Quyển 1: Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Cuồng Long Ngạo Thiên.

11/9/2018.

"Vâng." Nam nhân, cũng chính là Nam Cung Ý Phong hít sâu một hơi, há miệng, cánh môi hơi run rẩy.

Hắn lại hít sâu một lần nữa, lúc này mới chậm rãi nói, "Tướng quân, thuộc hạ nhận được tín vật ngày trước tiểu thư đưa cho tiểu thiếu gia, người đó, hắn đang ở bên ngoài phủ. Lúc nãy thuộc hạ còn len lén nhìn thử, hắn... Hắn thật sự rất giống tiểu thư!"

"Cái gì?!" Nam Cung Ngạo nghe xong, bất ngờ tới mức bật thẳng từ ghế dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm ra cửa, một lát sau mới hoàn hồn lại, bước nhanh đến nắm lấy cánh tay Nam Cung Ý Phong, bàn tay ông run rẩy, ánh mức cũng trừng thật lớn, "Ngươi nói thật sao?!"

"Thiên chân vạn xác! Tướng quân, ngài nghĩ vị thiếu gia kia có thể nào là tiểu điện hạ hay không?!" Nam Cung Ý Phong dường như không hề cảm thấy cỗ sức mạnh kia đã sắp bóp nát tay ông, kích động hỏi.

Nam Cung Ngạo lúc đầu đương nhiên mừng rỡ vô cùng, thế nhưng một lát sau ông đã bình tĩnh lại, nghe được câu hỏi của Nam Cung Ý Phong, ông trầm ngâm một lát, mới nói: "Cho người kia vào đây, là thật hay giả, chỉ cần thấy mặt ắt sẽ rõ. Nếu là thật, vậy thì quá tốt, thế nhưng nếu là giả,..." Sắc mặt Nam Cung Ngạo nháy mắt biến đổi, trở nên âm trầm đáng sợ, "Ta nhất định cho hắn biết, đại giới việc lừa ta, hắn gánh không xuể."

********

Lê Lạc chán gần chết, bèn quay đầu nhìn hết bốn phía, hắn đã ở đây hơn 20 phút rồi.

Cũng may hắn cũng tí nội lự què quặt, có thể sưởi ấm thân thể được, nếu không trong cái thời tiết âm độ này, hắn chán không chết cũng lạnh chết. Tuy nói là vậy, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy tay chân mình sắp lạnh đông lại rồi.

Tần Dục nhìn thoáng qua Lê Lạc, im lặng đi tới cạnh hắn, nhẹ nhàng nắm tay hắn, giây tiếp theo, một dòng nước ấm đã men từ tay Tần Dục chảy sang Lê Lạc, khuếch tán đến toàn thân.

Lê Lạc bị động tác bất ngờ của Tần Dục doạ sợ, là nam nhân, đối với việc bị nam nhân khác nắm tay -- cho dù mấy năm nay đều bị Tần Dục bắt ép ngủ chung một cái giường, hắn đối với một vài hành động thân mật của Tần Dục cũng không quan tâm lắm. Thế nhưng giữa thanh thiên bạch nhật lại bị nắm tay như thế này, trong lòng Lê Lạc cũng hơi khó chịu.

Nhưng mà thậ sự là ấm quá không bỏ ra luôn thì làm sao giờ _(:3_/ L)_, tiết tháo - kun, mày thật sự đã lìa đời rồi sao... Giờ chỉ có thể nói, thói quen thật sự là đáng sợ mà...

Vào lúc Lê Lạc vẫn còn đang phân vân giữa việc chọn tình yêu hay là nghe lí trí, từ trong phủ Nam Cung xuất hiện ra một nô tài, chạy đến chỗ hai người đứng.

Lê Lạc ngay lập tức giãy tay ra khỏi Tần Dục, hơn nữa còn lùi về sau nửa bước, đứng ở phía sau Tần Dục.

Tần Dục không đổi sắc mặt thu hồi tay, chỉ là vào lúc rụt tay về lại im lặng lấy ngón tay xoa xoa lòng bàn tay. Tựa hồ như đang cảm nhận chút ít sự lạnh lẽo, mềm mịn còn sót lại.

Một tên nô tài chạy đến trước mặt Tần Dục và Lê Lạc, thái độ cung kính nói với Tần Dục: "Vị công tử này, mời ngài tiến vào phủ."

Tần Dục gật gật đầu, đem dây cương ngựa cả hai người quăng cho tên nô tài kia, sau đó mới nói: "Đi thôi."

Tên nô tài dắt hai con ngựa, lẳng lặng bước sau Tần Dục và Lê Lạc hai bước, sau khi đã đi vào phủ rồi, hắn mới đem ngựa đưa cho một tên nô tài mặc quần áo màu sắc khác hắn. Tiếp đó hắn lại đi về phía trước Lê Lạc và Tần Dục hai ba bước, thái độ cung kính dẫn đường.

Lê Lạc vừa đi đường vừa đánh giá hoàn cảnh chung quanh, ở trong sách, mấy thứ này chỉ là một vài từ miêu tả, mà bây giờ, chúng lại thật sự xuất hiện trước mắt Lê Lạc.

Nghĩ đến lát nữa sẽ được trực tiếp nhìn thấy mỹ nữ Liễu Nhược Yên, Lê Lạc liền nhịn không được kích động.

Cho dù mỹ nhân chỉ có thể ngắm chứ không thể đụng, nhưng mà cũng có thể đã con mắt, còn có thể hơi an ủi những tháng năm sống đầy đau khổ này của hắn.

Đương nhiên, quan trọng nhất là -- nữ chính xuất hiện rồi, nam chủ ắt hẳn sẽ không kề cận hắn như vậy nữa... nhỉ?

Cuối cùng hắn cũng có thể thoát khỏi kiếp nạn làm gối ôm hằng đêm rồi, thân thể nam nhân cứng như thế, làm sao có thể bì được với thân thể mềm mềm mại mại của nữ hài tử được!

Lê Lạc gần như không che giấu nổi tâm tình nóng bỏng của bản thân, hai ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng về phía trước. Hắn nhớ rõ ràng mình viết vào lúc này Nam Cung Ngạo và nữ chính sẽ đi ra nghênh đón nam chính.

Quả nhiên, sau khi hai người rẽ vào một đoạn hành lang gấp khúc, đi đến trước cánh cửa một đình viện bị cây cối che khuất, Lê Lạc liền thấy hình bóng bốn người đứng tại đó.

Trang phục tím nhạt, khuôn mặt nhìn thoáng qua còn mang vẻ non nớt, nhưng hoàn toàn là một khuôn mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, mà một đôi mắt lấp lánh kia, lại đang mang đầy vẻ tò mò nhìn sang bên này.

Lê Lạc nhìn nữ chính vẫn đang trong giai đoạn lớn, cho dù hắn không hề có ham mê luyến đồng, nhưng vẫn không nhịn đươc run một cái. Là một trạch nam đã làm bạn bạn với Tay Phải đại ca nhiều năm, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đến nhường này, hắn thật không thể nào nhịn được cảm giác mặt đỏ tim đập.

Tần Dục đi bên cạnh Lê Lạc nhìn thấy rất rõ chút biến hoá của hắn, cùng ánh mắt sáng rực của hắn, mày hơi nhăn lại, trong mắt loé lên một ít buồn bực, bước chân hơi nhanh lên, chắn trước mặt Lê Lạc.

Lê Lạc đang nhìn chằm chằm nữ chính đến xuất thần, bỗng nhiên thấy trước mắt đã bị một thân ảnh cao lớn chặn mất.

Nhìn bóng lưng Tần Dục, Lê Lạc khôg nhịn được chửi bậy hai câu: thằng nhãi, ông đây cũng không cướp vợ cậu, chỉ xem có một chút thôi mà, có cần gấp thế không? Ý độc chiếm trong buổi đầu gặp mặt có cần lớn thế không hả thiếu niên?

Lê Lạc không nhìn được cảnh tượng phía trước, chỉ có thể nghe được một âm thanh thành thục nghẹn lại một lát, sau đó lại như tìm được giọng nói của mình, hỏi: "Ngươi... Ngươi là người đưa túi gấm đó?"

Tần Dục hơi nghiêng mình, chắp tay với Nam Cung Ngạo. Ánh mắt sắc bén khi nhìn về phía ông cũng hơi thu liễm lại, sắc mặt cũng biến hoá vài phần: "Đúng vậy."

Nam Cung Ngạo nhìn bộ dáng của Tần Dục, trong lòng đã tin sáu phần thiếu niên này là cháu ngoại mất tích đã lâu của ông. Tảng đá đè nặng trong lòng đã buông ra hơn nửa, thậm chí, trong mắt ông cũng đã không còn sự đề phòng lúc đầu nữa.

"Ngươi chắc hẳn biết quy củ Nam Cung gia đi?" Nam Cung Ngạo tra hỏi.

Tần Dục nghe xong, trong con ngươi tối đen lộ ra một vẻ hiểu rõ, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng thả lỏng hơn nhiều, "Đúng vậy."

"Nếu đã vậy thì đi vào đi, Lân nhi cũng đi với ta luôn, Nhược Yên ở đây nói vài câu với tiểu bằng hữu này đi, chúng ta chỉ đi một chút thôi."

"Vâng, Nam Cung bá bá."

Lê Lạc nghe được Nam Cung Ngạo nhắc nhở, suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Cho dù tên nhãi Tần Dục này phòng trước phòng sau, vẫn là phòng không nổi nam nữ khác biệt, bây giờ ông ngoại cùng chú hắn muốn đi kiểm tra hình xăm gia tộc, nữ chính tự nhiên không vào được, mà một kẻ ngoài như hắn, cũng không thể nào có thể biết bí mật của Nam Cung gia được.

Khoé miệng Lê Lạc không nhịn được hơi hơi cong lên, mà Tần Dục đúng lúc quay đầu nhìn về hắn, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt Lê Lạc, sắc mặt y lập tức phát lạnh, ánh mắt không vui nhìn Lê Lạc.

Lê Lạc lập tức thu hồi biểu tình trên mặt, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhin loạn xung quanh.

Sắc mặt Tần Dục lại càng hắc, y quay đầu nhìn phía Nam Cung Ngạo, "Cho hắn vào đi, hắn là người ta tin tưởng nhất." Dừng một chút, y lại nói thêm, "Nếu không có hắn, lúc này ta có thể đã không đứng đây."

"Vậy được rồi, vị này xin cũng vào đi." Nam Cung Ngạo đánh giá Lê Lạc, lại suy nghĩ một lát mới gật đầu đáp.

Từ từ, ta một chút cũng không muốn đi vào xem Tần Dục loả thể mà, cầu để ta ở ngoài này, thật vất vả mới có em gái manh manh để nói chuyện mờ. QwQ

Tần Dục vì sao lại keo kiệt với ta như vậy, thật là độc ác quá đi mất. ヽ('Д')ノ

Lê Lạc nội tâm tan vỡ bị Tần Dục lôi vào phòng, cánh cửa đóng lại chặn đi đôi mắt em gái ở ngoài cửa.

********

Sau khi xác nhận thân phận Tần Dục, địa vị của y và Lê Lạc nhất thời giống hệt như tên lửa, bay bay bay lên cao~
Phòng Tần Duc được sắp xếp ở địa phương an toàn nhất, bên ngoài sân mỗi canh giờ sẽ lại thay một đội lính gác mới, đem cái sân thành quốc bảo mà canh.

Hiển nhiên sau khi trải qua 6 năm mất đi con gái và cháu trai, Nam Cung lão tướng quân phi thường bảo hộ Tần Dục, mỗi một mối nguy hiểm đối với y đều sẽ bị ông bóp chết từ trong trứng.

Ánh nắng xuyên vào trong căn phòng*

* QT nó thế. Mị cũng không biết bản QT thiếu hay là tư tưởng tác giả bay nhanh quá, cốt truyện cũng high theo nữa QwQ.

Lê Lạc cau mày nằm trên giường, quần áo trên người đã cởi hết một nửa, để lộ tấm lưng trắng noãn. Xương bả vai xinh đẹp hơi nâng lên, đầu ngoái lại phía sau, giống như đang cố gắng nhìn tình cảnh cánh lưng mình.

"Đừng nhúc nhích." Tần Dục đè vai Lê Lạc xuống, bàn tay màu mạch khoẻ mạnh đè phần người dưới của Lê Lạc. Ánh mắt thâm trầm lạ lùng.

"Sao rồi? Vết thương côn trùng cắn lần trước còn chưa có khỏi à?" Lê Lạc chỉ đành phải nằm sấp xuống, vùi đầu vào tấm chăn mềm mại, rầu rĩ hỏi.

Nói đến cũng kì quái, hắn với Tần Dục vừa mới vào ở cái sân viện này, y đã không còn yêu cầu hắn ngủ cùng một gian nữa. Tội nghiệp hắn còn không có vui vẻ được bao lâu, ngủ qua một đêm tỉnh lại liền thấy lưng mình truyền đến từng đợt tê dại.

Tự quay đầu xem thì không thấy, soi gương lại mờ mờ không rõ, chỉ thấy được vài vệt hồng hồng. Đến cuối chỉ có thể tìm Tần Dục xem giúp, thế mới biết được, sau lưng hắn đã bị mấy con côn trùng cắn sưng lên vài vệt.

"Ta lại thoa cho ngươi một ít thuốc, phỏng chừng mấy ngày sau sẽ khỏi."

"Ồ, vậy được rồi." Lê Lạc nghe Tần Dục nói như thế, cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, ngoan ngoãn thả lỏng thân thể, để cho Tần Dục thoa thuốc.

Tần Dục nhìn bốn vệt hồng sắc trên tấm lưng trắng ngọc của Lê Lạc do y cắn ra, hầu kết không nhịn được lăn lộn, nếu không phải ngày hôm đó Lê Lạc chọc y giận, y cũng sẽ chẳng lưu lại dấu vết rõ ràng như vậy. Cũng may đứa ngốc thần kinh thô này không nghĩ nhiều.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Dục lại thấy khổ, cứ theo cái dạng này, nếu y không chịu làm cái gì rõ ràng, vậy phỏng chừng hắn cả đời cũng sẽ không biết tâm tư của y đi?

Nhưng mà hiện tại... Vẫn chưa tới lúc, lực lượng của y vẫn chưa đủ, không thể đem ngươi này vĩnh viễn trói lại.

Ngón tay Tần Dục dính thuốc mỡ, mềm nhẹ vẽ loạn trên vài vết thương y tạo ra. Ánh mắt chứa đầy nỗi khát vọng, nóng bỏng nhìn lướt qua vòng eo nhỏ gầy, dừng ở cặp mông vểnh lên, bị tiết khố màu trắng bao bọc.

Một ngày nào đó, y sẽ đem thân thể này đè ép dưới thân, làm cho hắn vĩnh viễn không thể nhìn nữ nhân khác, trong lòng trong mắt chỉ có thể có y, chỉ có thể nhớ y, chỉ có thể hầu hạ dưới thân y.

Vĩnh viễn thuộc về y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net