Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Thiếu Thương đắc ý, nghĩ rằng nhóc con này dễ lừa thật, định dụ dỗ một chút rồi giành lấy Trương Cực luôn, nghĩ rằng kế hoạch hoàn hảo rồi. Trương Trạch Vũ bề ngoài không hề nghi ngờ người này, trong sáng ngây thơ, nhưng bên trong con người cậu, thật sự tồn tại hai nhân cách. Trạch Vũ cậu không dễ lừa gạt, thậm chí còn lừa gạt lại người khác.

Mấy chiêu trò này của Tiêu Thiếu Thương đối với cậu mà nói thì cậu nắm chắc trong lòng bàn tay.

"Chị ơi." Trương Trạch Vũ hồn nhiên gọi.

"Sao thế?" Tiêu Thiếu Thương cảm thấy bé con này thật ngốc, cứ như một em bé vậy.

"Chị thích Trương Cực sao?" Trương Trạch Vũ cười cười. Tiêu Thiếu Thương sững người, từ khi nào mà bí mật của mình lại bị lộ liễu ra vậy. Nhóc con này cũng thật thông minh, bị nói trúng tim đen rồi. "Không có, sao nhóc hỏi vậy?"

Y ngừng lại một lát, cố ý khiêu khích Tiêu Thiếu Thương "Em thích anh ấy lắm." Trương Trạch Vũ chính là muốn Tiêu Thiếu Thương hại mình, nhân cơ hội đuổi học người này luôn cũng được. Rõ ràng cậu chẳng có tí tình cảm nào dành cho đàn anh kia, nhưng nhân cách thứ hai trong con người thiên thần kia lại thức tỉnh, muốn dạy cho người có ý định hại mình kia một bài học.

Chỉ cần Trạch Vũ cậu nhận thấy có mối nguy hiểm, theo bản năng nhân cách ác quỷ của cậu sẽ trổi dậy, y cũng không phải dạng vừa, Tiêu Thiếu Thương căn bản cũng không phải đối thủ của cậu.

Tiêu Thiếu Thương nghe câu "Em thích anh ấy lắm" có chút không tự nhiên, cẩn trọng nói "Chị thấy hai người cũng đẹp đôi." Trương Trạch Vũ không nói gì thêm nữa, cười trừ cho qua chuyện, chào tạm biệt Thiếu Thương rồi chạy tới chỗ Tô Tân Hạo.

"Đàn anh Trương Cực đâu?" Tô Tân Hạo không thấy hai người đi chung, ngạc nhiên.

"Về rồi." Trương Trạch Vũ lấy điện thoại ra check tin nhắn.

_Trương Cực_

Về nhà chưa?

_Trương Trạch Vũ_

Vẫn còn ở trường.

_Trương Cực_

Nhớ về sớm, Tiêu Thiếu Thương không tốt lành gì đâu !

_Trương Trạch Vũ_

Vâng.

Trương Trạch Vũ cùng Tô Tân Hạo về kí túc xá, hai người lại cùng một dãy phòng nên rất tiện. Bạn nhỏ bây giờ vẫn ở phòng một mình, nghe thông báo ngày mai sẽ có người chuyển vào phòng cậu, chỉ biết là một đàn anh lớp 12 thôi.

Hôm nay Trương Trạch Vũ không nấu cơm, bạn học Tô mời cậu qua phòng ăn cùng. 

"Ngon quá." Trương Trạch Vũ không ngừng cảm thán tài nấu nướng của Tô Tân Hạo, nhất là món trứng xào cà chua. "Ngon thì ăn nhiều vào." Tô Tân Hạo rất vui vẻ khi được người khác khen ngon. Lâu lắm mới ăn bữa cơm cùng nhau, dạo này ai nấy cũng bận nhiều việc.

Sau khi ăn uống no say phòng Tô Tân Hạo, Tiểu Bảo về nhà tắm rửa thay đồ. Mấy ngày nay mệt mỏi đủ rồi, còn nghĩ cách đối phó với Tiêu Thiếu Thương nào kia. Trương Trạch Vũ cậu là người không dễ bắt nạt, chỉ là người thích sống một cuộc sống yên ổn bình an, nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu ai có sở thích xâm phạm lãnh thổ, nước giếng không phạm nước biển, đụng vào xem thử, nước biển mặn cỡ nào.

------

Sáng nay Trạch Vũ dậy sớm đi học, cậu phải trực nhật. Bạn nhỏ chạy tới lớp, vội vàng vứt chiếc cặp xuống rồi lấy chổi quét lớp học cho sạch sẽ. Cậu giặt khăn rồi lau bảng, sắp xếp lại bàn ghế ngay ngắn, thẳng hàng. Lấy bình nước tưới cho chậu hoa nhỏ trên bàn giáo viên và nơi các khung cửa sổ. 

Tiểu Bảo hài lòng với công vệ sinh lớp của mình, có hơi mệt chút nhưng vẫn vui. Bình nước cậu mang theo cậu uống hết rồi nên phải chạy xuống phòng y tế xin chút nước lạnh.

Vừa xuống dưới lại thấy bóng người quen thuộc đang được cô Kim bôi thuốc cho. "Hôm nay sao đây? Lại đánh nhau à?" Trương Cực xua tay nói không có gì. Trương Trạch Vũ rót miếng nước xong trở về lớp học. 

Trương Cực lúc nãy bị thương chỉ là ngoài da, nhưng không hiểu sao lòng cậu cứ nhức nhói, đau xót. Lại là hai nhân cách khác nhau khiến cậu bị ảnh hưởng rồi. Bên ngoài cứ tỏ ra lạnh nhạt với người ta nhưng trong lòng cậu lại lo lắng không thôi, nhìn những vết thương đó nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi. Chỉ là cậu không ngờ tới người bị thương trước mặt mình sau này lại trở thành kẻ có thể biến con người có hai nhân cách như cậu hợp nhất lại.

Bạn nhỏ muốn chạy lại phòng đó hỏi thăm xem anh ta có đau không, khó chịu chỗ nào không. Ngày đầu gặp đã có ấn tượng không tốt về đàn anh tên Trương Cực đó, nhưng ngày ngày tiếp xúc, lại thấy y là một chỗ dựa vững chắc vậy.

"Sao còn chưa đi?" Trương Cực bất ngờ hỏi khiến Trương Trạch Vũ giật mình.

"Đang ngắm trời." Câu trả lời của cậu khiến chính chủ cũng phải bật cười. "Trời đen thế kia chắc chắn sắp mưa rồi, đẹp chỗ nào mà ngắm !" Mặt bạn nhỏ đỏ bừng, hai tai ửng hồng lên, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.

Trương Trạch Vũ bước tới hai bước định đi về lớp thì đột nhiên sựng lại, cậu quay đầu "Anh có sao không?" Câu nói của bạn nhỏ khiến Trương Cực hơi bất ngờ "Không sao, mấy vết thương nhỏ thôi." "Nhớ cẩn thận." Hỏi thăm xong thì Tiểu Bảo bỏ đi.

Hai người họ tâm trạng đều đang rất vui, dường như có một sợi dây vô hình liên kết họ lại. Tiểu Bảo vui vì có thể nói được điều trong lòng mình, Trương Cực thì vui vì được bạn nhỏ hỏi thăm. Đây là lần đầu tiên trái tim Trương Cực như muốn rớt ra ngoài, nằm trong vỏ bọc mười mấy năm cuối cùng vì một người trước mắt lại muốn thả nó ra.

Cậu mang một không khí vui vẻ đi đến lớp, Chu Chí Hâm cũng rất ngạc nhiên. Lâu lắm mới thấy cậu ấy cười tươi như thế, không hiểu có chuyện gì rồi. "Cậu vui phết nhỉ?" Chu Chu vỗ vỗ vai Trương Cực, "Lộ liễu vậy à?" Trương Cực cười nói. Chu Chí Hâm gật gật đầu tỏ ý muốn biết có chuyện gì. 

Trương Cực không lạ gì người này nữa, trực tiếp nói luôn "Bạn thân của Soái Soái nhà cậu đó." Chu Chí Hâm hiểu ý rồi, không làm phiền y nữa, đi về chỗ ngồi.

Ra chơi có trận bóng rổ của đàn anh khối 12 dưới sân, Tiểu Bảo và Soái Soái háo hức chạy xuống giành chỗ. Trương Trạch Vũ đi mua nước còn Tô Tân Hạo giữ chỗ. Trương Cực đi tới, "Em cũng xem sao?" Tô Tân Hạo lịch sự đáp lại "Vâng, còn có... còn có Trương Trạch Vũ, cậu ấy đi mua nước rồi."

Đúng lúc Trương Trạch Vũ quay lại nhìn thấy Trương Cực, ánh mắt từ hai phía chạm nhau. 

[Người này sao lại đáng yêu vậy chứ?] Tim của Trương Cực bỗng nhảy dựng lên, một lần nữa tim cậu lại muốn chạy ra khỏi vỏ bọc này, cậu tạm biệt hai người họ rồi trở lại sân bóng chuẩn bị cho trận đấu, còn ở đây thêm nữa chắc phải đột quỵ vì sự đáng yêu của bạn nhỏ này quá.

Trương Cực và Chu Chí Hâm, hai đại soái ca toàn trường cùng ra sân, khán đài càng đông fan girl hơn. Trưa nay cũng nóng hơn mọi ngày, có thể là do tinh thần nhiệt huyết của các cầu thủ bóng rổ đang hăng hái dưới sân kia.

"Chu ca được nhiều người hâm mộ quá, cậu không sợ mất anh ấy sao?" Trương Trạch Vũ hỏi.

"Chỉ cần anh ấy chịu ở bên tớ là đủ." Tô Tân Hạo cười rồi dán mắt vào trận bóng tiếp. Trước nay Trạch Vũ chưa từng yêu đương, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ thích một người, nhưng Trương Trạch Vũ bây giờ, trong một nhân cách nào đó của cậu cũng đã nhốt lại hình bóng người tên Trương Cực vào trong tim rồi.

Mấy tỷ tỷ ngồi trên khán đài không ngừng la hét tên "Trương Cực". Hôm nay được bạn nhỏ quan tâm nên chơi cũng tốt hơn mọi ngày, ném quả nào trúng quả đó.

"3 điểm, cú ném xuất sắc !" Giọng của trọng tài truyền đến.

Trương Cực mới chính là người thi đấu nhưng Trương Trạch Vũ lại không ngừng lo lắng, không ngừng cảm thán y đang đứng trên trận đấu kia. Bên ngoài vẫn cứ ơ thờ lạnh nhạt nhưng bên trong lại không ngừng cổ vũ người đó, cầu cho người đó được thắng trận.

Tiêu Thiếu Thương từ đâu đi đến, ngồi kế Trương Trạch Vũ "Em có vẻ cũng thích bóng rổ nhỉ?" Trương Trạch Vũ khinh người này ra mặt, nhưng vẫn lịch sự "Vâng." Bảo Bảo này giờ chỉ chăm chú vào trận bóng thôi, Thiếu Thương bên cạnh có nói năng gì cũng không lọt tai cậu nữa, đầu cậu bây giờ chỉ toàn bóng dáng Trương Cực, một cầu thủ xuất sắc nhất mà cậu ngưỡng mộ. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net