Quyển 1: Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Cuồng Long Ngạo Thiên.

19/5/2018.

Ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống mặt đất, khí nóng bốc lên làm cảnh vật vốn ảm đạm xung quanh trở nên hơi chút vặn vẹo.

Đó là một tiểu thôn nghèo khổ, các căn nhà xung quanh đều được đắp bằng bùn đất, lại phủ thêm rơm rạ khô lên làm mái.

Một nam tử gù lưng, tóc đen mực, vẻ mặt vô cùng mỏi mệt chậm rãi đi tới, bước chân nặng nề đạp lên mặt đất khô cằn nứt nẻ, băng qua đồng ruộng, đi vào trong căn nhà cũ nát.

Một phụ nữ thân mang vải thô, đầu đội khăn vuông, trên tay còn ôm một bé trai xanh xao đã sớm chờ ở đó, vẻ mặt nôn nóng nhìn về phía cửa.

Vừa thấy được nam nhân trung niên, trong mắt nữ tử đã loé lên một tia mong đợi: "Đương gia, thế nào rồi? Tiền thuế của chúng ta năm nay có thể cho thiếu không?"

Nam nhân lắc đầu, đặt mông ngồi xuống trước cửa, lôi ống thuốc lào từ trong lồng ngực ra, hút thuốc.

Thật lâu sau, hắn mới thở dài một hơi, nói: "Địa tô không giảm, cũng không cho thiếu, hơn nữa còn tăng thêm một phần, Hương gia còn nói, địa tô tháng mười cũng phải nộp một lượt."

Nữ tử nghe xong liền khóc rống lên, "Như thế chúng ta làm sao mà sống bây giờ, con ta đã sắp chết đói rồi, còn nộp địa tô... Vậy người bên trên không phải là muốn chúng ta chết sao!?"

Tình cảnh đồng dạng cũng xảy ra ở khắp nơi trên nước Tần, nhân dân vốn đã bất mãn với số thuế Tần Viêm đặt ra sau khi lên ngôi, hiện tại lại càng oán hận gã.

Mà nỗi hận này, dưới không khí áp lực nặng nề, chỉ cần một tác động, sẽ lập tức biến thành mũi dao sắc nhọn, chĩa thẳng về hướng Tần Viêm.

******

"Ha ha ha, tốt lắm, tốt lắm! Như vậy lại càng cho chúng ta thêm cái lý do!" Trong phòng khách rộng rãi, Nam Cung Ngạo đọc xong mật báo trên tay, mặt mày lập tức hồng hào, vuốt vuốt chòm râu dài, cười sang sảng đưa mật báo cho Tần Dục đang ngồi bên phải ông, "Các ngươi cũng nhìn xem, cuối cùng tên tặc tử này cũng làm cho chúng ta một chuyện."

Tần Dục nhanh chóng đọc hết mật bái được đưa tới tay, trong mắt xuất hiện một vệt vui mừng, y đã bố trí kế hoạch lâu lắm, hiện tại cuối cùng cũng có thể thực hiện.

Y phải nắm giữ tốt cơ hội này, phải đem nước Tần nắm giữ một lần nữa. Chỉ cần có thể ngồi lên ngôi vị đó, y sẽ có đầy đủ lực lượng, có thể nắm chặt người đó trong tay.

"Ông ngoại, kế hoạch mà chúng ta sắp xếp, có phải sắp thực hiện được đúng không?"

"Đúng vậy, rèn sắt phải rèn lúc còn nóng." Nam Cung Ngạo gật đầu, "Thời cơ vừa mới tới, chúng ta phải thừa dịp tên tặc tử Tần Viêm chưa kịp xử lí mà đưa ngọn lửa phẫn nộ này, thiêu đến mạnh nhất!"

********

Một tháng sau, vào lúc oán khí của dân chúng đã chạm tới điểm bùng nổ, một tin đồn nhanh chóng lan ra.

Vị trí đương kim hoàng đế này là do gã sát hại đệ đệ ruột mình, hơn nữa còn hạ độc thái thượn hoàng cùng hoàng hậu trước mới có được, căn bản không phải do thái thượng hoàng truyền cho gã.

Mà vị đệ đệ ruột kia nghe nói từ nhỏ đã thông minh đáng yêu, đối đãi người lễ phép, tâm địa còn thiện lương, không chút nào giống vị hoàng đế bệ hạ tàn bạo bất nhân hiện tại.

Tuy rằng dân chúng gần như chưa từng gặp Tần Dục, thế nhưng trước đó họ cũng đã từng nghe qua mỹ danh về vị điện hạ này, lại thêm tác phong của đương kim hoàng đế, bởi vậy tất cả mọi người nhất thời lại hoài niệm vị điện hạ kia.

Bi thán lẽ trời bất công, thế nào lại cho một tên hoàng tử ác độc như vậy lên ngôi hoàng đế, đúng là trời xanh không mắt.

********

Biện kinh, hoàng cung, Dưỡng Tâm điện.

"Choang!"

Một chén trà ngọc mạnh mẽ đập thẳng vào nền đất, vỡ thành nhiều mảnh, nước trà nóng bỏng xối lạnh run người quỳ phía dưới.

"Đáng chết, là ai truyền lời đồn! Trẫm nhất định sẽ phanh thây hắn, không cho hắn chết tử tế!"

"Hoàng... Hoàng thượng xin bớt giận." Nam nhân quỳ dưới đất càng thêm run rẩy, không dám ngẩng lên, chỉ biết dập đầu không nhừng với Tần Viêm mang long bào.

"Bớt giận? Vì sao trẫm lại phải bớt giận! Tra! Tra cho trẫm! Trẫm muốn nhìn xem rốt cuộc là thứ gì, lại dám nhảy nhót trên đầu trẫm!"

"Vâng, vâng, vâng, vậy thần... Thần xin lui trước." Nam nhân quỳ dưới đất vẫn không dám ngẩng đầu, tiếp tục quỳ, đầu cuối thật thấp, quỳ nhích từng chút ra khỏi Dưỡng Tâm điện.

"Hừ!" Tần Viêm phất mạnh ống tay áo, âm trầm đi đến phía sau long án, trong mắt chợt loé lên vài vệt hung ác nham hiểm.

Lời đồn thế này, không lẽ là... Không biết đã nghĩ đến thứ gì, sắc mặt gã lại càng thêm khó coi.

Xem ra có một vài người, hắn lại phải phái người đi theo dõi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net