Phúc lợi của Nhàn Phi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nhàn Phi, muội mau đứng lên đi, có gì từ từ nói.

Dung Âm tiến đến muốn đỡ Nhàn Phi dậy nhưng nàng ấy nhất quyết không chịu đứng dậy, đôi mắt cũng rưng rưng nhìn Dung Âm, hai hàng lệ chực chờ rơi xuống. Dung Âm nhìn Nhàn Phi một màn như thế thì nhất thời không biết phải xử lý ra sao, tại sao lần nào các phi tần đến tìm nàng là đều khóc lóc như vậy?

- Thần thiếp mạo phạm nương nương, tội đáng muôn chết. Hoàng hậu nương nương, mạng này của thần thiếp, muốn chém muốn giết tùy ý người định đoạt.

- Nhàn Phi, bổn cung lệnh cho muội đứng lên.

Dung Âm đành phải dùng uy nghiêm của hoàng hậu để bắt Nhàn Phi đứng dậy, lau đi nước mắt cho nàng ấy. Chính Dung Âm cũng hồn nhiên không biết được hành động ấy của nàng đối với Na Lạp Thục Thận lại biến thành một sự đả kích lớn. Đây chính là nhu tình hay sao?

Nhàn Phi bắt lấy đôi tay Dung Âm, nâng niu nắm lấy, đưa lên môi nhẹ nhàng hôn. Dung Âm theo phản xạ muốn rút tay về nhưng Nhàn Phi nắm cũng thật chặt, lại còn đặt tay Dung Âm lên ngực nàng.

- Phú Sát Dung Âm, nàng có cảm thấy nhịp đập của trái tim ta không? Nó còn đập là vì nàng đấy.

Dung Âm nghe đến đấy thì bất giác rùng mình một cái. Từ trước đến giờ Nhàn Phi luôn luôn là người thu liễm, tính tình điềm đạm, thậm chí Dung Âm còn thật ngưỡng mộ sự điềm đạm của nàng ấy. Vậy mà bây giờ Nhàn Phi đột nhiên lại hướng nàng nói những lời tán tỉnh bay bướm như vậy, thật là dọa cho Dung Âm sợ chết mất.

- Nhàn Phi, những lời muội vừa nói bổn cung sẽ coi như không nghe thấy gì, chuyện đêm hôm trước cũng chưa từng xảy ra. Muội về suy nghĩ về những việc mình đã làm, hảo hảo chấn chỉnh lại bản thân đi.

Dung Âm xoay người muốn rời đi thì bị Nhàn Phi kéo lại, liền mất đà ngã nhào vào người nàng ấy. Nhàn Phi cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày nàng được gần gũi với Dung Âm đến như vậy. Cảm giác được ôm nữ nhân mà nàng yêu nhất trong lòng so với việc ở đằng sau dõi theo nàng ấy quả thật khác nhau một trời một vực. Mùi hương hoa nhài phảng phất len lỏi vào từng giác quan của Thục Thận, khiến đầu óc nàng trở nên mụ mị.

Từ trước đến giờ, Thục Thận nàng chưa từng đặc biệt yêu thích một thứ gì. Cao Quý Phi đam mê hát hí, Thuần Phi đam mê dược liệu, duy chỉ có nàng là không đam mê một thứ gì cụ thể cả, đối với chuyện gì cũng không cảm thấy có hứng thú. Nay nàng mới phát hiện ra thứ khiến nàng mê đắm nhất lại chính là Phú Sát Dung Âm.

- Ta thật hận bản thân. Tại sao lại không bày tỏ với nàng sớm hơn, không gần gũi với nàng hơn, để lãng phí nhiều thời gian như vậy? Dung Âm, ta yêu nàng.

Dung Âm nghe ba tiếng "ta yêu nàng" của Nhàn Phi thì mặt liền đỏ lên. Cho dù trước đó vài canh giờ cả Anh Lạc và Thuần Phi cũng đều đã nói yêu nàng nhưng đối với sự bày tỏ này Dung Âm vẫn cảm thấy thật bỡ ngỡ. Dung Âm đẩy nhẹ Nhàn Phi ra, quay lưng về phía nàng ấy. Trước giờ Hậu cung luôn là nơi thiếu thốn tình cảm nhất, khi mà cả ngàn nữ nhân phải tranh giành tình cảm của một nam nhân. Nàng tuy là hoàng hậu nhưng cũng phải chấp nhận chờ đợi thứ tình cảm ban phát của hoàng thượng, bản thân cũng đã sớm quen với sự cô đơn. Nay đột nhiên lại có quá nhiều tình cảm đều đặt lên người nàng như thế, Dung Âm nhất thời cũng không biết phải xử trí ra sao.

- Dung... không,...  hoàng hậu nương nương,  thần thiếp sẽ không làm khó nương nương nữa. Chỉ cầu xin nương nương sau này đừng né tránh thần thiếp, để cho thần thiếp được ở phía sau bảo hộ người.

Nói đoạn, Nhàn Phi nhanh chóng lấy lại phong thái lãnh đạm của mình, nhún người hành lễ xin lui, trong lòng sớm đã vỡ vụn. Nàng cũng không ngờ bị khước từ sẽ đau đớn đến thế, cứ tưởng bản thân đã chuẩn bị thật tốt, bất quá tình cảm sẽ lại một lần nữa chôn chặt trong lòng, mọi chuyện sẽ lại giống như trước kia không có gì bất đồng. Ai ngờ trái tim lại bị Dung Âm một tay bóp nát, đau đến không thở được. Nhàn Phi hít sâu một ngụm, nhấc bước rời khỏi Trường Xuân Cung.

Dung Âm nhìn theo bóng lưng đơn bạc của Nhàn Phi, biết chính nàng vừa gây ra cho nàng ấy biết bao nhiêu đau khổ, lòng cũng chợt thắt lại. Tâm trí nổi trôi biết bao nhiêu là suy nghĩ....

- Thục Thận!

Nhàn Phi nghe tiếng Dung Âm gọi mình thì liền theo phản xạ quay đầu lại, nước mắt tuôn rơi lã chã. Dung Âm bước đến chỗ Thục Thận, rụt rè nắm lấy tay nàng ấy như muốn trấn an. Đừng khóc nữa có được không?

- Dung Âm, nếu nàng không có tình cảm với ta thì đừng cho ta hy vọng được không? Ta không cần nàng thương hại....

Thục Thận rút tay ra toan đi khỏi thì Dung Âm lại gấp gáp vòng tay từ phía sau ôm lấy nàng ấy, báo hại Thục Thận đôi chân cũng không thể nhấc lên được nữa, chỉ biết cam tâm tình nguyện để cho Dung Âm ôm.

- Không phải là ta cố ý khước từ tình cảm của muội. Chỉ là... mọi chuyện diễn ra quá nhanh, muội cũng không phải người duy nhất nói yêu ta. Ta không biết phải làm gì mới đúng, phải làm gì mới không phụ các nàng, càng không muốn các nàng vì ta mà khổ sở. Ta... ưm..

Nhàn Phi đột nhiên xoay người lại, dùng ngón tay thon dài nâng cằm Dung Âm, nhẹ nhàng hôn lấy. Đôi môi của Dung Âm thơm mềm, khiến người ta phải trầm mê, Thục Thận cũng không ngoại lệ, đã hôn qua một lần liền nghiện, muốn hôn mãi không thôi.

- Dung Âm, nàng nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần nàng để bọn ta ở trong tim, để cho bọn ta được sủng nàng thì chuyện gì bọn ta cũng có thể tự động thu xếp chu toàn. Dung Âm ngoan, việc gì cũng không cần nghĩ đến nữa, chỉ cần sống hạnh phúc thôi, có được không?

Nhàn Phi hôn lên khóe mắt Dung Âm, ngăn không cho dòng lệ chảy xuống, nàng ấy chính là đang cảm động muốn khóc. Hy sinh vì nàng nhiều như vậy làm gì, nàng cũng đâu có xứng đáng?

- Đừng khóc. Nàng mà khóc để mắt bị sưng lên, mấy con cọp cái kia sẽ tìm ta tính sổ mất.

- Các ngươi sao lại hoang đường như thế? Ta không thể cho các ngươi bổng lộc, cũng không thể giúp gia tộc nhà các ngươi thăng tiến. Yêu ta vốn chẳng được ích lợi gì...

Thục Thận âu yếm hôn lên tóc Dung Âm, nhắm mắt hưởng thụ hương hoa nhài thanh khiết trên mái tóc nàng ấy. Thấy Dung Âm đôi mắt to tròn ngước lên nhìn nàng, không kìm được mà lại hôn lên môi Dung Âm một cái.

- Trong tình yêu vốn dĩ không thể tồn tại toan tính và vụ lợi. Ta yêu nàng, tình yêu của nàng chính là phúc lợi duy nhất ta cần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net