Chương 21: Đến thăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa beta.

Hạ Trường Phong nằm viện có Bạch Thu ở bên cạnh chăm sóc anh.

Người miền Bắc tính cách nhiệt tình dí dỏm, trong phòng bệnh chưa qua một lúc đã rôm rả trò chuyện trở nên quen thuộc, dì giường kế bên nhét cho Bạch Thu một quả lê.

Người phương bắc chính là như vậy một khi đã cho người khác một thứ gì đó, nếu người kia không muốn nhận thì cũng không được!

Bạch Thu cắn một miếng, nói rất ngọt.

Người dì ở giường bên cạnh nghe thấy cậu đánh giá quả lê cao như vậy thì vui vẻ nói: "Nếu con thích, lát nữa dì sẽ lấy cho con một bao nữa. Cây lê cổ thụ trong sân nhà dì đã hơn 30 năm tuổi những người hàng xóm đều thích ăn lê của nhà dì. "

"Vậy thì tốt quá ạ."

Hạ Trường Phong ở bên cạnh nhìn cậu, Bạch Thu tưởng anh muốn ăn, đem lê vừa gậm một miếng đưa qua.

Hạ Trường Phong nói: “Tôi không thích ăn.” Lê rất đặc biệt không thể chia ra ăn: “Trước đây ở sân sau của chúng ta có cây táo tàu, nhưng sau này đều bị nhổ đi… Đáng tiếc! " Em không cần phải ghen tị với người khác.

Một lúc sau, cô y tá đến hỏi có cần giường 50 xu một ngày không.

Giường họ nói là giường gấp và còn cung cấp thêm nệm, số lượng không nhiều, muốn đặt thì phải thanh toán nhanh.

Những người xung quanh rất có kinh nghiệm, đi sớm thì chọn được tấm nệm sạch sẽ, giường không phải đồ y tế, cũng không có ai phơi mỗi ngày.

Bạch Thu không có đi, cậu nhìn thấy ngoài cửa có ghế dựa, người chăm bệnh thường lấy mấy tờ báo trải trên đất hoặc nằm nhoài trên ghế ngủ.

Hạ Trường Phong gọi thanh niên trí thức qua một bên, nói: “Buổi tối hai chúng ta ngủ chung đi.” Giường anh rộng hơn giường đơn bình thường, Bạch Thu gầy, hai người chen nhau cũng vừa đủ.

Bạch Thu từ chối, nói: “Anh chỉ cần cẩn thận dưỡng thương cho tốt.” Một mình nằm thì sẽ thoải mái hơn, nhưng nếu hai người cùng nằm siết chặt sẽ không ngủ được, hơn nữa vết thương trên người Hạ Trường Phong là vết thương do dao, một khi đụng vào vết thương sẽ không dễ dàng lành lại.

Hạ Trường Phong hiểu được ý của Bạch Thu, nói: “Vậy thì bên trong túi áo của tôi có tiền, cậu cũng mua một cái giường ngủ đi.” Thanh niên trí thức nhỏ nhà anh đã lâu không ngủ rồi!

Bạch Thu không chịu, lần này xảy ra quá nhiều chuyện, kiếm tiền khó quá, chổ có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Bệnh nhân ở một phòng đều lớn tuổi hơn hai người, thấy anh là vì làm việc nghĩa bị thương, người dì cho lê vừa rồi mới nói: "Tiểu Bạch, con  lên giường trống đi nghỉ một chút đi, nếu có bệnh nhân tới thì hẳn rời đi.".

Bạch Thu trong lòng có chút cảm động, nói: "Vậy nếu có người tới phiền dì gọi con dậy ạ."

Bạch Thu ưa nhìn, cộng thêm cậu cư xử lịch sự với mọi người, những người này rất thích cậu, đồng ý liên tục.

Bạch Thu nằm ở trên giường bên cạnh Hạ Trường Phong, rất mệt, hai giờ sáng đi xe chở lương thực, ban ngày dỡ hàng trong huyện, buổi trưa mua sách, đi bộ một quãng đường dài, rồi đi nửa huyện tìm bọn nhỏ, trọn một ngày mệt mỏi dính lên gối đã ngủ mất.

Hạ Trường Phong nằm trên giường bệnh nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Bạch Thu.


Bạch Thu đang ngủ say, cậu cảm giác được rõ ràng có người đi lại nói chuyện, nhưng là mệt quá không mở mắt ra được, đợi đến khi cảm giác trở lại trong cơ thể, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía bên ngoài đã tối đen.

Bạch Thu ngồi dậy ngủ thiếp đi, nhanh chóng liếc mắt nhìn Hạ Trường Phong: "Anh đổi thuốc chưa?"

Hạ Trường Phong nói: "Đã đổi rồi."

"Vậy tại sao anh không gọi em?"

Hạ Trường Phong cười nhẹ: “Tôi thấy em ngủ rất say.” Không muốn đánh thức cậu.

Bạch Thu có chút xấu hổ nói: “Anh muốn ăn gì, tôi mua cho anh một ít.” Lúc đầu, anh bị chém và chảy rất nhiều máu, bác sĩ không cho anh ăn, nói rằng anh chỉ có thể ăn sau khi thay thuốc.

Hạ Trường Phong nói: “Không ăn, cậu tự mua cho mình một cái bánh mì đi.” Thứ đồ vật đó giống như dăm bông, bên ngoài có lớp da giòn, dùng đũa gắp, bánh mì hoa màu trắng bên trong kẹp giữa nhân đậu, Bạch Thu chắc chắn sẽ thích nó.

Bạch Thu nói: “Không được, anh không ăn tôi cũng không ăn!” Làm sao có thể để bệnh nhân bụng đói, nhưng người chăm lại ăn no.

Hạ Trường Phong muốn trêu chọc cậu, còn chưa kịp nói chuyện, bên ngoài phòng bệnh đã tràn vào một phòng đầy người.

Bạch Thu tưởng có người tới nằm bệnh viện, vội vàng từ trên giường bệnh ngồi dậy.

Phát hiện những người đến đây cậu đều quen mặt, trong số đó có người phụ nữ mất con khi sáng.

Lúc này, thần sắc của cô ta hoàn toàn khác với lúc sáng: “Tiểu huynh đệ*, cảm ơn các cậu đã đưa con trai tôi trở về, tôi thật không biết cảm ơn cậu như thế nào.” Nói xong nước mắt lại rơi.

Không chỉ cô ta mà cả người đàn ông của cô, mẹ chồng, bố chồng cô và hơn mười người khác  bước vào đã chật cứng cả phòng.

“Chị không cần khách khí, tôi tin rằng nếu là ai trong tình huống đó cũng sẽ không thờ ơ đứng nhìn.” Hạ Trường Phong nói.

Một người khác đeo kính hình như là đại diện cho mười mấy người nói: "Đồng chí nhỏ, tôi là một trong những người phụ huynh bị bắt mất con. Cám ơn cậu." Hắn nói chuyện có trật tự, trong túi áo khoác kẹp một cây bút máy thoạt nhìn hắn như một trí thức, hắn bước lên, cúi đầu trước cả hai người.

“Đây là làm gì, thật sự là không cần thiết.” Hạ Trường Phong từ trên giường ôm chặt vết thương ngồi xuống.

Sau đó, mang theo một ít trái cây, nho mùa thu rất hiếm và chúng được vận chuyển từ bên ngoài. Hai chai đào đóng hộp, một túi táo, một túi lê, một lon sữa mạch nha, sữa bột và 50 tệ.

Người đàn ông đeo kính cận nói: “Cậu dùng mua một ít đồ vật bổ sung dinh dưỡng để ăn đi, chúng tôi không biết mua đồ như thế nào.” Năm mươi tệ tương đương với hai tháng tiền công của một công nhân nhà máy. Ngày nay, đám cưới chỉ có hai tệ. Đây là số tiền không ít, không phải ai cũng giàu có như vậy.

Thực tế, người đàn ông đeo kính nói được, mua nhiều đồ nhưng lại cho rằng thà cho tiền còn thực tế hơn, những đứa trẻ bị bắt đã làm nhiều người lo lắng, khi tìm được tụi nhỏ trở về  bọn họ ở nhà bận bịu, không ngừng không nghỉ sắp xếp công việc đi gặp Hạ Trường Phong.

Hạ Trường Phong nói: "Số tiền này mọi người lấy lại mua đồ ăn cho bọn nhỏ đi, tôi không nhận được." Anh cứu người không cần báo đáp lại, cầm đồ của người khác rất lúng túng.

Người nhà họ Hạ tính tình bướng bỉnh, anh không chịu nhận người khác cũng không làm gì được.

Người đàn ông đeo kính cận nói: "Vậy thì cậu có muốn đến huyện làm việc không? Tôi là bí thư khu ba nhà máy dệt. Nhà máy của chúng tôi thiếu một người trung thực và dũng cảm như cậu. Nếu cậu muốn đến, tôi sẽ đích thân thu xếp cho cậu. ”Tuy ở xí nghiệp quốc doanh, phúc lợi không thể so với xí nghiệp nhỏ bình thường, hiện tại vào xí nghiệp cũng khó.

Tiêu chuẩn rất khó muốn làm đều phải tranh đoạt, mà người đàn ông đeo kính là thư ký thường được nhiều người xin nhờ việc, nhưng hắn ta thường không đáp ứng, nhưng lần này hắn đã chủ động nói ra.

Vừa dứt lời, xung quanh phòng bệnh một chút động tĩnh cũng không có, hô hấp giường bên cạnh có chút nóng nảy, đây là loại may mắn gì, nếu có thể tiến vào xưởng quốc doanh tương lai sẽ được dời hộ khẩu tới trong huyện, cùng với chính sách đổi mới còn phúc lợi có thể mua nhà.

Trước đây những bệnh nhân đều cho rằng Hạ Trường Phong làm việc chính nghĩ bị chém là không đáng, bây giờ nghe được tin tức tốt này, hận không thể thấy việc nghĩa chính mình dũng cảm hành động.

Ngay cả người dân địa phương trong huyện họ cũng phải tìm mối nếu muốn vào nhà máy, đây là một công việc vàng.

Hạ Trường Phong nói: "Không được, trong thôn chúng tôi cũng có rất nhiều việc, cám ơn ý tốt của anh."

Mọi người đầu tiên nghe anh từ chối năm mươi tệ, sau lại từ chối xí nghiệp quốc doanh, ngoài ra còn rất khâm phục anh vì hành động dũng cảm, bọn họ không thể từ chối một lời dụ dỗ lớn như vậy.

Cuối cùng, Hạ Trường Phong vẫn là không lấy tiền, đồ vật cũng để họ mang đi.

Nhưng bọn họ không chịu nhất định phải để lại ít đồ vật, Hạ Trường Phong và Bạch Thu là ân nhân lớn của bọn họ, cùng nhau gom góp một ít hoa quả và đồ hộp rồi mang đi, người trong huyện thật sự sẽ sởn cả xương sống!

Họ phải rời đi khi họ bước đến cửa, cha mẹ của những đứa trẻ này nói: "Làm thế nào có thể làm được điều này? Để cứu con mình khỏi một tội ác lớn như vậy, chúng ta hãy nghĩ xem chúng ta có thể làm gì cho cậu ấy. Nếu chúng ta không làm điều gì đó, tôi cảm thấy rất khó chịu trong lòng bất an... "

Người đàn ông đeo kính cận từng trải nhiều chuyện nói: "Tôi nghe đồn cảnh sát nói họ là người làng Trần Gia, chúng ta hãy viết thư biểu dương cậu ấy và gửi cờ hiệu."

 "Đúng."

 "Ý hay."

"Bằng không thì làm sao có anh có thể làm thư ký của lãnh đạo? Não anh nhanh như vậy chúng tôi không thể so sánh ..." Có người lén lút nịnh nọt hắn.

“Sao khi quay trở về tôi sẽ viết.” Thư ký đưa ra quyết định và giải quyết vấn đề.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net