Chap 8: Quay quảng cáo 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa khung cảnh tiêu điều của rừng phong, một đôi trai gái yên lặng đứng im. Chàng trai mấp máy môi như muốn giải thích gì đó rồi lại thôi. Cô gái thì vẫn một mực cúi đầu nhìn xuống đất. Một lúc sau cô gái quay đầu bước đi. Chàng trai vội kéo tay cô gái lại rồi giải thích gì đó. Cô gái tức giận vùng tay ra, khuôn mặt xinh đẹp thoáng ửng hồng. Chàng trai im lặng rút ra một thanh socola đen đưa cho cô gái sau đó nhìn theo bóng lưng cô rời đi với ánh mắt thâm tình mà thê lương.

"Cut! Diễn tốt lắm. Mọi người nghỉ ngơi đi."

...

"Em vất vả rồi. Uống nước đi." V dịu dàng đưa cho Army một bình nước khoáng.

"Bây giờ cũng biết chăm sóc cho người khác rồi cơ à?" Army đưa tay nhận lấy, bĩu môi châm chọc.

"Lớn rồi thì phải khác chứ. Sao? Thấy anh men quá phải không?" V chớp chớp mắt, đùa nghịch huých vào tay Army.

"Ồ!" Army từ tốn uống nước." Trong mắt em anh mãi chỉ là thằng nhóc mặt dày lẽo đẽo bám theo xin kẹo em thôi."

"Hừ! Không phải tại lúc đấy nhà em nhiều kẹo hơn nhà anh à?" V giận dỗi bĩu môi.

Army cười cười. Tên nhóc ấu trĩ nào vừa tự nhận mình là lớn rồi vậy?

"Bác trai bác gái vẫn khỏe chứ?" V thôi cợt nhả, dịu dàng hỏi.

"Ừm. Chuyển lên Seoul được mấy năm rồi. Sống cũng tốt lắm."

"Ayo! Nhớ ngày đấy biết tin em bỏ nhà đi. Anh đây thương tâm khóc lóc mất mấy ngày, kẹo cũng không thèm ăn. Có phải em đang cảm thấy hạnh phúc vì có người anh thâm tình như anh không?" V lấy cái khăn trên bàn,giả bộ chấm nước mắt rồi ngước ánh mắt long lanh đáng thương quay sang nhìn cô gái bên cạnh.

"Hừ! Thôi giở trò đi. Bây giờ em không có kẹo để dỗ anh đâu." Army hỉ mũi coi thường, cô đã quá quen với mấy trò ấu trĩ của tên Kim Taehyung này rồi.

" Huhu em là đồ con gái vô lương tâm." V cắn cắn khăn tỏ vẻ đau đớn.

Army chả thèm quan tâm đến cái tên trẻ con này nữa. Cô đứng lên rời đi.

Bỗng chợt nhớ ra điều gì, cô quay lại nói lớn với V đang day dứt cắn khăn ở đằng xa:

"Quên không nhắc anh. Cái khăn đấy em vừa lấy lau bàn."

Sau đó nhìn khuôn mặt cứng đờ của V mà hài lòng quay đi. Khóe môi bất giác vung lên một đường cong rất nhạt.

Cô gái 16 tuổi tên t/b lần đầu tiên phát hiện trêu chọc người khác hóa ra lại thú vị đến vậy.

...

"Cảnh hai lần thứ nhất. Action!"

Lấy bối cảnh trong nhà. Cảnh quay cũng khá đơn giản. Army và Jungkook lần lượt ngồi dựa lưng vào tường, cầm thanh socola đen và thể hiện tâm trạng đau đớn. Cảnh này sau sẽ được chỉnh sửa để họ giống như đang dựa lưng vào nhau qua một bức tường vậy.

Mặt liệt Army sau khi được đạo diễn đích thân chỉ bảo, cuối cùng cũng nặn ra được một giọt nước mắt, kết thúc cảnh quay.

Mãi đến chiều muộn, cả đoàn làm phim cũng bước vào cảnh quay cuối cùng.

"Jungkook này! Đoạn cuối cháu hãy cúi xuống hôn Army đồng thời từ từ đưa ô che lấp hai người. Ừm... cũng không nhất thiết phải hôn thật đâu." Đạo diễn dặn dò Jungkook cẩn thận rồi quay sang Army:" Còn cháu hả? Cảnh quay này của cháu cũng nhàn thôi. Cháu chỉ cần đứng im, mỉm cười nhận lấy thanh socola trắng từ Jungkook. Mà này! Cháu có biết cười không đấy?" Đạo diễn cảnh giác hoài nghi.

"Đạo diễn yên tâm, cháu sẽ làm cho cô ta cười bằng được." Jungkook đứng chắn trước Army, tự tin vỗ ngực.

"Được rồi! Ta tin tưởng ở nhóc."

...

"Cảnh 3 lần thứ nhất. Action!"

Dưới làn mưa xuân nhè nhẹ, Jungkook nhu tình nhìn cô gái đối diện, bàn tay khẽ đưa lên dịu dàng chạm vào mặt cô gái. Bàn tay còn lại rút từ trong túi áo ra một thanh sô cô la trắng đưa cho cô.

Army lần đầu tiên trong đời tỏ vẻ ngượng ngùng và cũng là lần duy nhất thành công. Cô ngước ánh mắt long lanh lên nhìn chàng trai cao hơn cả chục phân trước mặt, khuôn mặt hơi phiếm hồng. (Au thật sự rất muốn viết câu "Ôi đm thằng này cao vl!" và au đã viết rồi đây hihi :>)

Trong khoảnh khắc ấy Jungkook bỗng ngẩn người. Cậu có một ảo giác rằng Army đang thật sự ngượng ngùng vì cậu. Má của chàng trai 19 tuổi lại không kìm được mà nổi lên một rặng hồng. Kèm theo đó là một cảm giác thỏa mãn khó tả.

"Ok. Nghỉ 5 phút rồi quay tiếp."

Tiếng loa ồm ồm của đạo diễn khiến Jungkook giật mình trở về thực tại.

Cậu thế nhưng lại...

Jungkook lập tức cúi xuống lườm thủ phạm vừa làm cậu xấu hổ. Thế nhưng thủ phạm giờ phút này lại đã khôi phục khuôn mặt vô cảm, chống mắt lên nhìn Jungkook.

"Còn không bỏ tay ra." Giọng nói lạnh lùng vang lên như thường lệ.

Lúc này Jungkook mới phát hiện ra tay cậu vẫn đang để trên mặt Army. Và rồi...

"Á! Cậu làm cái quái gì thế?"

Jungkook mỉm cười ranh mãnh, đắc ý nhìn Army ôm má kêu đau. Haha! Dám làm tôi đỏ mặt à? Tôi bẹo chết cô.

Army lườm Jungkook một cái thật dài rồi quay mặt ra cho nhân viên trang điểm dặm lại phấn nền. Chỗ vừa bị bẹo đỏ ửng lên làm nổi bật lên làn da vốn dĩ đã rất trắng của Army.

"Được rồi. Tất cả vào vị trí, sẵn sàng để quay tiếp." Ngay sau khi mọi người đã ổn định, tiếng hô của đạo diễn lập tức vang lên: "Action!"

Jungkook từ từ cúi xuống và đưa ô che lấp hai người.

Cảnh quay được giữ tầm 5, 6 giây trước khi kết thúc.

Và khi tiếng hô "Cut!" của đạo diễn vang lên, người ta nhìn thấy có một chàng trai đỏ mặt tới tận mang tai, quẫn bách cúi đầu, hằm hằm đi về phía trước và một cô gái mang vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng đôi môi lại đang cong lên một nụ cười nhẹ, chắp tay sau lưng, chầm chậm đi sau.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Đây là một vấn đề mà ai cũng tò mò.

Nhưng có một điều còn quan trọng hơn.

Quảng cáo lần này... cuối cùng cũng xong rồi. Mở tiệc ăn mừng thôi ╮(^▽^)╭

---------------------------------------------------------

Ài! Đã định kết thúc chap ở đây rồi nhưng vì cảm thấy chap này quá thiếu muối nên Au thông minh đã quyết định cho thêm tí đường.

Vâng! Để cảm ơn các rds đã kiên nhẫn đọc hết cái chap nhạt toẹt này, ta xin bonus thêm cho mấy nàng một viên kẹo nhỏ cũng chẳng ngọt lắm :>

(Au chỉ muốn nói là Bwi không xuất hiện trong đây đâu và bạn Au ngoan ngoãn vừa đánh răng xong hihi)

Câu Chuyện Chớp Nhoáng Sau Màn Ô

"Này! Không phải chỉ làm giả thôi sao. Anh đang làm cái gì đấy?" Army nói qua kẽ răng.

"Im lặng mà diễn đi. Cô có hiểu thế nào là hi sinh vì nghệ thuật không?" Jungkookie của chúng ta cũng rất khó khăn để có thể nói hết câu.

"Anh không cảm thấy nói chuyện thế này rất bất tiện sao?" Army vẫn kiên trì tiếp tục nói qua kẽ răng.

"Thì tôi đã bảo cô im đi còn gì? Sao tự dưng hôm nay cô nói nhiều thế?" Jungkook hơi nhăn mày nhưng vẫn không hề tách ra.

Army: -_-!

...

"Này!"

...

Jungkook nghe rất rõ câu nói mang ý cười tiếp đó của Army:

"Anh là đang lợi dụng để hôn tôi sao?"

...

"Cut!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net