Chap 2: Biệt thự và mèo Charlie

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phản ứng đầu tiên của Billkin khi đọc bài đăng 'tìm người trông mèo trả 1 triệu baht' là.

"Thằng dở hơi nào thế này?"

Nhưng ứng tuyển thử cũng chẳng mất gì, bởi thế Billkin tiện tay gửi mail cho địa chỉ đính kèm trong bài đăng.

Không ngờ chỉ 10 phút sau đã có thư phản hồi. Đầu tiên là lời cảm ơn, sau đó là thời gian hẹn phỏng vấn, 10 giờ sáng ngày mai. Đính kèm đó là địa chỉ nhà.

Billkin chỉ liếc nhìn qua, không nghĩ ngợi nhiều rồi tiếp tục tìm kiếm nhà trọ quanh khu này.

---

"Biệt thự này là của cậu thật à?"

"Cậu thực sự sẽ trả 1 triệu baht, không đùa chứ?"

"..."

Ngồi trên chiếc ghế bành màu xanh lam đậm, chàng trai trẻ luôn giữ thái độ lịch sự và xa cách suốt cả buổi phỏng vấn. Đôi mắt giấu trong cặp kính đen khiến người đối diện cảm thấy thật kỳ quặc. Nhưng họ đoán chừng tay đại gia này không muốn lộ thân phận nên cũng chẳng hỏi tới.

"Con mèo đó đâu rồi, nó có hay rụng lông không?"

PP dần mất kiên nhẫn với buổi phỏng vấn tuyển người này. Bắt đầu từ sáng tới đầu giờ chiều, tất cả những người đến ứng tuyển đều không vừa ý cậu. 

Người đàn ông thao thao bất tuyệt về khoảng thời gian làm huấn luyện viên chó của mình vừa rời đi. PP nhìn đồng hồ, tiếp theo sẽ là cuộc hẹn cuối cùng. Nếu lần này còn thất bại có lẽ ...

"Hi!"

Ghế sofa dài đối diện xuất hiện một cậu thanh niên trẻ. Ấn tượng đầu tiên của PP về người này là quá mức nổi bật.

Anh ta trông rất trẻ, như là vừa mới qua tuổi vị thành niên. Mái tóc xoăn tự nhiên bù xù, khuôn mặt góc cạnh nhỏ xíu và nước da nâu khỏe mạnh. Dù đang đeo kính cận gọng đen nhưng đôi mắt tròn xoe vẫn phát ra tia sáng lấp lánh. Và điều khiến anh ta nổi bật chính là nụ cười tươi rói đó.

"Xin chào, cậu là Billkin phải không?"

"Vâng, chào anh! Cho hỏi bé mèo đâu rồi ạ?"

"..."

"Không phải anh muốn tuyển người chăm mèo sao, tôi nghĩ tôi cần thấy em ấy trước."

Khi PP còn chưa kịp phản ứng thì từ dưới gầm ghế bành một con mèo mướp mập ú chui ra. Nó tò mò nhìn người lạ phía trước, sau đó lắc lắc cái mông nhảy lên đùi chủ nhân.

PP đưa một tay lên vuốt lông mèo. Lúc này Billkin mới để ý người này đeo găng tay màu đen. 

Kính râm, găng tay tay đen ...

"Tên nó là Charlie, mèo đực, 5 tuổi. Sắp tới tôi phải đi xa 1 tháng, nó không thể rời khỏi nơi này nên tôi mới đăng tin tuyển người. Anh biết chăm sóc mèo không?"

Billkin rời mắt khỏi bàn tay người nọ, với một giọng điệu kiêu ngạo, hắn nói.

"Tôi rất có duyên với chó mèo đó. Tôi có thể ôm bé mèo được chứ?"

Không đợi lời đồng ý, hắn đã tiến lại gần rồi nhấc bổng con mèo mập. 

"Ây dô, nặng thật đấy, mày phải giảm béo đi thôi!"

Con mèo nhìn người lạ với ánh mắt phán xét. Nhưng nó vẫn ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay ấm áp, thậm chí còn ra chiều thỏa mãn.

---

Billkin rời khỏi biệt thự lúc đồng hồ điểm 2 giờ chiều. Bất ngờ là hắn đang cầm trên tay hợp đồng làm việc 1 tháng. 

Bắt một chiếc taxi, Billkin trở về nhà trọ. Chiếc xe rời khỏi khu biệt thự xa hoa, lướt qua những dãy phố. Người chủ nhà tên Krit đó hẹn hắn 2 ngày nữa bàn giao lại chìa khóa căn biệt thự và bé mèo cùng 300.000 baht tiền mặt đặt cọc. 

Miếng bánh từ trên trời rơi xuống khiến bất cứ ai cũng choáng váng.

PP ôm mèo mướp nhìn theo chiếc taxi rời đi. Ngay sau đó, rèm cửa kéo lại kín mít. Không gian rộng lớn rơi vào tăm tối.

---

"Cảm ơn, để đây cho tôi được rồi ạ."

"Không cần chúng tôi mang vào trong nhà sao?"

"Dạ không, cảm ơn anh!"

Nhân viên dịch vụ dọn nhà rời đi, để lại Billkin cùng đống thùng giấy lớn nhỏ ở trước cổng biệt thự. Hắn nhìn giờ trên điện thoại rồi nhấn chuông cửa. 

Người bước ra không phải Krit mà là một người đang ông trung niên mặc âu phục đen. 

"Cậu là Billkin? Làm ơn cho tôi xem bản hợp đồng."

Ông ta nheo mắt đọc từng dòng rồi trả lại Billkin cùng một chiếc chìa khóa.

"Xin đừng tò mò về những căn phòng bị khoá. Tôi xin phép."

"Khoan đã!"

Billkin cười ngại ngùng.

"Xin lỗi nhưng sao tôi không thấy anh Krit ạ?"

"Cậu chủ đã rời đi từ đêm qua."

"Tôi có thể xin số điện thoại anh ấy được không ạ? Nếu, ông biết đấy, lỡ có gì cần trao đổi ..."

"Cậu chủ đã có số điện thoại của cậu. Xin hãy chờ cậu chủ liên lạc trước."

Sau khi ôm hết đống đồ vào trong phòng khách, việc đầu tiên cần làm là kiểm tra em mèo mướp. Con mèo béo này chính là 'ông chủ' của hắn trong suốt 1 tháng tới.

Charlie đang nằm trên ghế bành xanh, đôi mắt lục khép hờ nhìn hắn. Billkin thấy thức ăn của nó chất đống trên bàn, từ hạt khô đến đồ hộp, sữa tươi. Hắn tiện tay mở một hộp pate tươi đặt lên bàn. Mèo mướp lười biếng ngáp rồi mới mò dậy ăn sáng.

Billkin xoa đầu mèo, ngẩng đầu nhìn một vòng quanh căn nhà lớn.

Tòa biệt thự được xây dựng theo phong cách Nữ hoàng Anne, khiến nó trông giống một lâu đài: Có tòa tháp, các chi tiết được trang trí công phu tinh xảo. Nội thất được làm chủ yếu từ gỗ với gam màu chủ đạo là nâu và trắng. 

Phòng của Billkin được bố trí ở tầng 1, sát với phòng bếp. Phòng khách là lãnh thổ của mèo béo. Ngoài ra chỉ có phòng vệ sinh tầng 1 và phòng vọng lâu tầng 2 là nơi Billkin được phép đặt chân đến. Những căn phòng khác đều bị khóa kín.

Billkin đi lên tầng 2, đập vào mắt hắn là bức tranh lớn treo trên tường. Trong tranh là một người đàn ông trung tuổi có gương mặt lạnh lùng, mặc bộ vest màu đen. Trông không có nét gì giống với người tên Krit đó. 

Khi hắn còn đang suy nghĩ về chuyện bức tranh sơn dầu này được vẽ từ thập kỷ nào thì tiếng thông báo tin nhắn đến vang lên.

"Xin chào, tôi là Krit. Hãy liên lạc khi nào cần thiết."

"Vâng, tôi vừa mới dọn đồ và cho Charlie ăn sáng."

Không hiểu sao dù có cửa kính lớn đón nắng nhưng căn nhà này vẫn phảng phất hơi lạnh. Billkin kéo mở rèm cửa tầng 2, liếc nhìn xuống vườn hoa hồng phía dưới rồi quay lại phòng khách thu dọn đồ đạc. Có khá nhiều việc phải làm trong hôm nay.

---

Biệt thự trông như thế này nhưng gam màu tối hơn nha :>

17/8/2022.

Hế lô :)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net