Chương 79 : Nhu nhược cũng là một kiểu tự vệ (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Alex

"Vâng, ngươi nói phải, ta mặc dù là Vương Phi, nhưng ta biết ta không được sủng ái." Khúc Đàn Nhi khẽ cúi đầu, nhẹ giọng trả lời, hoàn toàn là tư thái tiêu chuẩn tiếp thu dạy dỗ.

"Mọi người tất nhiên đều ở trong Vương Phủ, vậy sẽ phải ở chung thật tốt, không thể ỷ bản thân là Vương Phi mà có thể cái gì cũng không để ý. Dù sao thì Vương Gia cũng không phải của riêng một mình ngươi, mà ngươi cũng không thể độc chiếm lấy Vương Gia. Kể cả coi như ta đồng ý thì những tỷ muội khác trong Vương Phủ cũng không chịu."

"Vâng, ngươi nói phải." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, tiếp thu dạy dỗ hoàn toàn là có thể. Chỉ là, con mắt nào của Vân Ưu Liên trông thấy nàng ỷ thân phận Vương Phi của mình mà muốn làm gì thì làm? Nếu quả thật có người như thế, Vân Ưu Liên nàng ta chính là một tiêu biểu tốt nhất.

Còn về Mặc Liên Thành, coi như tặng cho nàng, nàng đều ngại mỏi mắt vì canh chừng hắn nha.

"Tất nhiên không được sủng ái như thế, ngươi cũng không nên chiếm không tha vị trí Vương Phi kia. Nó vốn không phải là của ngươi, ngươi cũng không thể miễn cưỡng ngồi lên, cẩn thận ngồi quá cao. . . Ngươi sẽ ngã chết."

"Ý ngươi là để ta rời đi?" Khúc Đàn Nhi sững sờ mà ngẩng đầu nhìn nàng.

"Làm sao, không bỏ được? Ngươi cho rằng ngươi có thể ngồi lâu cái vị trí Vương Phi này sao? Sớm muộn gì cũng sẽ bị người chiếm, đến lúc đó, ngươi sẽ càng chết thảm hại hơn."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Khúc Đàn Nhi sợ hỏi.

"Vậy cách dễ nhất, chỉ cần ngươi nói với Vương Gia, ngươi không muốn làm Vương Phi, để hắn bỏ ngươi, thả ngươi ra phủ. Đó không phải sẽ là đơn giản hoá mọi việc nhất có thể sao?"

"Nhưng mà . . ."

"Nhưng mà cái gì, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Biết điều thì nên cút khỏi Bát Vương Phủ, nếu không sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị không thể chịu nổi." Vân Ưu Liên hung tợn trừng mắt nhìn nàng.

"A, ta biết rồi." Khúc Đàn Nhi cúi đầu xuống, nhẹ giọng đáp lời.

Quả thực, nàng hiểu những gì Vân Ưu Liên nói, chỉ là, nữ nhân này muốn đuổi người cũng không cần thiết phải làm trắng trợn như thế chứ. Dù gì hiện tại trên danh nghĩa nàng vẫn được tính là Vương Phi nha. Nàng ta lại dám phạm thượng, tôn ti lại không phân biệt được.

"Vân phu nhân, ngươi doạ chủ tử nhà ta sợ rồi. Hơn nữa, Vương Gia cũng chưa nói muốn bỏ chủ tử nhà ta, ngươi sao có thể. . ." Kính Tâm đột nhiên cũng học bộ dáng của Khúc Đàn Nhi, kể cà ngữ khí cũng học được bảy tám phần giống, điển hình là bộ dạng dễ bị bắt nạt. Đồng thời, lúc Vân Ưu Liên không nhìn thấy nháy mắt với Khúc Đàn Nhi, ra hiệu trong chỗ tối còn có những người khác nhìn.

"Câm miệng, ngươi là cái thứ gì? Chỗ này đến lượt ngươi nói chuyện sao? Cút đi chỗ khác, lại khiến ta không cao hứng, ta. . ."

"Vân phu nhân tha mạng, nô tỳ nói từng câu từng câu đều là tình hình thực tế, kính xin Vân phu nhân đừng nên làm khó chủ tử nhà ta." Kính Tâm trước đó bị Vân Ưu Liên cắt lời, bây giờ, chờ Vân Ưu Liên nói được một nửa nàng cũng cắt ngang nàng ta một chút.

"Con nô tỳ đáng chết này, nhìn xem ta có đánh chết ngươi hay không?"

"Không được đánh Kính Tâm! Ta sẽ không cùng ngươi đoạt Vương Gia là được, ngươi thích thì lấy đi." Khúc Đàn Nhi nhanh chóng vừa kéo bả vai Kính Tâm ra phía sau, lại e ngại nhìn Vân Ưu Liên. Nàng thật muốn thổ huyết, cái loại kịch này quả nhiên không phải là để người diễn mà. Nghĩ kỹ một chút, diễn viên cũng phải đóng mấy trò buồn sầu vì tình kia, hiện tại nàng đang phải tự trải nghiệm cái loại cảm giác đó, thật đúng là cảm thấy đáng thương thay bọn họ.

"Tốt nhất là như vậy, nếu không, ngươi cứ chờ xem." Vân Ưu Liên hung hăng trừng mắt nhìn Kính Tâm, rồi lại nhìn sang Khúc Đàn Nhi, ánh mắt cũng không cho tốt hơn chỗ nào.

Đi thong thả, không tiễn. . .

Khúc Đàn Nhi giật giật môi, chỉ là nói với bóng lưng của Vân Ưu Liên.

"Bát tẩu tại sao phải sợ Vân phu nhân như vậy?" Mặc Tĩnh Hiên nhàn nhạt bước từ phía sau cây đi ra, cười nhạt mà nhìn Khúc Đàn Nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net