Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mày làm quái gì mà ồn thế, Sanzu?"

Mikey bước vào, mang trong mình cảm xúc không mấy vui vẻ vì tiếng chửi rủa đến đau đầu của Sanzu, liếc qua Peke J như nhìn sinh vật lạ. Lại nhìn về phía cậu, hắn đi đến mặc hai con người nào đó lườm quýt nhau mà ôm cậu.

"M-manjirou..? Sao thế?"

"Nhớ em."

Ủa? Peke J và Sanzu đang là nhân vật chính mà, đang là hai nhân vật om xòm nhất mà, thế mà lại bị cho ra rìa rồi à?

Sanzu mặc kệ Mikey muốn làm gì thì làm, hắn chẳng có phận sự để tiếp xúc người thương trước mặt boss, nên đành chuyển hướng sang con mèo đen thui đứng thù lù ở một chỗ, lôi cổ Peke J ra ngoài sân sau trong sự hoảng loạn của hắn.

"Ơ, đ*t mẹ! Sanzu! Bỏ cổ áo bố mày xuống xem nào!! Ngạt thở bố, thằng điên này!! -oẹ! Oẹ!!"

Sanzu không quan tâm, việc cần làm bây giờ là bắt con mèo đen này nôn tiền hắn ra, trả lại toàn bộ số tiền nó chôm được.

Mà khoan...Sanzu đang ngộ nhận ra gì đó thì phải,...à...hắn chẳng thể bắt ép con mèo này nôn tiền ra được nữa, ăn xong cứt trôi hết rồi còn đâu nữa mà đòi nó ọe.

Hắn trợn trừng nhìn về con mèo đang tái xanh mặt mày kia, quẳng ra một góc, hắn nghiến răng.

"Bà già mày nhá! Bố vặt trụi lông l*n mày!! Cái tội dám chôm tiền tao!!"

Phía bên cậu, Mikey ôm chặt eo, cơ thể căng cứng lại khiến cậu chẳng thể nào gắp được miếng thức ăn nào để bỏ vào miệng cả.

"Manjirou. Buông em ra."

"Ôm em một chút thôi."

"Nhưng em đói."

"Vậy thì em cứ ăn đi."

"Anh ôm em cứng ngắt à! Em sao có thể quay người vào bàn để mà gắp thức ăn được?"

Hắn dụi dụi đầu vào bụng cậu, chân quỳ rạp xuống không chịu nhúc nhích. Cậu đến bó tay.

Anh ấy trầm tính hơn trước rồi. Cũng lì hơn trước nữa.

Cậu thở dài, tay xoa đầu của Mikey. Nhẹ giọng nói.

"Đừng trẻ con nữa. Muốn ăn cùng em không?"

Hắn gật đầu mà không đáp.

"Lên ghế ngồi đàng hoàng đi, anh tính ngồi ăn dưới sàn luôn đấy à?"

Khuyên mãi mới chịu nghe, hắn rã rời ngồi vào ghế. Tuy cánh tay hắn đã buông khỏi người cậu nhưng ngón tay hắn vẫn khép nép bám lấy một góc áo cỏn con. Cậu cảm thấy có chút mắc cười. Đâu cần phải trẻ con như thế. Làm như kiểu không có cậu là hắn sẽ chết theo luôn ấy.

Cậu gắp một miếng thịt, giơ trước mặt hắn.

"Há miệng ra nào, a~"

Hắn ngoan ngoãn nghe lời, mà cũng khổ thân cậu quá, ăn cũng chẳng yên, cứ phải gặp thức ăn cho hắn liên tục. Cậu mà dừng lại là y rằng hắn cũng chẳng động đến đũa hay cái bát nào.

Đấy! Tôi thương anh thế! Kiên trì đút thức ăn cho anh! Mà anh có thương tôi miếng nào đâu! Đúng là đồ tòy!

Thâm tâm cậu muốn khóc thành dòng sông quá, chết mệt với con sâu lười có cái mắt thâm quầng này mất.

"Takemichi này..."

"Sao thế?"

"Suốt 6 năm...em đã ở đâu? Và cái vết đánh dấu mà Sanzu để lại trên người em là hình gì?"

Con mẹ nó! Quan tâm cái vết đánh dấu làm cái chó gì vậy cha?!!

Cậu khựng lại, tường thuật lại mọi việc xuyên suốt 6 năm bị bắt của cậu cho hắn biết. Chẳng biết cậu có để ý hay không, tuy mặt hắn chẳng hiện một tia cảm xúc nào, nhưng tay hắn lại siết chặt lại, tựa hồ như thể cậu chỉ cần kể thêm một vài chi tiết nữa thôi. Hắn chắc chắn sẽ xông vào người cậu, dồn dập hỏi cậu về địa chỉ của nhà từng thằng một. Mà cũng mong chuyện đó không xảy ra, vì cậu mùa quýt mới biết được nhà bọn tra tấn cậu ở góc xó nào.

Còn về vết đánh dấu, thôi, cậu xin nghỉ... không muốn tiết lộ chút nào đâu.

Cậu lắc đầu nguầy nguậy về việc từ chối tiết lộ vết đánh dấu. Hắn không ép cậu, ngược lại còn chẳng để tâm thêm nữa.

Đcm, hỏi cho lắm vào, tốn nước bọt tao!!

Cậu kệ Mikey ngồi thừ ở ghế, quay sang tiếp tục hoàn thành bữa ăn của mình. Sợ một cái thôi, Mikey cứ nhìn chằm chằm vào cậu ấy, khiến cái cục cơm trong miệng cậu trôi xuống thực quản còn khó khăn, trăn trở quá.

"Anh có thể bớt nhìn em lại được không?"

"Tại sao?"

"Anh nhìn chằm chằm như thế đến ma còn sợ huống chi là em, nuốt không nổi cục cơm."

"Vậy chọc mù mắt anh đi, rồi anh không nhìn em nữa."

"Anh bảo cấp dưới của anh í, em sợ máu."

Ừ. Cậu sợ máu vãi c*t. Mắc đéo gì cậu phải đi chọc lòi mắt của hắn ra trong khi hắn có thể bảo cấp dưới? Dở hơi!

"Em ăn xong rồi. Anh cứ ngồi ở đó đi!"

Ban nãy cậu nghe thấy có tiếng hét thất thanh lắm, chắc là của Peke J. Tí chắc phải đi hỏi thử xem, cảm giác bị bứt lông l*n là như thế nào.

Cậu chạy lon ton ra sân sau, và ồ, mọi thứ không như mong đợi của cậu cho lắm...

Sanzu nằm bệt xuống dưới đất, người hắn bị úp xuống, nhăn mày không ngừng chửi rủa.

Còn về phía Peke J, hắn ngồi trên người của Sanzu mà cười khằng khặc, gã khoái chí gõ bốp một cái vào đầu của Sanzu, đau điếng, tay hắn bắt lấy tay của Sanzu mà khoá chặt, chân liên tục đạp vào lườn của kẻ dưới thân.

Nhưng nói chung lại, trên người của cả hai, chẳng ai là lành lặn, cả hai mang trên thân những vết thương khá lớn. Một máu đầu một máu lưng.

Cậu thề, nhìn xong cảnh này mà muốn lao tới vả Peke J một cái rồi bắt hắn xin lỗi Sanzu. Không phải cậu thiên vị Sanzu đâu...mà cậu chỉ thiên vị Dạ thôi.

Đột nhiên trong chốc lát, Sanzu dùng sức lật người, tình thế chuyển đổi, hắn nhanh chóng cầm lấy cây gậy ngay bên cạnh mà chẳng biết có từ đâu, đập một phát vào thái dương của Peke J khiến hắn choáng váng.

"Haru!!! Dừng lại ngay cho em!!!"

Sanzu nghe thấy liền đi dừng lại, đưa mắt về phía phát ra tiếng nói. Rồi giây sau, hành động của hắn khiến cậu đứng hình. Hắn vứt cái gậy sang một bên, đẩy ngã kẻ đang choáng váng vào một góc, phủi ít bụi trên người, trông hắn trở nên thanh lịch hơn hẳn. Hắn thận trọng đi tới chỗ vòi nước kế bên, rửa sạch tay rồi tiến bước về phía cậu.

Trước mặt cậu, hắn xoa đầu cậu và cười, một nụ cười hết sức...ôn nhu.

"Tôi với Peke J đang xử lý chút chuyện, chốc tôi vào với em, ở đây nguy hiểm lắm."

Ôi đm, nhà thằng cha này bán bánh tráng trộn nè!!

Nhanh chóng có lực tay kéo cậu lại, Mikey đứng phía sau, một tay nắm lấy tay cậu. Hắn làm cậu giật hết cả mình.

"Nếu Sanzu đã nói như vậy thì chúng ta cũng chẳng cần phải đứng đây làm gì, ta vào nhà thôi nhỉ?"

Cậu giựt phăng tay của mình ra khỏi tay của Mikey trước sự ngỡ ngàng.

"Anh bị làm sao vậy?! Tính để cả hai người này chết luôn ở đây à?!"

Bố thằng điên, khùng vừa thôi chứ!

Cậu chạy vào nhà lấy một cái khăn cùng với hộp sơ cứu y tế mà cậu tình cờ nhìn thấy. Nhanh chóng đem chúng ra ngoài. Lúc này, cả ba con người kia đã đứng ở trước cửa chính.

"Peke J với Haru! Hai người ngồi xuống đây ngay!"

Cậu hét lớn, tay chỉ thẳng vào bậc thềm cầu thang trước cửa chính, tại lười kiếm chỗ lắm. Ngồi luôn đây cho tiện.

Cậu dành tầm 2 tiếng để băng bó và mắng nhiếc Peke J với Sanzu, ban đầu cậu tưởng Sanzu đùa, nên chẳng mấy quan tâm. Ai mà biết cả hai đánh nhau hăng máu thế.

——————————————————

Zịt: hiện tại hint của cp Santake và một cp mới là PekeTake (riêng truyện của tôi) đang ở mức cao.

Những hint của cp còn lại thì sẽ có ở phần sau nhé:3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#alltake #tr