Thế nào mới là yêu? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tịnh Hảo! Đừng nháo nữa, mau mặc vào đi.

Dung Âm một tay che mắt, một tay đưa y phục ra trước mặt Tịnh Hảo, khua khoắng trước mặt nàng ấy làm Tịnh Hảo không khỏi bật cười. Dung Âm của nàng sao lại thẹn thùng đến vậy, mặt mũi đều đã đỏ lên hết, thật là khiến người ta muốn trêu chọc mà. Tịnh Hảo tiến đến chỗ Dung Âm, một thân xích lõa ôm chầm lấy nàng, gắt gao cọ xát. Tịnh Hảo thực sự muốn thấy bộ dạng Dung Âm vì nàng mà động tình, thật khả ái!

- Ti.... Tô Tịnh Hảo! Muội còn tiếp tục làm chuyện vô lại, ta liền gọi người đến đưa muội về!

Chẳng phải đã hứa với nàng là chỉ đến châm cứu thôi sao...

- Tỉ nỡ sao?

- Trân Châu! Trân..ưm..

Tịnh Hảo vội lấy tay che miệng Dung Âm lại, giật lấy bộ trung y trên tay nàng ấy rồi đành ủy khuất mặc vào, vừa mặc vừa hướng Dung Âm nhìn nàng trách móc. Đằng nào lát nữa cũng sẽ cởi ra, bây giờ mặc vào làm gì đây? Phú Sát Dung Âm, nàng thật là không hiểu phong tình một chút nào hết!

- Dung Âm, nàng nhìn xem. Chúng ta có phải nhìn rất giống phu thê hay không?

Tịnh Hảo chậm rãi cởi từng lớp y phục của Dung Âm, ánh mắt ngọt ngào nhìn nàng. Giá như các nàng có thể mãi mãi như vậy ân ân ái ái, không cần phải quan tâm đến chuyện gì khác nữa.

Châm cứu một lúc cũng đã xong. Lần này không dụng dược nên cảm giác đau hơn hẳn, khiến Dung Âm không khỏi nhăn nhó. Tịnh Hảo nhìn thấy bảo bối của nàng đau như thế thì không khỏi xót xa, sau khi châm xong liền lấy thuốc xoa lưng cho Dung Âm. Mà Dung Âm cũng ngoan ngoãn nằm yên để cho Tịnh Hảo xoa bóp lưng cho mình.

Đôi tay mềm mại của Tịnh Hảo yêu chiều lả lướt trên tấm lưng trần của nàng, thêm cả thuốc bôi mát rượi làm dịu đi những mũi kim châm, cảm giác thực sự tốt hơn rất nhiều. Dung Âm ngâm nga trong miệng, nàng thấy bản thân mình được các nàng ấy cưng chiều như vậy thật cũng không tệ,  bất quá chỉ cần cẩn thận nhìn trước nhìn sau một chút, không để Hoàng Thượng phát giác thì sẽ không có vấn đề gì.

- Dung Âm, đã đỡ đau chưa?

- Ừm... đã tốt hơn nhiều rồi. Nhưng muội xoa lưng cho ta thêm một chút nữa được không? Cảm giác thật thích a~

Trái tim của Tô Tịnh Hảo thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực. Đã lâu lắm rồi nàng mới được chân chính thấy lại Phú Sát Dung Âm. Thường ngày nàng là Phú Sát Hoàng Hậu, hiền lương thục đức, mỹ mạo đoan trang. Nhưng vốn dĩ đó chỉ là lớp vỏ bọc để cho thiên hạ nhìn thấy. Dung Âm của nàng từ nhỏ đã yêu tự do, tính tình nghịch ngợm, thích chơi đùa, hổ nháo, thậm chí còn thường xuyên rủ Tịnh Hảo đi phá phách.

Nhưng từ lúc đặt chân vào Tử Cấm Thành, tiếp nhận danh phận làm mẫu nghi thiên hạ, buộc phải gánh vác trách nhiệm trên vai thì Phú Sát Dung Âm cũng không còn nữa, nàng ấy chỉ có thể làm Phú Sát Hoàng Hậu. Nàng ấy luôn cố gắng trở thành một hoàng hậu thật tốt, vì Phú Sát gia, vì Đại Thanh, vì nỗi sợ bị người đời chỉ trích.

Tô Tịnh Hảo biết, Dung Âm của nàng từ lúc đăng cơ đến nay không có được mấy ngày hạnh phúc. Chỉ hận không thể mang nàng ấy ra khỏi Tử Cấm Thành ngột ngạt này, cùng nhau cao chạy xa bay, sống một cuộc đời khoái hoạt, vui vẻ....

- Tịnh Hảo, ta muốn xoa tiếp mà~

Dung Âm không cảm thấy động tác tay của Tịnh Hảo nữa mới lười biếng hé mắt ra một chút, tìm lấy bàn tay của Tịnh Hảo đặt lại lên lưng mình. Người ta đã bảo là muốn xoa tiếp rồi mà, Tô Tịnh Hảo xấu tính, sao lại không chiều nàng?

Tịnh Hảo đang suy nghĩ đến thất thần, nước mắt cũng thực muốn rơi xuống. Nhưng một động tác vừa rồi của Dung Âm lại làm nàng phì cười, thật đáng yêu chết đi được! Dung Âm lúc này không khác gì một tiểu hài tử, chỉ biết nũng nịu. Mà Tịnh Hảo cũng chỉ muốn chiều Dung Âm đến hư thì thôi. Thiết nghĩ, cho dù không thể đem Dung Âm cao chạy xa bay nhưng có thể ở đây cùng nàng ấy, chăm sóc, bảo vệ cho nàng ấy cả đời thì Tô Tịnh Hảo nàng cũng mãn nguyện.

- Tiểu Dung Âm của ta vẫn không thay đổi chút nào. Mỗi khi trời mưa lớn là liền biến thành mèo nhỏ, chỉ muốn được chiều chuộng vuốt ve. Một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ nữa.

- Vậy ra muội thích bổn cung nghiêm chỉnh?

Dung Âm phụng phịu nhìn Tịnh Hảo, làm nàng ấy không kìm được mà cúi xuống hôn Dung Âm một cái, mà Dung Âm cũng để yên cho Tịnh Hảo hôn mình. Nụ hôn của Tịnh Hảo so với của Hoàng Thượng vẫn tốt hơn rất nhiều, thật mềm ngọt, khiến người ta yêu thích không thôi.

- Chỉ cần đó là nàng thì dù có nghiêm chỉnh hay càn rỡ ta cũng đều yêu. Mà đương nhiên là ta thích nhất lúc người ta yêu hạnh phúc rồi!

Yêu? Ngụy Anh Lạc vừa lúc nãy nói yêu nàng, bây giờ Tô Tịnh Hảo cũng nói yêu nàng. Mà tình yêu của các nàng, Dung Âm cũng không biết làm cách nào báo đáp. Chính bản thân Dung Âm cũng không biết là nàng yêu ai hơn, chỉ biết rằng nàng thật ích kỉ, muốn tình yêu của cả hai nữ nhân này.

- Tịnh Hảo.... Thật sự yêu ta?

- Nếu ta không yêu nàng thì hiện tại ta phải ở trong cung làm phi hay sao?

Nói đoạn, Tô Tịnh Hảo buông Dung Âm ra, nằm quay lưng về phía nàng ấy, thật muốn dỗi hờn một phen. Dung Âm sao lại có thể nghi ngờ tình yêu của nàng? Tất cả những gì Tịnh Hảo nàng làm từ trước đến giờ đều là vì Phú Sát Dung Âm cả.

- Ta không có ý đó mà, đừng giận.

Tịnh Hảo cảm thấy đôi tay của Dung Âm vòng qua eo mình, rụt rè ôm lấy thì tâm cũng sớm trở nên mềm nhũn, đành quay lại ôm lấy Dung Âm, để nàng ấy rúc vào cổ mình.

- Dung Âm, thật muốn như vậy ôm nàng cả đời.

Dung Âm không nói gì, chỉ nhắm mắt hưởng thụ sự ấm áp và hương thơm trên người Tịnh Hảo. Nàng ấy cũng thật thơm đi. Nhưng lại nghĩ tới câu Tịnh Hảo vừa nói với nàng. Tịnh Hảo là vì nàng mới tình nguyện vào cung làm phi? Dung Âm cứ muốn hỏi lại thôi, hướng mắt lên nhìn Tịnh Hảo rồi lại nhìn đi chỗ khác, bộ dạng lấm lét cũng thật buồn cười.

- Dung Âm, sao vậy?

- Ta... Chỉ là vốn dĩ muội có thể sống một cuộc sống tự do tự tại...

Bản tính của Tô Tịnh Hảo, Dung Âm hiểu rất rõ, vì nàng ấy với Dung Âm là cùng một dạng, đều rất yêu tự do. Tịnh Hảo vì nàng mà tự giam mình trong Tử Cấm Thành cả đời, đáng sao?

- Dung Âm ngoan, không cần nghĩ nhiều. Đều là ta cam tâm tình nguyện, một chút cũng không hối hận.

Cái ngày mà nàng hay tin Dung Âm phải gả cho Bảo thân vương Hoằng Lịch, trở thành Đích phúc tấn, cảm giác mất đi tình yêu lớn nhất của cuộc đời còn đau đớn hơn mất đi sinh mệnh, quả thật rất thống khổ. Cảm giác ấy đến tận bây giờ Tô Tịnh Hảo vẫn còn nhớ như in. Tịnh Hảo yêu tự do nhưng lại càng yêu Phú Sát Dung Âm, để mất đi nàng ấy thì tự do tự tại cũng có còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Tịnh Hảo hôn lên đôi mắt còn đang vương lệ của Dung Âm, nhẹ nhàng vỗ về nàng ấy, trong lòng cũng cảm thấy thật ấm áp. Tô Tịnh Hảo thiết nghĩ, hiện tại nàng được ở cùng với Dung Âm một chỗ, được hảo hảo chăm sóc cho nàng ấy, yêu thương nàng ấy, cứ như vậy cho đến suốt cuộc đời cũng rất tốt rồi. Làm Thuần Phi như vậy cũng không phải điều gì quá tệ.

Ngoài trời tiếng mưa vẫn rì rào không ngớt, muốn ru cho hai nàng ở trong kia an tĩnh ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net