Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Tâm Nghi chìa video trên điện thoại cho Trình Tiêu xem:
-Tổ chương trình cơ bản là cắt ghép ác ý mà, việc chị bị thương ở cánh tay thì không phát sóng, ngược lại còn khiến cho người xem tưởng rằng chị là người làm cho Vu Khả bị thương. Bây giờ fans của Vu Khả đang chửi mắng chị ở mọi nơi, ở weibo không bình luận được thì quay sang các diễn đàn, khắp nơi đều đang bôi đen chị.
Trình Tiêu nhìn đoạn video, là từ lần trước tham gia show giải trí kia.
Cô vốn là một nữ phụ số bốn không có cảm giác tồn tại, ống kính hiển nhiên cũng không lia về phía cô nhiều như Vu Khả.
Rất rõ ràng, có người cố ý hắc cô.

Trình Tiêu ăn hết miếng sandwich, nhấp một ngụm sữa bò, nói:
-Tâm Nghi, lát nữa chị phải tới bệnh viện một chuyến.
Nhìn sắc mặt cô không có gì bất thường, Bùi Tâm Nghi thắc mắc:
-Chị Tiêu, xảy ra chuyện này mà chị không tức giận ư?
Trình Tiêu vỗ vỗ vai cô nàng:

-Cứ chờ mà xem, sẽ lại có nhiều đạo diễn tới mời chị đóng vai ác nữ thôi.
-...... Chỉ là diễn viên phụ có chút cảnh quay, chạy đông chạy tây khắp nơi, vừa mệt vừa kiếm được có chút tiền, lại còn bị chửi nữa.
Bùi Tâm Nghi cũng bội phục suy nghĩ của cô, dừng một chút lại nói:
-Chị Tiêu, anh Trầm nói, nếu hình tượng của chị trong mắt công chúng tiếp tục kém đi, rất có thể công ty sẽ không tái kí với chị.
Lúc này Trình Tiêu mới nhớ, hợp đồng của cô với công ty tới tháng sau sẽ hết hạn.
Nhíu mày một cái, Trình Tiêu thay quần áo chuẩn bị đi bệnh viện, Bùi Tâm Nghi đưa cho cô mũ và một cái khẩu trang:
-Bây giờ chị đang ở trên đỉnh sóng gió, đi ra ngoài vẫn cần chú ý một chút, tránh lại để bị bôi đen nữa.
Đến bệnh viện, Trình Tiêu chụp một tấm ảnh gửi cho Vương Nhất Bác rồi mới đi tới phòng làm việc của bác sĩ Mạnh.
Bác sĩ Mạnh mặc áo bloose dài trắng, tóc được búi lên, trên người mang theo khí chất của một người dòng dõi thư hương.
Trình Tiêu đã từng nghe Vương Nhất Bác kể qua, ông bà ngoại anh trước đây đều làm nghề dạy học, sau khi bà ngoại qua đời vì bệnh thì ông ngoại quay lại buôn bán. Lúc ông năm mươi tuổi thì đem việc làm ăn chuyển giao cho bác của anh là Mạnh Tư Bác, còn ông thì quay về nông thôn xây dựng trường học.

Ông ngoại Vương Nhất Bác có ba người con, con trai cả Mạnh Tư Bác thừa kế tài sản, con gái lớn Mạnh Lôi giỏi giang thì trở thành chuyên gia ngoại khoa nổi tiếng, con gái út Mạnh Tích Quân chính là mẹ Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không nói nên Trình Tiêu cũng không hỏi nhiều, chỉ biết mẹ anh đã qua đời, nguyên nhân cụ thể là gì thì cô cũng không rõ.
-Bác sĩ Mạnh, chào bác.
Trình Tiêu mỉm cười hỏi thăm sức khỏe bà.
Mạnh Lôi đóng cửa lại, kiểm tra qua vết thương của cô rồi nói:
-Làm xét nghiệm toàn thân đi.
Trình Tiêu hơi sửng sốt: "Bác sĩ Mạnh, cháu chỉ bị thương bên ngoài chút xíu, không cần.."
Mạnh Lôi liếc nhìn cô:
-Cháu là bác sĩ hay ta là bác sĩ?
Trình Tiêu mím môi không nói gì nữa.
Tới lúc Trình Tiêu khám xong thì đã gần mười hai giờ.

Mạnh Lôi kê đơn thuốc cho cô uống kết hợp cùng thuốc bôi bên ngoài, dặn dò cẩn thận, lại không nhịn được nói thêm vài câu:
-Lời này cũng là tốt cho cháu thôi, thân thể chính là quan trọng nhất, đừng ỷ vào việc bản thân trẻ trung khỏe mạnh mà coi thường, tới lúc có tuổi rồi thì hối hận cũng không kịp.
-Cháu biết rồi ạ.
Trình Tiêu nở nụ cười, khéo léo nói: "Cảm ơn bác rất nhiều, bác sĩ Mạnh."
-Không cần cảm ơn bác.
Mạnh Lôi dừng lại, nói: "Xét nghiệm toàn thân là do Nhất Bác yêu cầu."

Trình Tiêu:.....
Cái này cô cũng biết.
Buổi chiều, Trình Tiêu phải diễn cảnh bị đánh đập.
Mặc quần áo rách rưới, trên mặt trang điểm đầy vết thương, còn bị tạt mấy chậu nước.

Trời tháng sáu làm Trình Tiêu run rẩy vì lạnh, lại hắt xì mấy cái, xem ra là bị cảm.
Kết thúc cảnh quay, đạo diễn Phó ném cho Trình Tiêu hai vỉ thuốc cảm.
Trình Tiêu nói lời cảm ơn, anh ta hỏi:
-Diễn vai ác cảm thấy có ổn không?
Trình Tiêu tự cười giễu một tiếng:
-Tôi thấy mình rất hợp hình tượng này đấy.
Phó Nam nhìn cô hai giây rồi khoát tay:
-Về sớm đi, nghỉ ngơi một chút.
Trở về khách sạn tắm nước nóng, Trình Tiêu vừa sấy tóc vừa tìm kiếm thông tin về đạo diễn Phó.
Phó Nam, ba mươi tư tuổi, là một đạo diễn kiêm soạn giả.

Phim của anh ta luôn mang theo phong cách nghệ thuật rất riêng, phần lớn là phản ánh những mặt tối của xã hội hiện nay, gợi cho người xem nhiều suy nghĩ...
Trình Tiêu lướt qua tất cả một lần, lại phát hiện ra một điều đặc biệt, Phó Nam cũng sống cùng một huyện nhỏ với cô.
Trình Tiêu bất chợt hiểu ra tại sao Phó Nam lại thường làm loại phim kia.
Nhìn thời gian một chút, Trình Tiêu đặt điện thoại xuống, mở laptop ra đăng nhập vào weibo.
Từ nhỏ Trình Tiêu đã rất yêu thích hí kịch nhưng phần lớn những gì cô biết đều là tự học. Trình Tiêu thỉnh thoảng cũng đăng lên weibo video hát một đoạn, lúc có linh cảm thậm chí còn vẽ tranh câu chuyện tình yêu kinh điển "Lương Sơn Bá và Trúc Anh Đài", tới giờ cũng đã thu hút gần 2 triệu người hâm mộ.
Tài khoản weibo này ban đầu chính là nơi Trình Tiêu gặp Vương Nhất Bác, khi đó cô rất chăm đăng tải weibo, đều là chuyện tình yêu ngọt ngào ấm áp. Có lẽ rất nhiều độc giả cũng đều thích đọc những mẩu truyện như vậy, tới khi Trình Tiêu quyết định sáng tạo bằng cách vẽ manga truyện tranh, bộ truyện bất ngờ được ủng hộ rất nhiệt tình, thậm chí còn xuất bản thành sách tranh bán ra thị trường.
Có điều sau này kể từ khi tiến vào giới giải trí, Trình Tiêu hầu như cũng không vẽ tiếp nữa.
Bộ manga có tên là "Anh", rất hot trên weibo, bình luận đềy là thúc giục cô vẽ chương mới.
Fan số 1: Đại Đại à, tôi bắt đầu theo cô từ năm lớp 10, tới giờ đã qua 6 năm,tôi cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi,khi nào thì cô mới có truyện mới hả! *khóc khóc*
Fan số 2: Lần trước cô ra truyện tôi vẫn còn đang yêu đương, giờ đến con tôi cũng có thể đi mua xì dầu rồi, vẫn chưa có truyện mới, Đại Đại, có phải cô quên chúng tôi rồi không? *cười mếu*
Fan số 3: Cuộc sống quá khắc nghiệt rồi, rất cần được an ủi bởi truyện của Đại Đại, Đại Đại à cô mau có truyện đi mà! *Đại Đại đã ngày thứ n không có truyện, nhớ cô nhớ cô nhớ cô*
Fan số 4: Mọi người đều đang thúc giục, tôi và con gái cũng đã quyết định rồi, nhất định sẽ mua thật nhiều nếu cô có truyện mới.
Fan số 5: Đại Đại, tôi đã đọc đi đọc lại truyện của cô rất nhiều lần rồi, chờ đợi cô tiếp tục rắc thức ăn cho cẩu!
Fan số 6: Thời đó toàn bộ phòng trọ của tôi đều theo dõi truyện của cô, tới bây giờ chúng tôi đều kết hôn cả rồi, cô còn chưa ra chương mới. *Trái tim bị tổn thương sâu sắc*
Fan số 7: Đại Đại, mau cứu người! Chúng tôi cần thức ăn cho cẩu độc thân!
~
Trình Tiêu luôn cảm thấy có lỗi với người hâm mộ, cũng muốn vẽ tiếp cuốn thứ hai nhanh một chút, nhưng gần hai năm nay đều không có linh cảm, không biết có phải do đóng phim nhiều quá đến mụ mị đầu óc rồi không nữa.
Tuần trước đã hứa với người hâm mộ sẽ live stream vẽ một chút, chuẩn bị xong giấy bút, Trình Tiêu liền đeo khẩu trang che kín mặt mũi. Vừa mở live stream, còn chưa kịp vẽ nhưng weibo cô đã tràn ngập bình luận tới tấp:
AAAAAAAAAAAAAAAAAA! Đại Đại live stream rồi! Ngàn năm có một a! Kích động chết tôi rồi!

"Đại Đại, yêu cô chết đi được! Thuận tiện hỏi một câu, khi nào thì có truyện mới!"
"Nữ thần cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Sau này có thể đừng chơi trò mất tích nữa được hay không, chúng tôi vẫn đang đợi truyện của cô!"
"AAAAAA! Đại Đại live stream vẽ rồi, mau mau múa bút nào! Họa thần tiếp theo chính là cô!"
"Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt Đại Đại, da trắng như vậy nhất định là một bạch phú mỹ!
Bất kể Đại Đại trông ra sao, cô đều là nữ thần của tôi! Đại Đại không muốn lộ mặt, chúng ta cũng nên tôn trọng Đại Đại, cô ấy cũng có cuộc sống riêng tư!"
Trình Tiêu vốn cũng định tương tác cùng người hâm mộ một chút, kết quả bình luận muốn nổ tung, cô quyết định cúi đầu tập trung vẽ.
Trình Tiêu vẽ nhân vật em gái dễ thương của nữ chính, fans nói muốn học vẽ nên cô cũng cố tình vẽ chậm lại. Chờ tới lúc Trình Tiêu vẽ xong ngẩng đầu lên, quả nhiên bình luận đều là nịnh nọt tài vẽ của cô và thúc giục truyện.
Trình Tiêu mở micro biến âm, điều chỉnh thành giọng gái vị thành viên, nói:
"Tôi sẽ tiếp tục vẽ, nhưng quả thực cũng không chắc chắn lắm về linh cảm để vẽ, cho nên cũng không dám hứa với mọi người khi nào có truyện mới"
Fans nghe vậy đều muôn phần kích động, nhao nhao bày tỏ ý chỉ cần cô tiếp tục vẽ thì bao lâu cũng chờ.
Trình Tiêu cảm động trước sự ủng hộ của các fans, lại tương tác với bọn họ một chút rồi mới tắt live stream.
Rảnh rỗi tới nhàm chán, Trình Tiêu lại đăng nhập vào weibo diễn viên, khung bình luận thật không dám nhìn, đều là chửi mắng, Buồn cười chính là, lượng người theo dõi weibo của cô tăng mười vạn, đều là đặc biệt vào chửi cô.
Trình Tiêu cắn cắn đầu bút, suy nghĩ nội dung truyện mới.
Còn chưa nghĩ ra được cái gì, điện thoại di động lại vang lên.
Cầm lên liếc một cái, là Vương Nhất Bác gọi video tới.
Trình Tiêu vội vàng sửa lại tóc tai, nhấn nút nhận.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh Vương Nhất Bác cởi trần, tóc tai rối bời, từng giọt nước li ti từ bờ vai rộng một đường chảy xuống dưới, cuối cùng biến mất sau chiếc khăn tắm cuốn ở eo anh.
Vương Nhất Bác hỏi cô:
-Nhìn đủ không?
-Không.
Tầm mắt Trình Tiêu lập tức bị hút vào màn hình, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
-Quay về sẽ cho em sờ đủ.
Vương Nhất Bác cười, ném áo sơ mi lên giường, quyết định sẽ không mặc áo nữa.
Trình Tiêu đảo mắt một vòng, vài giây sau lại lên tiếng:
-Nhất Bác, em vừa nghĩ ra một cơ hội kiếm tiền không tồi.
Vương Nhất Bác đoán ngay được ý cô, nhướn mày:
-Em chịu ư?
Trình Tiêu cười: " Dù sao họ cũng chỉ nhìn được thôi, sẽ không thể sờ."
Vương Nhất Bác liếc cô một cái, hỏi:
-Uống thuốc chưa?
-Rồi.
Bút vẽ bỗng dưng rơi xuống đất, Trình Tiêu liền khom người nhặt lên.
Vương Nhất Bác ngắm cô một hồi, nghiêng đầu đốt một điếu thuốc, lại hỏi:
-Không có linh cảm à?
Trình Tiêu ngạc nhiên: "Anh xem live stream vừa nãy à?"
-Ừ.
Anh hít một hơi, qua màn khói mỏng nhìn cô: "Khi nào về sẽ đưa em đi du lịch, tìm chút linh cảm."
Trình Tiêu "Ừ" một tiếng rồi im lặng.
Vương Nhất Bác dập điếu thuốc, nói:
-Anh không hút nữa.
Trình Tiêu không thích anh hút thuốc, vì để tránh cho cô hít phải khói thuốc, bình thường Vương Nhất Bác cũng sẽ không hút trước mặt cô, chỉ là hôm nay anh lại không nhịn được.
Trình Tiêu có chút mảnh mai, vóc người mềm mại, có chỗ lồi chỗ lõm, lúc cô khom người, cảnh xuân trước ngực lộ ra không xót chút nào.
Nhìn thấy rãnh sâu hun hút kia, đầu óc anh lại không kiềm chế được mà nghĩ linh tinh. Còn có hai chân dài trắng như tuyết, tất cả đều bày ra trước mắt anh.
Giọng Vương Nhất Bác càng trầm xuống:
-Tiêu Tiêu, thật ra thì nhìn rừng mơ cũng không thể bớt khát.
Ánh mắt anh quá mức nóng bỏng khiến Trình Tiêu có chút không tự nhiên, cô kéo chăn che lại chân, nói:
-Vậy thì đừng nhìn nữa.
Vương Nhất Bác:.......
Trình Tiêu suy nghĩ một chút, lại nói:
-Sau này nếu anh lại nghiện thuốc lá, em sẽ cho anh ăn một loại kẹo cai thuốc.
Vương Nhất Bác hỏi cô: "Là cái gì?"
Trình Tiêu giảo hoạt cười một tiếng:
-Kẹo sầu riêng.
Vương Nhất Bác:....
Vương Nhất Bác nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm trầm.
-Tiêu Tiêu hôm nay em chưa gọi anh câu nào.
Anh muốn nghe, muốn nghe cô giống như chú mèo nhỏ nũng nịu thấp giọng gọi anh là Bác Bác.
Trình Tiêu đang cúi đầu nhìn bản vẽ vừa rồi của mình nên cũng không chú ý, chỉ nghe anh thì thầm:
-Tiểu Tiêu.
Bị anh gọi như vậy, Trình Tiêu bỗng nhiên xấu hổ, hai tai nóng lên, gò má đỏ ửng.
-Tiểu Tiêu.
Anh lại lên tiếng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô.
Trình Tiêu thẹn thùng hồi lâu mới thấp giọng gọi:
-Bác Bác.
Mãi tới lúc sau tắt video, Vương Nhất Bác lại quay trở lại phòng tắm, khi đi ra thì nhận được tin nhắn bác gửi tới.
"Nhất Bác, vết thương của con nhóc kia bác đã xem qua, không có gì đáng ngại, cho uống thuốc và bôi ngoài, lúc cháu trở lại sẽ hết"
"Kết quả kiểm tra sáng ngày kia mới có, có gì bác sẽ thông báo cho cháu"
Vương Nhất Bác nhắn lại: "Cảm ơn, bác"
Để điện thoại xuống, Vương Nhất Bác ngồi vào máy tính xử lý mail, chưa kịp vào mạng thì di động lại báo đến hai tin nhắn.
"Nhất Bác, bác biết cháu còn trẻ, sức khỏe dồi dào, nhưng vẫn cần tiết chế một chút, bị cháu dày vò như vậy con nhóc kia sẽ không dậy nổi đâu."
"Bị thương khắp nơi, bác nhìn cũng thấy đau lòng, thế mà cháu còn động chân động tay được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net