Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thân thể dì không thoải mái, anh đưa dì lên phòng nghỉ ngơi." Bàng Húc Nghiêu chết cũng không buông tay.

Lưu Hàm Vi vươn bàn tay dính bột mì ra vẫy trước mặt anh. "Có phải anh lại muốn cái nữa không?"

Bàng Húc Nghiêu nhớ đến gương mặt mất một tuần mới hết sưng, lại nghĩ đến khả năng đánh con gái trước mặt mẹ người ta, thì lặng lẽ buông tay.

Người phụ nữ không dám tỏ ra gấp gáp đẩy anh ra, sợ làm tổn thương lòng nhiệt tình của chàng trai này, bà từ từ ngồi xuống sofa, áp sát hai chân vào nhau ngồi sang một bên: "Mẹ không sao, chỉ hơi khó chịu thôi, ngồi nghỉ một chút là được."

Vẻ mặt Lưu Hàm Vi hung thần ác sát kéo Bàng Húc Nghiêu vào phòng ăn: "Đừng động đến mẹ tôi, bà ấy có tính cách bảo thủ, hay ngượng ngùng, không phải người phụ nữ mà anh có thể tùy ý chơi đùa."

Mặc dù mẹ cô đã bị cha cô chơi suốt hơn hai mươi năm, đã đạt đến mức có thể tiếp nhận mọi thủ đoạn và công cụ mà không thay đổi biểu cảm, ngoan ngoãn chấp nhận. Ví dụ như hôm nay, dùng dưa chuột cắm bà đến cao trào, rên rỉ liên tục.

Nhưng cũng giới hạn là cha cô, mẹ cô không thể chấp nhận một người đàn ông nào khác ngoài cha cô chạm vào, ngay cả khi cha cô không cứng được. Nói không chừng mẹ cô càng vui hơn khi ông ấy không được, trước khi ông ấy không được thì con dã thú này một ngày chiến đấu ba trận, dương vật không đứng lên nổi cũng phải uống thuốc ép nó cứng lên.

Cả ngày chỉ ở nhà chơi tiểu huyệt của vợ, làm cho bà khổ sở không tả được, cuối cùng mị huyệt bị nhiễm trùng phải đi bệnh viện. Chưa tính tên biến thái này nhất định phải tìm một bác sĩ nữ, còn giám sát đối phương khám cho vợ mình, ánh mắt nhìn chằm chằm không rời một giây nào, chỉ sợ vợ bị người ta chiếm tiện nghi, điên rồ đến mức khiến người ta phẫn nộ.

Nhưng cũng là ác giả ác báo, năm xưa cha cô chơi quá độ, thân thể tổn hại nghiêm trọng, sau đó lại không chăm sóc cẩn thận, cưới một người vợ huyệt nhiều nước, ngày đêm giao hoan, còn uống thuốc tráng dương, tổn thương cơ thể. Mị huyệt này mới hưởng thụ mấy năm, cô còn chưa lớn thì cái thứ kia của cha cô đã hỏng.

Bàng Húc Nghiêu không tỏ thái độ gì với lời nói của cô, anh chỉ hỏi: "Khi nào mẹ em uống thuốc?"

Lưu Hàm Vi lại muốn tát anh.

Bác cả Tiết lớn hơn Tiết Phỉ Dư gần 20 tuổi, lại tảo hôn, con gái lớn của ông ấy chỉ kém cô mấy tuổi. Lần trước con gái út của ông ấy kết hôn, nhà họ Tiết có cả con trai con gái nên cả nhà đều thiên vị con gái út.

"Tên khốn Lưu Thành Nguyên kia đâu rồi? Sao không thấy bóng dáng vậy?" Tiết gia năm xưa đi quân đội, mỗi đời con cháu đều đưa vào quân đội tôi luyện, làm tốt thì tiếp tục ở lại, không tốt thì ra ngoài lập nghiệp. Cho nên đàn ông nhà họ, toàn thân đều có khí chất nghiêm túc hung dữ, nhìn mấy người cà lơ phất phơ, khoe khoang không tiết chế như Lưu Thành Nguyên đặc biệt ngứa mắt.

Mỗi lần bác cả Tiết xuất hiện ở Lưu gia liền gào thét tìm bóng dáng Lưu Thành Nguyên, ý đồ muốn tra tấn hắn, tìm lý do chỉnh đốn hắn.

Con trai lớn của ông ấy, Tiết Thừa Thắng mặt không thay đổi, ít nói ít cười, giống như người máy, ngũ quan xuất chúng, lại không chút tươi sáng nào.

"Cô." Chỉ khi ở trước mặt bà, mặt mày anh ta mới mang chút ôn hòa ấm áp.

Bà vẫy tay bảo anh ta ngồi cạnh mình, xoa đầu anh ta, bỏ qua kiểu tóc được chải vuốt cẩn thận của anh ta bị cô xoa.

"Đã lớn như vậy rồi còn làm nũng với cô!" Tiếng cười của bác cả Tiết vang dội chói tai, "Con trai con cũng cao bằng con rồi, nhìn thấy nhất định sẽ cười chết."

Thân thể Tiết Thừa Thắng hơi cứng lại, yên lặng dịch ra khỏi người phụ nữ, ngồi thẳng người, tiếp tục mang vẻ mặt vô cảm.

Bàng Húc Nghiêu híp mắt, nhìn Tiết Thừa Thắng, cứ cảm thấy người đàn ông này là lạ, giống như ỷ vào thân phận vãn bối của mình, ăn đậu hũ trên người bà vậy, chỉ là người này tự nhiên thuần thục, không có ai phát giác ra vấn đề.

"Sao không đưa Bội Quân và bọn trẻ cùng đến?" Người phụ nữ dịu dàng hỏi. Bội Quân là vợ của Tiết Thừa Thắng, hai người kết hôn vì lợi ích gia tộc, bởi vì liên quan đến công việc của Tiết Thừa Thắng nên hai người bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, tình cảm lạnh nhạt. Cô ấy và Tiết Thừa Thắng sinh hai nam một nữ, đứa lớn nhất đã lên cấp 2.

"Anh không đưa bọn họ đến đây, bọn họ đến đây ồn ào không được yên tĩnh." Bác cả Tiết đại khái là kiểu ông nội mà khiến trẻ con không thích nhất, giọng nói lớn, tính cách nóng nảy, một đống quy tắc, càng thảm hơn là trên ông nội này còn một ông cố nữa, tính cách thừa hưởng nhau.

Ngoại trừ Tiết Thừa Thắng khá yên tĩnh trầm ổn thì hai cha con Tiết gia lớn tuổi nói chuyện, có thể vang vọng đến mức cửa sổ cũng lung lay, bình thường nói chuyện như chửi nhau, một khi thật sự mắng chửi thì cả nhà và hàng xóm đều sẽ bị kinh động ra khuyên can, náo loạn đến cuối ngõ đều biết hết.

Bàng Húc Nghiêu bị khí thế như rồng của bác cả Tiết hỏi đến bối cảnh gia đình, bị đôi mắt như trâu trợn to trừng mắt, anh cảm thấy bị áp chế tất cả khí thế, cuối cùng cũng hiểu vì sao khi gia đình tụ hội, Lưu Thành Nguyên sẽ chạy không thấy bóng dáng đâu.

"Cô, gần đây cô khỏe không? Con rất nhớ cô!" Tiết Thừa Thắng nghiêm túc thừa dịp cha mình không chú ý, dùng sức làm nũng trên người bà, vừa ôm vừa rúc vào cổ và vai bà, lúc này không chỉ có chóp mũi cọ trên cổ bà, mà cánh môi cũng chạm lên cổ bà.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net