Bò Sữa Đực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe vậy Takeomi khựng lại, đúng thật là mọi trọng trách cần chăm lo cho Takemichi đều là nhiệm vụ của chung chứ không phải riêng cá nhân chú. Câu nói này đã giúp chú bừng tỉnh sau cơn mê man ảo tưởng suốt khoảng 6 7 năm liền. Vì quá yêu em đấy thôi.

Kokonoi không nói gì bắt lấy tay em lôi vào lòng gã mặc kệ Takemichi còn đang đau âm ỉ khắp cơ thể.

Takemichi cũng quen với việc này rồi. Vì vừa nãy Kokonoi làm em giật mình nên em mới khóc thôi, chứ trên giường hằng đêm vẫn khóc vì đau. Ai mà chẳng khóc khi không chịu được đến giới hạn. Vậy nên khóc cũng chỉ là chuyện nhỏ như ăn bánh..

Có lẽ Koko khó chịu vì Takeomi là người thân thiết nhất với Takemichi. Vậy thôi, chứ bình thường gã vẫn xưng hô có chủ ngữ vị ngữ đàng hoàng.

Gã lôi Takemichi đi 1 cách mạnh bạo khiến ánh nhìn đau xót của Takeomi cứ dán vào cơ thể nhỏ bé của em. Nhưng đó là nghĩa vụ, chính chú đây còn tỏ ra lạnh nhạt nhất có thể mà, lo lắng làm gì chứ.













Bụp!

Đến phòng Koko, gã ném mạnh Takemichi xuống chiếc giường lớn.

Em còn đau người nên người cong vếu hết cả lên, chịu đựng cơn đau mà chạm tay vào như muốn xoa dịu nó.

A, nhìn quanh căn phòng này của Kokonoi đi, có lẽ Haitani mới đi rút thẻ đen để đổi ra tiền giấy mà đổ ra khắp phòng gã đây mà. Mà không biết bên trong 1 chiếc thẻ đen nhỏ bé ấy có bao nhiêu con số 0 nhỉ?

Người ta nhìn thấy 1 núi tiền khổng lồ chất đầy trong phòng thì sướng đấy, còn gã thì đau đầu xoa xoa 2 bên thái dương, nhìn đâu cũng toàn đống 'giấy' bừa bộn.

"Haizz.. Thôi thì để bù đắp cho Takemichi, chúng ta cùng 'tắm chung trong bể tiền' nào."

"Ư-"

Koko cởi dép quai, leo lên giường nhẹ nhàng bế Takemichi lên. Từng hành động, lời nói và ánh mắt yêu chiều gã nhìn em đều đột ngột thay đổi 180 độ.

Sống với nhau đã lâu vậy mà Takemichi vẫn không thể nào quen được với tính cách khác người của bọn gã. Và không thể nào đoán trước được điều gì bọn gã sẽ làm với mình...

Mà cũng phải thôi, 1 cân 7 mà mỗi người lại là 1 kiểu chơi khác, sao thiếu niên chưa tròn 18 này thấm được.

Tội phạm hoàn hảo.

Koko nằm xuống để Takemichi ngồi lên người mình. Nhìn em ngượng ngùng mặt đỏ tía tai làm gã nứng không thôi.

Koko thò tay xuống lớp áo sơ mi đen, tay không yên phận cứ vuốt ve quanh quẩn bên hông Takemichi.

Takemichi mãi là Takemichi, chẳng thể nào quen được thứ gì mặc dù đã trải qua theo năm tháng em lớn lên. Rùng mình vì bàn tay thô ráp và to lớn vuốt ve, em cong người lên, 1 chút rạo rực trong người. Koko thấy thế cười mỉm, mắt cong dần.

Gã kết hợp thêm hành động véo em. Vuốt xong cái lại véo 1 cái. Áo sơ mi mỏng manh lắm, Koko có thể cảm nhận được lỗ hậu em đang co thắt vì khó chịu.

Takemichi nhắm mắt vào, mặt đỏ ửng vì tình cảnh quá đỗi khó thở. Em cảm nhận được sữa ngày càng tuôn nhiều ra hơn.

Tay em bấu chặt hơn vào vai gã, chân không yên co lại, chà chà vào 2 bên sườn Kokonoi.

"Mới thế mày đã thấy khó chịu rồi sao."

"..."

Kokonoi cởi quần 1 cách chậm rãi, ấy vậy mà Takemichi lại không biết gì, cứ chìm đắm vào mớ hỗn độn trong đầu.

Em muốn thoát, nhưng thoát kiểu gì?

Họ cũng là người 'nuôi em khôn lớn', em lớn rồi thì phải trả ơn, trả ơn bằng cơ thể vô giá này của em.

Bất ngờ gã chạm vào 2 bên hông Takemichi nhấc em lên 1 cách nhanh nhẹn rồi thả em xuống lại tư thế ban đầu.

PHẬP!

Em cong người, ngửa cổ lên rên lên 1 tiếng đầy đau đớn. Chưa nới lỏng, chưa bôi gel, chưa mở rộng, chưa báo trước gã đã trực tiếp đâm thẳng cự vật của mình vào bên trong Takemichi. Nó nhô lên 1 ngọn đồi nhỏ. Xung quanh đỏ dần rồi thành sưng. Máu từ nơi giao hợp chảy xuống cự vật của Koko, rồi xuống mép đùi em, rồi xuống tờ tiền bên cạnh. Cuối cùng là máu chảy nhiều hơn nữa, thấm ướt 1 mảng bên phải chân Takemichi.

"A! Đau quá Kokonoi-san... E-Em không muốn... Ý em là... là nhẹ th-"

Gã còn chưa nhấc hông nữa mà chưa chi Takemichi đã rên rỉ than đau rồi. Vậy mà bảo Takemichi không than đau... Dối

Đau quá.. Trong các trận làm tình cùng bọn gã em đều khóc, khóc to là đằng khác.

Giọt lệ của em chảy chỉ càng khiến Koko thêm kích thích mà ôm lấy cơ thể Takemichi, để đầu em dựa vào lồng ngực ấm áp đầy mồ hôi nhễ nhãi.

Gã bắt đầu nhấp hông, đâm chọc con quái vật vừa to vừa dài lại còn thô vào bên trong. Gã đã nungws từ lúc cho Takemichi ngồi lên người gã rồi.

. . .

Bạch bạch bạch

Âm thanh dần lớn, dần nhanh đến nỗi muốn át đi tiếng rên rỉ đầy quyến rũ của Takemichi. Nhưng không sao, nhìn khuôn mặt gợi tình này của em cũng khiến con hàng nóng hổi của gã lớn thêm vòng nữa.

Tay em bị khóa chặt bởi cái ôm của gã, chân thì tê mỏi không còn chút sức lực để quẫy đạp. Đầu thì bị ghìm chặt vào bầu ngực săn chắc của gã ta. Giờ Takemichi như người thực vật, chỉ biết khóc lóc, rên rỉ trong đau đớn không làm gì được.

Sớm, cơ thể này không còn là của em nữa rồi..

"Nhấc hông theo nhịp đi, đừng uể oải như người sắp chết vậy Takemichi."

Thấy em không trả lời mà mặt cứ đơ ra, nhìn thấy mà tội. Gã bực mình luồn 1 tay vào trong áo Takemichi bóp mạnh 1 bên ngực còn đang tiết ra sữa đều đều.

Điều này khiến em đau liền bừng tỉnh. Quả nhiên thứ nhạy cảm với em nhất chỉ có ở cặp ngực hồng hào trắng trẻo này.

Sữa bắn ra văng thẳng vào mặt Kokonoi. Gã không tức giận chửi mắng em mà còn liếm quanh môi thưởng thức. Lần này có vẻ ngon và tinh khiết hơn rồi, lại còn ra nhiều nữa chứ.

Kokonoi không ôm Takemichi nữa, 2 tay chạm vào cặp nhũ hoa đỏ hồng đang cương của em mà bóp nắn. Bên dưới vẫn không trật nhịp nào mà đều đều thúc chăm chỉ bắn tinh đầy vào dạ dày em.

Lúc này Koko đã làm tư thế khác với Takemichi. Đè em xuống giữ chặt 2 bàn tay rồi thúc. Cuối cùng gã cũng bắn vào bên trong em thêm lần nữa. Đặt tay lên cái bụng đã được đút no bằng 'miệng dưới', Kokonoi rút cự vật ra nghe cái "phốc". Bao nhiêu tinh dịch vì quá nhiều mà còn bị đè nén lại thi nhau ồ ạt chảy ra khỏi cửa huyệt em.

Kokonoi vươn vai 1 cái, rít lấy điếu thuốc giả làm bằng tiền đô. Tay trái gã vặn vặn cổ nghe "rốp rốp" rất phê tai. Nhưng sao phê bằng tiếng kêu của Takemichi. Nói chung cái gì từ em cũng đều hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi Kokonoi muốn sinh ra tư tưởng Takemichi mãi mãi là của riêng mình. Vậy mà vừa nãy nới chỉ trích dạy đời Takeomi xong rồi giờ thế đấy. Tại ai bảo em quá mê người làm chi.

Cuộc mây mưa diễn ra đã rất lâu, nhìn bên đống chai thủy tinh chứa đầy sữa bò xem, có lẽ Koko đã thu hoạch được nhiều sau đợt này. Nhưng cũng cảm ơn sếp vì đã giao nhiệm vụ dài tháng cho gã để gã nhịn rồi về mới bắn được nhiều như thế vào Takemichi tội nghiệp. Đó là lí do vì sao hôm nay Kokonoi sung sức như vậy.

Tăng lương!












To be continued...












.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net