Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vợ Bội Quân của Tiết Thừa Thắng cũng không ở Tiết gia,cô ấy ở ngoài có chung cư riêng, cùng con gái ở đó, thỉnh thoảng mới đưa con gái về Tiết gia ở mấy ngày.

Từ trước đến nay Tiết Thừa Thắng không đến căn hộ riêng của cô ấy, nghe nói đó là tổ ấm tình yêu của cô ấy với bạn trai, chỉ là Bội Quân thiên vị con gái nhỏ, còn đưa con gái đến ở chung với bạn trai.

Tiết Thừa Thắng cũng không giống Tiết lão tiên sinh và bác cả Tiết, có hành vi thiên vị con gái út, hoặc là nói con của anh ta và Bội Quân ở trong mắt anh ta cũng chỉ là một đứa con, không có yêu thích đặc biệt gì. Nếu thật sự nói đến người hắn yêu thích thì nhất định là cô Tiết Phỉ Dư của anh ta.

Buổi tối anh ta thăm bạn trở về, khi nhìn thấy Tiết Phỉ Dư thì hai mắt sáng lên, gương mặt tỏa sáng.

Thật lâu lắm con gái út của Tiết gia mới trở về, anh ta quấn lấy cô mình dịu dàng ôm nàng vào lòng, không để ý đến ánh mắt chướng mắt của cha.

Nàng cũng không nhìn thấy đứa trẻ năm sáu tuổi tâm tư đã tỉ mỉ như vậy.

Đứa con lớn được ông nội đưa vào quân đội, trải nghiệm cuộc sống quân ngũ, bất kỳ yêu cầu gì cũng phản đối, trực tiếp đóng gói anh ta lại gửi đi, hành lý cũng không dọn dẹp cho anh ta.

Đứa con trai thứ hai thấy vậy thì sợ hãi, sợ mình là người tiếp theo bị đưa đi, tự mình đi nhờ xe đến căn hộ riêng của mình, mấy ngày chưa trở về.

Tiết Thừa Thắng chwa bao giờ quan tâm cha và ông nội quản lý thế hệ sau như nào, cả ngày chỉ vì đất nước, vì quân đội, thực sự là trong lòng anh ta không để trên người những đứa trẻ này, nếu là con của anh ta và cô thì lại khác.

"Con muốn ngủ với bà cô." Con gái nhỏ của Tiết Thừa Thắng kéo Tiết Phỉ Dư nói.

Tiết Phỉ dư cũng muốn vậy, nếu không nàng sợ Tiết Thừa Thắng như hổ rình mồi sẽ đè nàng ra, "Được, buổi tối bà cô ngủ với con."

Tiết Thừa Thắng ghé sát vào người nàng: "Cô ngủ với con bé, còn con thì sao?"

Tiết Phỉ dư trừng mắt liếc anh ta một cái: "Con đã lớn như vậy rồi, còn muốn ngủ cùng cô?"

Khi Tiết Phỉ Dư ôm cháu gái vào giấc ngủ thì còn thấy may mắn mình tránh được một kiếp, không bị Tiết Thừa Thắng dính lấy.

(Không hiểu sao tôi ghét thằng cháu này ghế =)))

Kết quả là nàng phát hiện mình thấy vui vẻ quá sớm, hoặc là trình độ hạ lưu của của Tiết Thừa Thắng vượt quá nhận thức của nàng.

Hắn lại bỏ lơ sự tồn tại của con gái, nhẹ nhàng tiến vào phòng, ở phía sau ôm hôn nàng: "Cô, con rất nhớ cô."

Tiết Phỉ Dư chán nản, bọn họ mới gặp không bao lâu, mới cách không đến nửa tháng, nói như là một hai năm không gặp vậy, chính bởi vì sợ đánh thức cháu gái, nàng không dám hé răng nửa lời.

bàn tay anh ta xâm nhập vào áo ngủ của nàng, xoa nắn bầu ngực nàng, tùy ý nắn bóp, không bao lâu, đầu vú mẫn cảm đã bị anh ta niết đến sưng cứng lên.

Tiết Phỉ Dư lo anh ta nhìn thấy thân hình toàn dấu vết làm tình của mình, giơ tay chỉnh độ sáng ở đèn ngủ xuống.

Kết quả hành động của nàng lại khiến Tiết thừa Thắng nghĩ rằng là mời gọi nên động tác càng lớn hơn.

"Hừ, con vẫn ở bên cạnh đấy!" Nếu như con gái nhìn thấy nàng và cha con bé làm tình thì quá khủng khiếp.

"Không cần lo, con bé ngủ rất tốt." Bởi vì là cha ruột nên anh ta có thể nói ra lời chính đáng như vậy, Tiết Phỉ Dư cũng tin. Hoàn toàn không ngờ, một người cha bình thường chẳng tiếp xúc mấy với con gái, ngay cả phòng con gái cũng không vào, làm sao mà biết con gái ngủ có tốt không?

"Nhưng cô ôm con bé, không tiện." Tiết Phỉ Dư lấy lý do ôm cháu mà muốn ngăn anh ta lại.

Tiết Thừa Thắng hôn cổ nàng, "Cô ôm cứ ôm, con làm là việc của con."

Tiết Phỉ Dư thấy đứa cháu trai này quá vô sỉ, mõi lý do cự tuyệt của nàng đều bị hắn gặp chiêu nào phá chiêu đó, "Vậy... con nhẹ một chút, đừng làm con gái tỉnh lại."

Tiết Thừa Thắng vén áo ngủ của nàng lên, tay xoa nắn bờ mông đàn hồi của nàng: "Trước khi cô tới, Lưu Thành Nguyên chạm vào cô?"

Tiết Phỉ Dư biết hắn nói vậy là bởi vì sờ đến chất lỏng dính ướt giữa hai chân nàng.

"Ừm." Nàng không dám phủ nhận, ngoại trừ để Lưu Thành Nguyên gánh tội thay, cô cũng không còn cách khác.

"Hắn đúng là lúc nào cũng không rời khỏi cô." Miệng lưỡi của Tiết Thừa Thắng mang theo sự ghen ghét nồng đậm. "Rõ ràng cô phải là của con, dựa vào cái gì mà tên chó chết kia lại chiếm hữu cô?"

Tiết Phỉ dư không biết phải nói rõ việc này thế nào cho hắn hiểu, trên thực tế tính cách Tiết Thừa Thắng cũng cố chấp, không nghe lời cô nói.

Thế gia kết liên hôn, đây là hoàn cảnh chung, không phải anh ta và Bội Quân cũng vậy sao? Nhưng lời này nàng không dám nói ra khỏi miệng.

Năm đó Tiết gia ép Tiết Thừa Thắng cưới Bội Quân, anh ta liều chết không chịu, suýt chút nữa bị ông nội đánh gãy chân. Bình thường hắn văn nhã nội liễm, lúc này lại thể hiện tính cách cố chấp của người Tiết gia, kháng cự không đồng ý.

Sau đó Tiết lão tiên sinh tìm TIết Phỉ Dư về, bảo nàng nói chuyện với anh ta.

Bọn họ nói chuyện suốt một đêm, không, là nàng bị hắn làm suốt một đêm, hắn mới đồng ý hôn sự này.

Năm đó hắn nói điều kiện với nàng, buộc nàng đáp ứng mọi thứ tư tình với hắn, hắn mới nghe lời kết hôn với Bội Quân, cùng sinh còn cho thế hệ tiếp theo. Trong đó, có một điều là Tiết Phỉ Dư không thể từ chối chuyện hoan ái với hắn.

Đây cũng là việc khiến Tiết Phỉ Dư vô cùng hối hận, bởi vì chuyện này đã tạo thành chuyện nàng nhục dục với cháu trai suốt mấy thập niên, làm trong lòng nàng sợ hãi, lo rằng đoạn tình cảm cấm luyện này sẽ bị phơi bày, nàng không sợ mình bị ảnh hưởng danh dự, không có mặt mũi gặp người, mà nàng lo lắng cho tương lai của Tiết Thừa Thắng và Tiết gia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net