah.... thật kỉ niệm...

{ Vài ngày sau có một cậu thanh niên cao trung học là Megumi Fushiguro. Có thể nói anh Megumi này là trụ cột trong cái nhà này luôn nếu không có Megumi thì chắc cậu không sống nổi với "ông già" hết cứu này rồi.

Vì cả gia đình Tsushima bị cháy và đang được sửa sang lại và có thể cậu là người kế nhiệm kế tiếp nhưng do cậu còn quá nhỏ và không có tài năng gì nổi bật nên các trưởng lão đều không đáng thành cho cậu lên kế nhiệm mà còn cho cậu sống chung với một người lạ nữa chứ.

- "Dazai-kun em làm gì mà ngồi đơ ra vậy?"

Cậu thanh niên với khuôn mặt tuấn tú và mái tóc màu đen huyền. Dù nhìn bề ngoài trông anh ta khá vô cảm và một chút lạnh lùng nhưng anh ta là người dịu dàng và thường rất quan tâm người khác ngay cả người lạ như cậu, Megumi coi cậu như là người em trai ruột của mình vậy. }

|Yosnao| : "phìu... thật may mắn vì còn có người đàng hoàng chăm sóc cậu ta"

|Kunikida| : "...ít nhất cậu ta cũng tốt hơn nhiều..."

|Oda| : ' ....sao cảm giác này quen thuộc vậy...'

|Akutagawa| nhận thấy |Oda| trầm ngâm thì lên tiếng hỏi han.

|Akutagawa|: "anh ổn chứ, Oda?"

|Oda| : "à... tôi ổn chỉ là tự dưng tôi lại phát giác cảm giác quen thuộc thôi..."

|Rampo| nhíu mày: '...quen thuộc...?'

|Gin| và |Atsushi| lẻn lẻn chụp mấy tấm hình ảnh |Dazai-san| họ lúc trầm ngâm suy nghĩ nhìn cute ghê luôn á.

|Mori| : "Elise này nhìn Dazai-kun lúc suy nghĩ dễ thương nhỉ?"

|Elise| : "tất nhiên rồi! Vì Dazai-kun là của CHÚNG TA mà sao mà không dễ thương được chứ!"

Cô bé không ngần ngại đánh giấu chủ quyền của Mafia Cảng giành cho Hạ Thế Tử của họ khiến nhóm kia cay cú. Đúng, họ hiện tại không có gọi gì mà quá thân thiết nhưng khi họ dần dần tìm hiểu thì điều họ muốn lại là Hạ Thế Tử của bên kia.

BTA lần nữa vẫn bất lực trước nhiều ánh mắt nhìn nhau chí chéo. Ầ thì lâu rồi cũng sẽ quen thôi nhưng sao họ rảnh rảnh lại cà khịa nhau ấy nhỉ?

Oda: "... nhưng phải công nhận rằng Dazai mỗi khi suy nghĩ nhìn như chú mèo con vậy"

Ango: "Công nhận nha "

Dan gật đầu đáng thành, dù sao "bé meo" của họ ít nhất vẫn không rơi vào trận chiến "tranh giành " kia của ai đó nhưng hiện giờ chú meo meo đang ở bên người khác khiến Dan không khỏi trách bản thân mình sao lúc đó không nhanh nhẹn hơn đi! Trí não phong phú của anh lúc đó như bay trời ngấp ngưỡng.

Akutagawa lặng lẽ gật đầu. Tự nhiên trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh cậu học trò mình biến thành chibi nhỏ nhắn dễ thương cùng với đôi tai mèo và đuôi mèo. Má thầy Akutagawa hơi ửng hồng khiến thầy Chuuya ngồi kế bên cũng đầy dấu chấm hỏi.

Chuuya: ".... thầy Akutagawa, thầy bị ốm à? Sao mặt thầy đỏ kìa"

Akutagawa: "... không.... không... tôi không sao cả..."

Dazai lo lắng nhìn người thầy cậu đáng kính từ xa nhưng nghe thầy bảo là không sao thì cậu mới an tâm xem tiếp.

{ Một cậu bé với thân hình nhỏ bé ngồi trên giường cạnh cửa sổ đang chiếu ánh sáng hoàng hôn bên ngoài bệnh viện chiếu vào mái tóc màu nâu bồng bềnh và đôi mắt màu nâu cà phê lẫn ánh hoàng hôn.

- ".... không có gì cả, Megumi-san .... mà Satoru-san đâu rồi ạ..."

Giọng nói đều đều trên khuôn mặt vẫn mỉm cười khiến Megumi hơi cứng đờ. Cậu bé này lúc nào gặp ai cũng ngoan ngoãn một cách lạ thường nhưng ai biết được đằng sau lớp mặt nạ ngoan ngoãn đó là gì chứ, Megumi muốn cậu có tuổi thơ thật tốt hơn nên anh cố gắng giúp cậu dù hai người chưa thân là mấy }

|Ranpo| : '... lớp mặt nạ...? '

|Naomi| : " thật là một chàng trai tinh tế! Đúng không anh hai?"

|Tanizaki|: ".. ừ... ừ... nhưng Naomi này...em tha cho tay anh được không..." *Mỉm cười khổ*

|Yosano| với |Fukuzawa| thầm nhẹ nhõm khi cậu ta không rơi vào tay "cáo già Loliton" kia. Và họ có ấn tượng tốt về chàng trai tên Megumi Fushiguro kia. Chà chắc lại có thêm người chung trí hướng rồi.

|Oda| nhìn cậu bé đó mà lại nhớ đến mấy đứa trẻ mà anh nuôi kia dù bọn trẻ khá nghịch ngợm nhưng đôi lúc bọn trẻ rất hiểu chuyện nhưng cậu bé "đó" khác hơn với mấy bạn cùng lứa tuổi. Chả lẽ do quá khứ "tàn nhẫn" kia?

|Kunikida| nhìn thấy hình ảnh đó thì không khỏi nhớ đến cậu học trò cũ của anh... dù hai người họ khác nhau nhưng lại giống nhau từ những chi tiết không cần đến.

|Chuuya| lại nhớ đến khuôn mặt mỉm cười của thằng Cá Thu kia, khuôn mặt vẫn mỉm cười nhưng lại mang theo nỗi buồn khó tả. Anh vẫn mang theo một câu hỏi mà từ lúc "cậu ta" lên chức..."Từ bao giờ mà mày lại thay đổi mọi thứ và bỏ tôi vậy..."

|Atsushi| choáng ngợp trước khung cảnh đẹp hoàng hôn cùng với "thiên sứ" ấy, hiếm khi cậu thấy |Dazai-san| cậu như vậy lắm.

Dan: "...wow.... tôi không ngờ hoàng hôn lại hợp với cậu đó, Dazai..."

Chuuya: "...đôi khi nhóc hoa anh đào cứ như người vô hồn vậy nhưng đôi lúc lại mang tính dễ thương -"

Câu sau anh hơi nói nhỏ nhưng thầy Akutagawa ngồi kế bên vẫn nghe được.

Akutagawa: thích rồi còn ngại, coi chừng bị "cướp trước" rồi lại làm bộ mặt đen xì.

Ango: "mắt cậu lúc hoàng hôn đẹp thiệt đấy chứ đâu đùa..."

Oda: "cái này mà cho hoạ sĩ vẽ là bán hơn ngàn yên đấy..."




























Hết rồi đó:)))

Mình sẽ không đăng chap nhiều vì một số việc nên mong mọi người thông cảm.

Truyện bắt nguồn từ Wattpad

























- Yuntaru -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net