Chương 92: Kết cục thê thảm, đả kích liên tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Hi ngẩn ra, An Cửu có ý gì?

Lồng ngực càng đau đớn kịch liệt, Diệp Hi ôm ngực: "Ngươi... Ngươi có ý gì?"

"Có ý gì sao? Ta chưa nói với ngươi à?" An Cửu khẽ cười.

Sắc mặt Diệp Hi trần xuống.

An Cửu thuận tay đưa kim châu cho nhóm di nương, nói: "Các vị phải nhớ kỹ, hôm nay ta có thể cho các ngươi những thứ này, nếu ngày nào đó, các ngươi không giữ được lời hứa, vậy đừng trách ta không thu hồi tất cả về, khi ấy đừng trách ta vô tình."

"Vâng, vâng, vâng, chúng ta nhất định sẽ không thất hứa. An Cửu tỷ tỷ, vừa rồi Huệ tỷ tỷ nói rất đúng, Diệp Hi này là con đỉa, bám vào ai đều sẽ hút khô máu của người ta, chúng ta sao có thể để ông ta lợi dụng!" Sở di nương đáp.

Nếu lời An Cửu nói là thật, An Mạt quận chúa do Diệp Hi hại chết, vậy ông ta đúng là tội ác tày trời, như thế, bọn họ càng không thể có bất cứ liên quan gì với ông ta, bằng không, nói không chừng một ngày nào đó bị nam nhân này ăn tươi nuốt sống còn không biết là chuyện thế nào.

"Tốt, tốt lắm!" An Cửu vừa lòng, "Một khi đã vậy, cầm đồ, lập tức rời khỏi đây, An Dương Vương phủ không chứa chấp người của Diệp gia."

"Vâng, vâng, vâng, chúng ta đi ngay." Mấy di nương vội phụ họa, lập tức đứng lên, cầm kim châu, không thèm nhìn mẫu tử Diệp Hi một cái, gấp gáp rời khỏi phòng.

Diệp Hi và lão phu nhân nhìn mấy người này, nói không rõ trong lòng có tư vị gì.

"Diệp Quốc Công, bọn họ đều đi rồi, ngài còn nhìn làm gì? Hiện tại đến phiên các ngươi rồi!"

Lão phu nhân và Diệp Hi không khỏi căng thẳng, bọn họ sắp bị đuổi khỏi nhà sao?

Không, mẫu tử họ sao có thể có kết cục này?

"Đây là nhà của Diệp gia ta, An Cửu ngươi cướp đồ củ a Diệp gia, ngươi sẽ không được chết tử tế!" Lão phu nhân lạnh giọng quát.

An Cửu bật cười: "Cướp đồ của Diệp gia?"

Bà già này, đã đến lúc này còn không biết xấu hổ!

An Cửu chậm rãi tới trước mặt lão phu nhân, duỗi tay đỡ bà ta từ dưới đất lên, cười như không cười: "Vậy lão phu nhân nhớ phải sống lâu một chút, sống lâu trăm tuổi, như vậy mới có thể nhìn xem ta có được chết tử tế hay không!"

Đồ của Diệp gia?

Nếu bà ta thật sự chấp nhất như thế, vậy cứ mặc bà ta, dù sao cũng nên để bà ta nếm thử cảm giác đồ của mình bị người khác cướp đọa, không phải à?

"Lão phu nhân, ngươi tuy rằng sống lâu hơn An Dương vương phi nhiều năm như vậy nhưng đều là sống uổng phi, bởi vì, cho đến hiện tại, ngươi chưa từng đấu thắng bà ấy, ngươi ngay cả một người đã chết cũng không đấu lại!"

Lão phu nhân ngẩn ra, cánh tay được An Cửu đỡ không nhịn được mà run rẩy, nhìn gương mặt bà ta hận cả đời này, trong đầu chỉ có hai chữ không ngừng xoay quanh, không thể vứt đi được.

Xích Minh... Xích Minh...

Đột nhiên, bà ta như bắt được điểm gì đó, hai mắt sáng lên, hận ý càng điên cuồng mãnh liệt: "Xích Minh... Năm đó Thẩm Diên giải tán Xích Minh để an lòng tiên đế, hiện tại, ngươi lần nữa tập kết Xích Minh, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? An Cửu, ngươi muốn mưu triều soán vị? Ha ha... Hay, hay cho một An Cửu, ngươi hay lắm, ngươi không sợ ta truyền việc này ra ngoài sao! Đương kim Hoàng Thượng biết được, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!"

Hay lắm, không ngờ lúc này ông trời vẫn không tuyệt đường sống của Diệp gia, giúp họ phát hiện bí mật lớn này, có được nhược điểm của An Cửu, bà ta cho dù chết cũng an tâm, có An Cửu, ngoại tôn nữ của Thẩm Diên chôn cùng thật sự không gì tốt hơn, không phải sao?

An Cửu híp mắt, không hề lộ vẻ lo sợ: "Chứng cứ đâu? Lão phu nhân nói ta tập kết Xích Minh, mưu triều soán vị, tội danh lớn như vậy còn có chứng cứ, nếu ngươi không lấy được chứng cứ, đó là mưu hại! Lão phu nhân, ngươi có thể thử xem, xem người ta có tin ngươi không!"

Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống, hưng phấn trong mắt dường như ngưng kết lại.

Trầm mặc nửa ngày, lão phu nhân mới bật cười: "An Cửu, chứng cứ sao? Ta sẽ tìm ra chứng cứ. Còn nữa, ngươi đừng đắc ý quá sớm, cho dù không có tòa nhà này, ta và Hi Nhi vẫn có thể sống tốt. An Cửu, chúng ta chờ xem, là ngươi có thể cười đến cuối cùng, hay là Diệp gia ta cười đến cuối cùng!"

"Được, vậy An Cửu kính cẩn không bằng tòng mệnh, chúng ta đợi xem, xem là ai có thể cười nhìn đối phương chết không nơi chôn thây!"

Mẫu tử này cho rằng nàng lấy về tất cả là kết thúc sao?

A, mấy năm kia, khổ sở An Cửu phải chịu là gì? Năm đó, mẫu thân An Cửu chết phải tính sổ thế nào?

Cho dù nàng không có chứng cứ Diệp Hi hại chết An Mạt, không có cách nào đưa ông ta ra ngoài công lý, nhưng ai nói nàng muốn báo thù thì phải cần chứng cứ trong tay?

An Cửu lạnh giọng: "Hai vị, à không, còn cả Diệp Thanh... Các ngươi cũng mau cút khỏi đây, trong phủ này phàm là người từng hầu hạ chủ tử Diệp gia đều cút ra ngoài cho ta, tòa nhà này, về sau họ An, không phải họ Diệp!"

Quản gia và gia đinh ở bên ngoài nghe vậy mới hoàn hồn, lập tức quỳ xuống.

"Đại tiểu thư... Bọn thuộc hạ..." Lưu Đạo dẫn đầu, mọi người bắt đầu xin tha.

An Cửu mất kiên nhẫn: "Còn nói thêm một câu nữa, các ngươi ngay cả cơ hội thu dọn đồ đạc cũng không có!"

Đại tiểu thư có ý gì? Nàng muốn đuổi họ đi sao?

Lưu Đạo ý thức được điểm này, nghĩ đến bản thân còn chút bạc, hiểu bản thân ở trước mặt Đại tiểu thư không là gì, lập tức đứng dậy, vội vàng rời đi. Những hạ nhân khác thấy quản gia có hành động này cũng đều sửng sốt, trong đó có vài người nhớ tới bản thân ngày xưa ít nhiều từng khi dễ tiểu thư, không còn ôm bất cứ hi vọng gì.

Hạ nhân từng người rời đi, An Cửu cố ý bảo Hồng Linh đi theo, miễn cho họ lấy đồ của An Dương Vương phủ.

Hạ nhân đi rồi, Diệp Hi và lão phu nhân càng cảm nhận rõ sự tan nát của Diệp gia, nhưng lúc này bọn họ không thể để lộ mặt yếu đuối trước mặt An Cửu, thậm chí là cúi đầu.

Lão phu nhân đi đến bên cạnh Diệp Hi, ném khăn tay cho ông ta: "Lau đi, chúng ta vẫn còn cửa hàng, dù sao cũng có chút bạc, vẫn chưa tới thời điểm sơn cùng thủy tận!"

Lời này, lão phu nhân nói với Diệp Hi, nhưng thực chất là nói cho An Cửu nghe.

An Cửu muốn nhìn bọn họ bị chê cười sao?

Không có cửa đâu! Một ngày bà ta chưa chết, An Cửu đừng hòng thấy Diệp gia bị chê cười!

Diệp Hi hiểu ý lão phu nhân, nhận khăn gấm, lau sạch máu tươi trên khóe miệng, hít sâu một hơi. Diệp Hi ông ta vẫn là Diệp Quốc Công, ai cũng không thay đổi được, An Cửu này càng không thể.

Nâng cằm, Diệp Hi liếc nhìn An Cửu, lạnh lùng nói: "An Cửu, nhục nhã hôm nay phải chịu, ngày nào đó Diệp Hi ta sẽ bắt ngươi trả lại toàn bộ."

"Được, ta chờ." An Cửu châm chọc, "Đi thong thả, không tiễn!"

Lửa giận trong lòng Diệp Hi và lão phu nhân lên đến cực điểm, mất tòa nhà này như cắt một miếng thịt trên người, nhưng họ lại không thể làm gì. Vừa ra khỏi cửa, trong phòng lại truyền tới tiếng của một người.

"Cha... Tổ mẫu..." Giọng nói kia vô cùng yếu ớt, chính là của Diệp Thanh bị trói nằm dưới đất không thể động đậy, từ lúc bị Diệp Hi đánh, gã đã thoi thóp, nhưng lúc này, thấy tất cả mọi người đều rời đi, trong lòng gã lại sợ hãi không nói nên lời.

Diệp gia không còn, bản thân rơi vào tay An Cửu, kết cục chắc chắn vô cùng thảm hại.

Diệp Hi và lão phu nhân cứng đờ, nhưng không dừng lại, rất nhanh đã biến mất.

"Cha... Tổ mẫu..." Diệp Thanh kêu gào càng thảm thiết.

An Cửu khẽ cười: "Diệp đại thiếu gia, xem ra, cha và tổ mẫu thương ngươi đều không cần ngươi nữa, vậy ngươi nên làm sao đây?"

"An Cửu..." Diệp Thanh nghiến răng, nghĩ đến bản thân trúng kế An Cửu, liên lụy Diệp gia mất hết tất cả, tâm trạng như thiên đao vạn quả, xé rách đau đớn.

"A, hận ta sao? Người ngươi nên hận là phụ thân ngươi, nếu năm đó ông ta không chiếm đoạt An Dương Vương phủ, còn hại An Mạt quận chúa, hôm nay ta sao phải đối phó Diệp gia? Ngươi yên tâm, phụ thân và tổ mẫu ngươi không cần ngươi, ta đây nể mặt ngươi đã giúp ta, sẽ không bỏ ngươi không màng."

Hai mắt Diệp Thanh sáng lên, nhưng ánh mắt kia lại mang chút hoài nghi: "Ngươi..."

"Nhìn ngươi lúc này, nói chuyện cũng đau, thôi, lời cảm tạ ngươi không cần nói nhiều, chỗ ta còn chút kim châu, toàn bộ đều cho ngươi, coi như là thù lao của ngươi. Có số kim châu này, ngươi cũng có thể sống qua ngày." An Cửu lấy kim châu trên bàn nhét vào xiêm y của Diệp Thanh.

Diệp Thanh giật mình, không thể tưởng tượng được.

Nàng hào phóng với hắn như vậy sao?

Không biết vì lý do gì, bất an trong lòng gã vẫn không thể tan đi được.

"Nam Minh, ngươi tự mình tiễn Diệp đại thiếu gia ra ngoài đi!" An Cửu xoay người, không thèm nhìn Diệp Thanh một cái, nhưng khoảnh khắc đó, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia quỷ dị.

Ngay cả Lẫm Phong nhìn, trong lòng cũng không nhịn được mà rét run.

"Vâng." Nam Minh nhận lệnh, một tay bắt lấy Diệp Thanh, mặc cho Diệp Thanh đau đớn kêu lên, ra khỏi phòng.

Trong phòng, chỉ còn lại An Cửu, Lẫm Phong, Lam Nguyệt cùng nha hoàn của Lam Nguyệt - Thải Hương.

"Ngươi cứ thả Diệp Thanh đi như vậy? Ngươi để Nam Minh đưa gã đi đâu?" Lẫm Phong nhướng mày, đây không phải tác phong của An Cửu mà hắn quen biết!

Nữ nhân này tàn nhẫn độc ác không thua ai, đắc tội nàng, kết cục chỉ có một.

An Cửu híp mắt: "Dáng vẻ này của Diệp đại thiếu gia, đưa tới ổ ăn mày là thích hợp nhất!"

Ổ ăn mày?

Không chỉ Lẫm Phong, ngay cả sắc mặt Lam Nguyệt cũng dao động.

Nếu chỉ ném vào ổ ăn mày thì không có gì, nhưng trên người gã giấu nhiều kim châu như vậy, hơn nữa thân thể kia sớm đã bị Diệp Hi đánh đến thê thảm không nỡ nhìn, đến lúc đó, những tên ăn mày kia nổi máu tham tiền, muốn lấy số kim châu kia, mà Diệp Thanh một chút lực phản kháng cũng không có.

Đây không phải sắp xếp cho Diệp Thanh, mà là đẩy gã vào đường chết.

Lam Nguyệt nhìn An Cửu, không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi, từ ngày An Cửu trở về, đây là lần đầu nàng cảm thấy nữ nhân này tuyệt đối không thể chọc vào.

Nếu không cần thiết, không ai ngốc mà đối địch với nàng. Nghĩ tới tất cả những gì vừa diễn ra, Lam Nguyệt nhẹ giọng: "Đại tiểu thư, ta không quấy rầy nữa, đi trước."

An Cửu lúc này mới nhớ tới vị biểu tiểu thư của quốc công phủ này, nhìn Lam Nguyệt, nữ nhân này không giống như những người khác ở Diệp Quốc Công phủ. Mới nghĩ tới đây, nha hoàn Thải Hương bỗng quỳ xuống.

"Thải Hương..."

Hành động này ngay cả Lam Nguyệt cũng ngẩn ra, theo bản năng muốn kéo Thải Hương đứng dậy, nhưng nàng ta lại tránh đi, nhìn An Cửu: "Đại tiểu thư, cầu xin Đại tiểu thư giữ biểu tiểu thư ở lại. Trong phủ này, biểu tiểu thư xưa nay chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, cùng với những phu nhân di nương đó, thậm chí là lão gia, lão phu nhân đều không quá thân thiết, nàng ấy chưa từng hại Đại tiểu thư. Thân thể biểu tiểu thư yếu đuối, không chịu nỗi bôn ba, cầu xin Đại tiểu thư đừng đuổi biểu tiểu thư đi!"

"Thải Hương, ngươi hà tất phải như vậy? Đừng khiến Đại tiểu thư khó xử!" Lam Nguyệt nhẹ nhàng trách mắng, hơi nhíu mày, nhìn An Cửu, mỉm cười, "Đại tiểu thư, người đừng nghe Thải Hương nói, thân thể ta trong khoảng thời gian này tĩnh dưỡng ở Thanh Ninh Tiểu Trúc đã tốt hơn rất nhiều, ở đây, không còn bị đám phu nhân di nương kia xem thường, Lam Nguyệt đã rất thỏa mãn, không dám cầu xin gì thêm. Đại tiểu thư sau này hãy bảo trọng."

Nói tới đây, Lam Nguyệt hành lễ với An Cửu, rồi nhìn Thải Hương: "Thải Hương, chúng ta đi thôi."

Đây là tự đi, nếu còn ở lâu, chỉ sợ sẽ giống những người khác trong phủ bị đuổi ra ngoài.

"Biểu tiểu thư..." Thải Hương kêu.

An Cửu nhìn Lam Nguyệt tới cửa, nhíu mày, cuối cùng cũng lên tiếng: "Khoan đã."

Lam Nguyệt dừng bước, nhưng không xoay người.

"Ngươi và Diệp gia rốt cuộc có quan hệ gì?" Lam Nguyệt này từng cứu nàng một mạng, ân tình này nàng cũng đã báo đáp, có điều, nữ tử này và An Cửu trước kia tóm lại vẫn có chút tương đồng.

"Ta... Ta là bà con xa của Diệp Quốc Công, nương của ta gả tới Yến Châu, sinh ta không được bao lâu thì mất, Diệp Quốc Công thấy ta đáng thương... Mới đưa ta về. Đại tiểu thư, người không cần nhớ gì cả, ta dù sao cũng có chút quan hệ với Diệp Hi, còn ở lại đây thật sự không ổn."

An Cửu trầm ngâm một lát, nhìn thoáng qua Lẫm Phong: "Nếu không ở lại đây, vậy để Lẫm Phong an bài chỗ ở cho ngươi đi!"

Lam Nguyệt ngẩn ra, theo bản năng quay đầu, ý cười trên khóe miệng càng đậm: "Không, không cần, kẻ như ta chỉ cần một nơi nương náu là được, ta đã không còn là tiểu nữ hài năm đó phải dựa vào Diệp gia mới có thể sống, ta có chút tay nghề thêu thùa, hẳn có thể nuôi sống chính mình, Đại tiểu thư không cần lo lắng cho Lam Nguyệt."

An Cửu nhìn nữ tử này, từ khi Lam Nguyệt vào Thanh Ninh Tiểu Trúc, giao thoa giữa các nàng cũng rất ít, nàng cũng không phí thời gian tìm hiểu nữ nhân này, hiện tại nàng mới phát hiện, Lam Nguyệt trông có vẻ nhu nhược, nhưng bên trong lại có khí thế, khí thế khiến nàng thưởng thức!

"Được, vậy coi như ta chưa nói gì."

Hai người nhìn nhau, Lam Nguyệt dẫn theo Thải Hương ra khỏi phòng.

Mãi đến khi chủ tớ hai người họ biến mất khỏi tầm mắt, An Cửu hơi nhíu mày: "Lẫm Phong, ngươi đi điều tra xem, lời Lam Nguyệt nói rốt cuộc có phải sự thật hay không."

Bà con phương xa...

Nàng không phải không tin, nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác kỳ lạ, kẻ vắt chày ra nước như Diệp Hi mà thu nhận một bà con xa sao?

Lẫm Phong nhưỡng mày cười: "Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của chủ tử, Liễm thiếu chủ ta sắp thành chân sai vặt rồi! À phải, Diệp Hi kia... Ngươi cứ buông tha như thế? Ông ta vừa nói muốn Đông Sơn tái khởi đây, nếu một ngày nào đó ông ta thật sự Đông Sơn tái khởi, e rằng sự việc lại càng phiền toái! Dù sao, ông ta vẫn là Diệp Quốc Công!"

Hoặc là, nên đuổi cùng giết tận thì tốt!

"Tha cho ông ta? Ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho ông ta sao? Diệp Quốc Công? Rất nhanh thôi, ông ta sẽ không phải!"

Lẫm Phong kinh ngạc, càng cảm thấy hứng thú, chẳng lẽ trong kế hoạch của An Cửu còn có hành động khác?

Rất nhanh ông ta sẽ không phải?

"Ngươi đã làm gì?"

An Cửu nhún vai, cười như không cười, không nói gì cả.

Tất cả đều không nằm ngoài tính toán của nàng, lần này, Diệp Hi và lão phu nhân rời khỏi đây, dù thế nào cũng không thể sống yên ổn, mà nàng... An Cửu nhíu mày, nghĩ tới Bắc Sách, đã hai ngày rồi không gặp y, nam nhân kia đã là trượng phu của nàng, còn không thể chấp nhận hiện thực sao?

Nghĩ tới bí mật trên người y, trái tim An Cửu quặn thắt, nàng không thể để ý cứ tránh nàng như vậy, xem ra, nàng phải nghĩ cách ép y xuất hiện!

An Cửu ngồi xuống ghế, rơi vào trầm tư.

Mà giờ phút này, Lam Nguyệt vừa rời khỏi Thanh Ninh Tiểu Trúc vội vàng hướng về cổng lớn, Thải Hương đuổi theo phía sau, rốt cuộc vẫn không kiềm chế được nghi hoặc trong lòng: "Tiểu thư, Đại tiểu thư rõ ràng có ý giữ người tiếp tục ở lại trong phủ, những phu nhân di nương đó đi rồi, lão gia lão phu nhân cũng đi rồi, ở đây sẽ không còn ai khi dễ chúng ta, người vì sao phải quật cường như vậy?"

Lam Nguyệt dừng bước, liếc nhìn Thải Hương, trong đôi mắt trầm tĩnh lập lòe một tia khôn khéo.

"Ngươi biết cái gì? Hiện giờ, tòa nhà này đối với ta mới là nơi nguy hiểm nhất, lão gia và lão phu nhân đi rồi, mọi sự chú ý của Đại tiểu thư sẽ chuyển sang ta, mà có một số việc..." Lam Nguyệt chua xót, "Trên thế gian này, sợ rằng không ai có thể che giấu An Cửu quá lâu!"

An Cửu quá khôn khéo, đôi mắt kia bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấu nàng, mà nàng... Có quá nhiều lý do không thể bị nhìn thấu.

Lúc này, rời đi mới là lựa chọn tốt nhất, cách An Cửu thật xa, nói không chừng, có thể giữ được một đời an ổn.

Thải Hương nhíu mày càng chặt, lời biểu tiểu thư nói càng khiến nàng ta nghi hoặc khó hiểu, đang muốn hỏi thêm, Lam Nguyệt đã không cho nàng ta cơ hội, trầm giọng nói: "Đi thôi, rời khỏi phủ đệ này, tìm một tòa nhà, hoặc là... Rời xa kinh thành mới là lựa chọn sáng suốt nhất."

Rời khỏi kinh thành?

Đang yên lành sao phải rời khỏi kinh thành?

Vì sao biểu tiểu thư dường như rất hoảng loạn bất an, đây là dáng vẻ trước nay nàng ta chưa từng thấy biểu tiểu thư như vậy!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thải Hương lòng đầy nghi hoặc, đợi hoàn hồn, lại phát hiện biểu tiểu thư đã đi xa, Thải Hương lúc này mới vội đuổi theo.

Chủ tớ hai người mới ra khỏi phụ đệ, liền thấy Diệp Hi và lão phu nhân đang muốn lên xe ngựa, nhưng đúng lúc này, ở góc phố có vài người tới, thấy Diệp Hi ở đây liền âm ĩ lên.

"Ở đó, ở đó... Ông ta không phải muốn bỏ trốn đấy chứ! Mau, đừng để ông ta chạy thoát!"

Động tĩnh này, không chỉ khiến Lam Nguyệt kinh ngạc, Diệp Hi vừa muốn lên xe cũng muốn nhíu mày, nhìn những người đó dưỡng như vì mình mà tới!

Những người đó tới càng tới gần, Diệp Hi mới khẳng định suy đoán.

"Diệp Hi, ngươi muốn bỏ trốn sao? Không có cử đâu!" Trong đó có một người thở hổn hển, nhưng khí thế rõ ràng không muốn buông tha cho đối phương.

Diệp Hi giật mình, những người này đều là đối tượng hợp tác của sản nghiệp Diệp gia, bọn họ...

"Các vị, xin hỏi có chuyện gì mà vội vã như vậy?" Diệp Hi chắp tay, vẫn giữ lễ nghi của một quốc công.

Mấy người kia nhíu mày, cười khinh, trong đó có một người lạnh lùng nói: "Chuyện gì? Ngươi còn không biết chuyện gì? Diệp Hi, chúng ta kính ngươi là Diệp Quốc Công mới có ngươi nợ bạc, nhưng cho dù như thế ngươi cũng không thể bỏ đi như vậy, thiếu tiền hàng của chúng ta mà không nói gì!"

Thiếu tiền hàng?

Diệp Hi lảo đảo một cái, sắc mặt âm trầm: "Tiền hàng gì?"

"Ngươi giả ngu hả? Đã mấy tháng rồi ngươi còn chưa trả tiền đấy! Ngươi xem, đây... Mấy thứ này đều là phiếu định mức quản sự của các ngươi viết." Người nói mở một chồng giấy cho Diệp Hi xem.

Những người khác thấy thế cũng làm theo, Diệp Hi nhìn đống phiếu định mức này, sắc mặt càng trắng bệch.

"Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì?" Diệp Hi hoảng loạn, đây quả thật là phiếu định mức do quản sự của ông ta ký, bên trên thậm chí còn có con dấu của ông ta.

Tại sao lại như vậy? Lần trước quản sự bẩm báo tình hình không phải thế này!

Hay là... Diệp Hi đột nhiên nghĩ tới An Cửu.

"Đáng chết, là ả, lại là ả!" Diệp Hi dậm chân, nghiến răng nghiến lợi.

"Sao lại thế này?" Lão phu nhân đã lên xe ngựa, nghe động tĩnh bên ngoài, cũng xuống xe, nhìn nội dung trên phiếu định mức, cơ thể lảo đảo một cái, nếu không có xe ngựa phía sau chống đỡ, sợ rằng đã ngã xuống đất.

Đúng, là nàng, chính là nàng!

"Chứng cứ đều rõ ràng, Diệp lão gia, hôm nay chúng ta giải quyết tất cả tiền hàng đi."

"Đúng vậy, giải quyết đi, nhìn bộ dáng ngài lúc này là muốn bỏ trốn đúng không!"

Trong đó có một người nhìn về phía cửa, phát hiện mấy hắc y nhân dưới sự chỉ huy của một nữ tử tháo bảng hiệu "quốc công phủ" xuống.

Lão phu nhân và Diệp Hi nhìn bảng hiệu bị ném xuống đất, trong miệng Diệp Hi tràn ngập vị tanh ngọt, quốc công phủ... Không còn, thật sự không còn nữa sao?

"Hừ, tòa nhà này cũng bán đi rồi à? Quả nhiên là muốn bỏ trốn! Diệp Quốc Công, ngươi như vậy là không trượng nghĩa rồi, cho dù muốn đi cũng phải trả hết món nợ này!"

"Đúng thế, trả tiền đi, Diệp Quốc Công!"

Những người tới ai nấy đều giương nanh múa vuốt, không chút lưu tình.

Diệp Hi hít sâu một hơi: "Ta... Không có tiền."

Hiện giờ, ông ta chỉ còn lại hai biệt viện cùng mấy cửa hàng, ông ta còn trông cậy vào những gia sản đó để xoay người, tuyệt đối không thể để bọn họ biết.

Nhưng ông ta càng không muốn để bọn họ biết, có người lại càng không cho ông ta được như ý muốn. Hồng Linh mới chỉ huy người dỡ bảng hiệu quốc công phủ xuống, nhìn qua đây, khẽ cười: "Diệp Quốc Công nào không có tiền, ngài ấy chẳng phải còn một vài toàn viện và cửa hàng sao?"

Chỉ một câu đơn giản liền khơi dậy ngàn tầng sóng.

Diệp Hi trừng mắt nhìn Hồng Linh, còn chưa kịp hận, những kẻ tới đòi nợ đã không kiềm chế được.

"Diệp Hi, hừ, còn muốn gạt chúng ta để quỵt nợ à? Thiếu nợ thì trả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net