Chap 8: Danh phận của kẻ đơn phương [Yoo Youngjae]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, cũng đã là chuyện của buổi tối.

Bởi vì tin nhắn của người đó mà cố gắng hoàn thành mọi việc thật sớm, không đợi quản lí mà trở về cho kịp gặp mặt người kia. Đến nhà dù đã là tối muộn, nhưng vẫn chẳng thấy người trong tâm đâu.

Anh Himchan hôm nay không có nhà, mấy đứa nhỏ có lẽ sẽ phải ở lại công ty cho đến sáng mai. Ngồi một mình trong kí túc xá như vậy, dù rằng ngoài trời đông vẫn chưa đến, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Những ngày trước, bất kể là khi nào trở về, đều sẽ thấy cậu ấy lo lắng ngồi đợi.

Vết bầm tím trên tay bởi vì tiết trời mà trở nên đau nhói, giống như những đóa gai đâm vào xương cốt, cực kì thống khổ.

Xoa xoa một vòng quanh cổ tay, lại cảm thấy cực kì ấm áp. Thở dài một hơi, cũng vơi được chút đau lòng. Nhìn về phía sau, lại thấy người mà tôi đang chờ đợi.

"Daehyun a... cậu về rồi." 

Cậu ấy ở phía sau chăm chú nhìn tôi, khuôn mặt bị che mất do làn ánh sáng yếu ớt trong nhà không đủ dùng, cũng giống như đêm hôm ấy, không thể nhìn rõ được biểu tình của người trước mặt là gì.

Daehyun bước đến bên tủ âm tường lấy xuống một thứ gì đó, rồi lại ném lên người tôi.

"Cầm lấy."

 Rất may mà chụp được.

"Cảm ơn..."

Là rượu giảm đau, tôi vì thân thể không tốt, nên anh Yongguk trước khi rời đi đã để lại cho tôi.

Cậu ấy sau đó cũng không nói gì nữa, lẳng lặng ngồi xuống trước mặt tôi, vẫn là biểu cảm bất cần thường thấy, từ tốn nhìn tôi bôi thuốc cho bản thân.

"Cậu nói... có thứ muốn đưa tôi..." Nhẹ nhàng đóng lại nắp lọ rượu, ngồi trước mặt cậu ấy thế này luôn luôn cảm thấy vô cùng ngột ngạt, không khí ám muội xung quanh khiến tôi có phần run rẩy. Đối với tôi mà nói, từ lâu đã rất khiếp sợ con người trầm lặng này.

Daehyun nhìn tôi trong bộ dạng của một con mèo ướt, bất ngờ mỉm cười.

Cậu ấy thất thường như vậy, là muốn đánh tôi nữa hay sao...

"À, đúng là như vậy thật. Cậu đợi chút..." Daehyun đứng dậy, sờ soạn trong túi áo của mình, từ trong ra ngoài, giống như đang tìm kiếm một vật gì đó.

Bộ dạng này... đã bao lâu tôi không thấy rồi...?

Ngay cả giọng nói cũng thật hiền hòa, không phải là những lời miệt thị như thường ngày, mà lại là bình bình thản thản.

Mùi rượu nồng hắt hay vương trên lớp áo kia, hôm nay cũng đã tan biến đi rất nhiều...

"Đây rồi."

Daehyun lấy ra từ tận bên trong lớp áo trong của mình một thứ gì đó rất nhỏ, vàng vàng lấp lánh dưới ánh đèn mập mờ. Vừa nhìn thấy vật đấy, khóe mặt của cậu ấy liền tạo thành một đường cong cong, nhẹ nhàng đến tuyệt mỹ.

"Cái này... đừng suy nghĩ quá nhiều về nó, chỉ là... tôi không muốn giữ nó nữa thôi."

Bàn tay thô ráp hướng về phía tôi, bản thân chưa kịp định hình được vật đó là gì, lại bị kẻ khác ngán đường dập tắt khung cảnh hiếm hoi lúc này của chúng tôi.

"A! Daehyun đó sao! Anh đây đang tìm cậu từ trưa tới giờ, cậu rốt cuộc đã ở chỗ quái nào vậy?!"

Anh quản lí từ bên ngoài bỗng dưng tông cửa chạy vào, khuôn mặt béo mập biểu hiện đầy mệt mỏi, nhìn thấy cậu ấy lại như vừa bắt được vàng, không kịp nhìn xuống xem còn có tôi ở bên trong nhà, đã muốn kéo cậu ấy ra khỏi cửa rồi.

Bàn tay Daehyun bất ngờ nắm lại, thu hồi vật trước mắt tôi về lại phía mình.

"Anh Jang, có chuyện gì mà phải gọi em?"

"Là bên phía nhà sản xuất, họ muốn gặp em để bàn về dự án solo sắp tới."

"Solo? Tại sao... em không biết gì hết!?"

Nét mặt của Daehyun bất ngờ tối sầm lại, những biểu cảm ôn nhu khi nãy bị mây đen làm cho tan biến, tâm trạng của cậu ấy theo lẽ thường, đột nhiên trở nên xấu vô cùng.

"Sao chứ? Chẳng lẽ cậu không thích? Công ty đã quyết rồi, cậu có muốn phản kháng cũng không được đâu!" 

Tôi ngồi im lặng quan sát hai người bọn họ to tiếng qua lại với nhau, lại cảm thấy đầu đang vang lên một trận nhức nhối, không chịu được liền nhăn nhó mặt mày.

Sau đấy, liền không còn nghe thấy giọng của Daehyun nữa.

"Anh, mau đi thôi. Ở đây làm loạn không tốt đâu."

"Lại còn bảo anh làm loạn! Thằng nhóc này..." Anh quản lí dường như cảm thấy rất tức giận, hai hàng chân mày nhíu chặt lại với nhau, tôi không nhìn cũng có thể cảm nhận được.

"Em không muốn ở đây nữa, mau đi. Chẳng phải anh nói là bên kia muốn gặp em sao?" 

Nói xong câu đó, không phải là quản lí kéo cậu ấy đi nữa, mà chính là cậu ta đã xách cổ anh ấy ra khỏi nhà rồi.

Mọi việc diễn ra nhanh đến nỗi, tôi còn chưa kịp ngước lên, đã thấy xung quanh mình chỉ là một mảnh tịch mịch.

Thật không ngờ, Daehyun cũng có lúc bận rộn như vậy.

Món quà khi đó cậu ấy đưa cho tôi, bản thân còn chưa chạm đến, miệng cũng chẳng dám mở ra hỏi, thì cơ hội nhận lấy cũng đã không còn nữa rồi.

Về cơ bản, vẫn là không nên cầm lấy.

Thở dài một hơi, tôi lững thững bước vào phòng mình, đóng nhẹ cửa lại, cũng giống như khép trọn một ngày.

Lại một đêm... không có cậu...










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net