Chap 11: Đến thăm [Yoo Youngjae]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đó tỉnh dậy, chỉ thấy bên cạnh mình là một mảnh lạnh lẽo.

Không cần nhìn lịch cũng biết, bây giờ đã là ngày hôm sau.

Tôi mở mắt nhìn lên trần nhà trắng toát, thật nhạt nhẽo, đến cả mùi thuốc sát trùng ở xung quanh, cũng nhạt nhẽo nốt.

Đầu ong ong giống như bị búa đập vào, mắt còn chưa thích ứng được với ánh sáng, liên tục nheo lại làm tôi sinh ra xúc cảm chán ghét.

Tôi cảm thấy, hiện tại có lẽ mình trông rất giống với những  nhân vật trên tivi, mỗi lần tỉnh lại đều thấy không có ai bên cạnh, đều sẽ có cảm giác rất cô đơn.

Tôi trước đây khi nhìn thấy cảnh này, đều sẽ bĩu môi chán ghét, còn nói ra một câu ấu trĩ.

Bây giờ lại cảm thấy, quả thực quãng thời gian sau khi tỉnh lại, bọn họ không có ai bên cạnh, mình cũng vậy, rất tự nhiên mà nghĩ rằng, mình hiểu cảm giác này hơn ai hết.

Thực sự... rất cô đơn.

Im lặng một hồi, tôi từ từ nghiêng mình sang một bên để ngồi dậy, lại cảm thấy cả người mình đau nhức, rồi trong đầu rất tự nhiên mà nhớ đến chùm đèn của ngày hôm kia. Đau đớn cùng kiệt sức, tôi cũng chẳng muốn ngồi dậy nữa.

Thở dài, dạo này tôi rất hay thở dài.

Không biết vì sao, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều.

Tôi nhếch miệng tự giễu, mình thì có gì mà phải nghĩ nhiều?

Bên tay vô thức dùng lực nắm lại, đột nhiên cảm thấy có chút đau đớn.

Tay phải chầm chậm đưa lên, ngang tầm mắt, là một bông hoa màu trắng.

Trên cánh hoa, còn vương theo một chút máu hồng.

Lại thấy một đường màu đỏ chạy dọc xuống từ bên trong lòng bàn tay, từng giọt từng giọt mỗi, rất nhẹ nhàng mà rơi xuống tấm chăn trắng phau.

Là hoa hồng sao?

Trong đầu tôi ngây ngốc, đến cả thấy máu của chính mình cũng ngỡ ngàng, nhành hoa hồng bé nhỏ trong tay bị nhuốm một màu đỏ, thoáng nhìn qua, còn có thể lầm tưởng đây chỉ là một bông hoa mẫu đơn.

Dù rằng không giống, nhưng lại rất giống.

Từng cái gai nhỏ đâm vào lòng bàn tay thật sâu, có lẽ, là do lúc nãy đã dùng quá lực rồi.

Không còn đau nữa.

Không cảm nhận được gì cả.

Cảm giác này... có chút khó chịu.

Tôi cứ nhìn đăm đăm vào bàn tay đang rỉ máu của mình, bông hoa hồng trắng chỉ để nang tầm mắt, từ đây vẫn có thể thấy được, rằng bông hoa này xinh đẹp đến mức nào.

Là ai đã để nó ở đây nhỉ?

Đưa ngón trỏ lên đụng vào cánh hoa, trong khoảnh khắc ấy, cả người tôi đột nhiên sững sờ.

Đầu ngón tay, không có cảm giác.

Mà lúc tôi đưa tay lên, cũng cảm thấy như, cánh tay này không phải là của mình.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ...

"Thằng nhóc kia! Cậu rốt cuộc cũng chịu tỉnh dậy rồi!"

Tôi giật mình đánh rơi cành hoa, bên chỗ cửa vốn dĩ được đóng kín lại xuất hiện một người béo mập, dáng vẻ hiền lành, tức tốc chạy đến bên cạnh tôi.

Não bộ nhất thời, vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

"A..."

Cổ họng... đau quá...

"Đừng cố đừng cố! Nằm yên đó đi!"

Người thanh niên ấy đột nhiên chạy đến bên cạnh tôi, sau đó lại lấy cho tôi một ly nước. Bởi vì anh ấy đứng ở nơi mà ánh sáng không chiếu tới được, cho nên dù có cố gắng thế nào, vẫn là không thể nhìn được mặt của người nọ.

Dòng nước lạnh chảy qua cổ họng, thật sự là thứ cảm giác dễ chịu nhất trên đời này.

Tôi nheo nheo mắt nhìn người bên cạnh, lại không biết được đưa tay lên chạm vào mặt của người đó, người đó không nói gì, nhưng lại dùng lực đánh vào bàn tay tôi.

Đau đấy.

"Thằng ngốc, là quản lí của cậu đây."

Người thanh niên béo mập thở dài thườn thượt, đưa tay kéo mành cửa lại, tôi cũng vừa vặn có thể nhìn thấy mặt của người đó.

Quả thật là anh quản lí, rất béo.

"À, em xin lỗi..." tôi trả lời, dù chẳng có ai hỏi tôi bất cứ điều gì.

Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, tôi chậm rãi đánh giá từng thứ một, lại thở dài, tâm trạng của tôi cũng cứ thế mà tệ đi rất nhiều.

Không có cậu ấy ở đây.

"Youngjae! Cái này là cái gì đây?!"

 Vậy là ý gì?

"Đừng động vào!"

Anh ấy đưa tay khẽ chạm vào tôi, chỉ cảm thấy nơi đang nắm chặt lại vô cùng ẩm ướt.

Dường như... còn rất đau đớn.

Tôi không tự chủ mà hét lên, lại làm anh ấy giật mình rồi.

"Được được, em đừng kích động như vậy!" Jeon Jaehyun lập tức buông tay, đột nhiên nét mặt tái lại như cương thi, sau đấy cũng chỉ biết quay đầu mà chạy đi thẳng.

Tôi biết, anh ấy rất sợ máu.

Nhưng tôi không thể cản anh ấy nhìn thấy nó được, tôi không kịp.

Đưa tay mở chiếc hộp sắt đơn điệu đặt trên tủ, từ đó lấy ra một chiếc băng gạt bình thường, quấn vài vòng quanh tay một cách cẩu thả, rồi lại mặt tỉnh như không nhìn ra bên ngoài.

Sương trắng đọng trên lá, khẽ rơi xuống đất như hạt ngọc quý.

Đơn phương, nguyên lai cũng có thể khiến cho người ta tan nát như vậy sao?

Chính là trái tim tôi hiện tại...

... giống như chết trong cô đơn, tuyệt vọng.

"Không cần buồn, không cần phải miễn cưỡng, chỉ cần cố gắng một chút..."

Không cần phải miễn cưỡng nhớ về người đó, bởi vì cảm xúc hiện tại của tôi, chính là thật lòng.

Yêu cậu ấy, thật sự phải cố gắng rất nhiều.

Còn kết quả, thì lại là chuyện không thể nói trước được.

"Đã tỉnh rồi?" Cánh cửa phòng đột nhiên được mở tung ra, một người thanh niên cao lớn sững sờ đứng đó, miệng nói vọng vào trong nhưng mắt lại chẳng cần nhìn đến.

Tôi giật mình quay người lại, hai mắt mở to đến thất thường, bàng hoàng nhìn lại người thanh niên ấy.

"Nhìn người khác như vậy là bất lịch sự đấy."

Hiện tại, nửa lời cũng chẳng dám thốt ra.

Nếu như mở mắt ra đã không thấy, thì thà rằng đừng xuất hiện nữa. Đằng này lại bất ngờ tới, thậm chí còn chẳng có một mảnh giấy nhắn.

Nghĩ tới mới thấy bản thân thật nực cười, ban nãy đã thất vọng bao nhiêu, giờ lại tỏ ra ba phải thế này?

"Daehyun à? Cậu... tới để làm gì?"

Tôi có gắng né tránh ánh mắt của người kia, tôi nắm chặt lấy chăn, lí nhỉ hỏi lại.

"Quản lý kêu tôi tới, anh ta có việc bận rồi, ngoài ra cũng không có ý tốt." Daehyun đặt một chiếc túi giấy lên trên cái bàn gỗ trong góc phòng, vẫn là không muốn nhìn thấy tôi, trả lời xong liền đi sang chỗ khác.

"À, ra là vậy..." Tôi thở phào.

Cũng may, cậu ấy mà tốt quá, tôi lại lo.

Vốn dĩ đâu thể chỉ vì một lần có tai nạn ngoài ý muốn ấy mà có thể xóa sạch mọi thứ, hơn ai hết, tôi hiểu rõ điều này nhất.

Bởi vì cứ cúi mặt xuống dưới, nên cũng không biết được biểu cảm trên mặt người kia là như thế nào.

Bên tai truyền tới vài tiếng loạt xoạt của giấy bút, sau đó còn có vài tiếng chửi rủa rất nhỏ nhưng vẫn khiến tôi phải nhíu chặt mày lại.

Daehyun không đứng lâu, chỉ một lúc sau đã rời phòng rồi.

"Cậu phải đi rồi sao?" Khi thấy ống quần của người đó xuất hiện ngay trước cửa, tôi lập tức cảm thấy chột dạ, không kiểm soát được mà ngẩng đầu thật cao, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của người đó.

"A..."

"Có vẻ, cậu không thích tôi ở đây." Daehyun cười nửa miệng, tôi không đọc được nụ cười ấy có nghĩa là gì.

Đang tức giận sao...? Không phải.

Không hiểu được, không bắt kịp được.

"Mà tôi cũng không muốn nấn ná với những người không biết tôn trọng người khác."

"..."

Tôi...?

"Túi đồ đó là của cậu, tự chịu trách nhiệm lấy đi, đừng làm phiền đến tôi." Daehyun sau đấy liến lập tức quay đi, nhưng động tác dường như lại không được nhanh nhẹn như trước, một bên chân cứ khập khiễng như người bị tật.

"A... Daehyun..." Vẫn còn chưa nói được gì mà...

Tôi... vẫn chưa hỏi thăm cậu ấy, vẫn chưa được nhìn mặt cậu ấy nữa...

Quả là bất lịch sự mà.

Tôi lê thân người nặng trĩu ra khỏi giường, từng khớp xương truyền đến những cơn đau nhức đến tê dại. Hai chân tôi bủn rủn bước đến chiếc bàn gỗ trong góc tường, bàn tay khó nhọc men theo bức tường trắng nhuộm đậm mùi sát trùng.

Trên chiếc bàn ấy quả nhiên là một cái tụi giấy, kế bên hình như còn có một mảnh giấy nhỏ.

Tôi từ tốn cầm mảnh giấy ấy trên tay, từ từ mở ra từng nếp gấp.

Có hàng chữ nhỏ được ghi một cách nguệch ngoạc, gấp gáp, ở phần đuôi giấy còn phảng phất chút mùi hương nước hoa đắt tiền.

Tôi bất giác nở một nụ cười nho nhỏ, từng ngón tay lại càng nắm chặt lấy mảnh giấy kia hơn.

Trong lúc này, những gì tôi mong cũng chẳng có gì to tát.

"Cố gắng chăm sóc bản thân mình, mọi người rất lo lắng cho cậu."

Chỉ cần như vậy mà thôi.

======================

Đáng lí ra là drop đấy, nhưng tự nhiên nghe lại "Wake me up" vào một ngày không đâu vào đâu, tôi đột nhiên bắt đầu đánh máy đại thôi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net