💦Chương 1: Bà chủ dâm đãng💦

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quán bar của Trình Hựu đóng cửa lúc 5 giờ sáng, sau 5 giờ, anh đến một quán ăn sáng ở bên tòa nhà đối diện để ăn sáng.

Trước đây đàn em nói với anh, bảo anh nhất định phải đến đây ăn thử một bữa, ăn rất ngon, hơn nữa, bà chủ còn là một mỹ nhân rất xinh đẹp.

Khi đó anh nói không có hứng thú, bởi vì anh mở quán bar, trong quán bar có mỹ nữ nào chưa từng gặp chứ?

Nếu thật sự là một người xinh đẹp thì sao không làm hot girl, minh tinh, lại đi mở quán ăn sáng làm gì.

Cho nên anh vẫn luôn không có hứng thú, nghĩ rằng đám đàn em chưa từng gặp nhiều người xinh đẹp nên vừa gặp ai ưa nhìn đã gọi là đại mỹ nữ.

Hôm nay anh có hơi đói bụng, chuẩn bị đi ăn sáng rồi về ngủ.

Quán ăn sáng bán bún phở, bà chủ quán này gần đây rất nổi tiếng, nên mỗi ngày mở cửa đều đông khách, có rất nhiều người đến đây ăn sáng, hiện giờ đi qua đã hết chỗ.

Anh nhìn một lát mới tìm được chỗ, vừa ngồi xuống đã thấy bà chủ đang nấu nướng ở trước mặt.

Ăn mặc như vậy ai không biết lại tưởng là gái đứng đường nữa, nếu không sao bán đồ ăn sáng lại mặc váy dây, hơn nữa váy chỉ ngắn vừa qua mông, rất ngắn.

Nhưng dáng người rất đẹp, trước nở sau vểnh, da thịt trắng nõn, đôi chân kia thon dài rất thẳng, giống như đôi đũa vậy.

Trình Hựu nhìn hình ảnh này, xùy một tiếng bật cười, cuối cùng cũng biết tại sao việc kinh doanh quán ăn sáng này lại tốt như vậy, bà chủ mặc như vậy có thể không buôn bán tốt sao?

Đàn ông đều là động vật thị giác, nghĩ ra cách này thu hút người khác, bà chủ này chính là phụ nữ dâm đãng.

Anh lập tức hết muốn ăn nữa, cảm thấy chả có gì ngon mà ăn, tốt hơn là về ngủ một giấc, khi anh định đi thì bà chủ đúng lúc quay lại nhìn anh, mỉm cười hỏi: "Anh ăn gì?"

Sau khi Trình Hựu nghe thấy giọng nói mềm mại của cô thì yết hầu nghẹn lại, ngẩng đầu nhìn cô, nhìn nụ cười xán lạn của cô, chân không nhấc nổi.

Anh hơi xấu hổ mà ngồi xuống, hắng giọng nói: "Tùy cô, có cái gì thì ăn cái đó."

Lâm Trừng nghe vậy thì gật đầu đáp một tiếng, làm cho anh một bát mì.

Cho anh rất nhiều nguyên liệu, bởi vì mì rất dai, thấy anh lạ mặt nghĩ chắc là lần đầu tiên đến nên cho nhiều một chút, đặc biệt là rất nhiều thịt viên.

Sau khi nấu xong cô bưng đến trước mặt anh, Trình Hựu ngẩng đầu nhìn cô một cái, da mặt trắng nõn không trang điểm, thuần khiết sạch sẽ.

Trạng thái làn da cũng rất tốt, có lẽ do bận rộn nóng bức nên đổ mồ hôi, cô dùng khăn giấy lau tóc.

Anh không biết vì sao càng nhìn càng thấy miệng đắng lưỡi khô, bà chủ bưng bát mì lên liền tiếp tục bận rộn.

Hiện giờ anh cảm thấy mặt có hơi đau.

Trình Hựu nhớ đến những lời nói của bọn họ lúc trước nói, bà chủ này đến từ nông thôn, trình độ học vấn không cao, không tìm được việc làm cho nên mở cửa hàng ở đây.

Khi ăn Trình Hựu luôn nhìn chằm chằm chân của bà chủ, nhìn đến mức cái chân thứ 3 của anh cứng lên.

...

Trình Hựu cảm thấy mình đã từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ, nhưng bà chủ ngày hôm qua lại thật sự khiến anh hồn vía lên mây.

Vì vậy, ngày hôm sau quán bar mở cửa, 4 giờ đã thấy anh xem điện thoại, chờ đến 5 giờ cửa hàng đối diện mở cửa anh sẽ lập tức đi qua ăn sáng.

Một tiếng thật dài, cho nên anh ở trong quán bar hút thuốc, chờ đợi giày vò, đôi mắt cứ trôi về phía đối diện, nhìn chằm chằm quán ăn.

Đợi đến gần năm giờ, quán ăn đối diện mở cửa, anh lập tức đi qua.

Thời tiết mùa hè quá nóng nực, vì vậy anh ăn mặc cũng tùy tiện, dù sao đàn ông cũng sợ nóng.

Anh mặc áo phông trắng rộng cùng một chiếc quần short màu đen, chân đi dép lê.

Đám đàn em trêu chọc hình tượng anh như người có nhà bị phá bỏ di dời đi, nhưng đúng là anh như vậy thật.

Anh là người bản địa, sống ở thành phố lớn, mấy năm trước nhà bị phá bỏ di dời, được đền bù rất nhiều tiền, còn chia cho anh mấy căn nhà, trong nhà cũng chỉ có mình anh là con trai, từ nhỏ đã quen sống tùy hứng.

Không thích mặc tây trang đeo cà vạt, dưới thời tiết nóng bức này mặc áo phông đi dép lê ra ngoài mới thoải mái.

Anh nhân lúc bà chủ vừa mở cửa đã đi qua, Lâm Trừng thấy khách đến thì giương mắt liếc một cái, bởi vì khuôn mặt anh rất đẹp trai nên cô có ấn tượng, hôm qua anh đã tới.

Vừa mở cửa đã tới khiến cho cô hơi kinh ngạc, cô đang bày quán, nhìn anh hỏi: "Anh đến ăn sáng sao? Vậy chờ một chút, anh ngồi trước đi, tôi đang dọn dẹp, hiện giờ còn chưa xong. Đợi mười mấy phút là được."

Trình Hựu gật đầu, có hơi bực bội nên ngồi xuống, cầm điếu thuốc muốn hút, nhìn Lâm Trừng đang dọn dẹp.

Cô hẳn là không có bạn trai hoặc là chồng, dù sao cô vẫn luôn làm việc một mình, nếu có bạn trai thì sao phải vất vả như vậy chứ.

Lâm Trừng mặc quần áo tốt hơn hôm qua nhiều, ít nhất không phải váy dây ngắn, nhưng không khác biệt lắm, cô mặc một chiếc áo dây màu trắng, cùng quần short màu đen rất ngắn gợi cảm.

Trình Hựu không hiểu người phụ nữ này nghĩ cái gì, ăn mặc lẳng lơ như vậy.

Anh nhìn chằm chằm Lâm Trừng đang làm việc, cô sợ khách chờ sốt ruột nên đi nấu cho anh trước.

Sau khi chuẩn bị xong cho anh thì không lâu sau có một bác gái tới mua bữa sáng. Lâm Trừng đóng gói cho bà ấy, bác gái hỏi cô: "Tiểu Trừng, cháu vẫn chưa tìm được nhà trọ sao? Cháu cứ ngủ mãi ở cửa hàng cũng không tốt, dù sao con gái ở nơi này không an toàn, buổi tối bên kia còn mở quán bar, cháu nói xem người qua lại quán bar đối diện rất đáng sợ. Cháu không tìm nhà trọ thì không an toàn đâu, hơn nữa cháu còn xinh đẹp như vậy."

Lâm Trừng nghe vậy thì cười khổ: "Cháu cũng muốn tìm nhưng giá thuê nhà ở đây quá cao, cháu lại không có nhiều tiền như vậy, nếu giá rẻ thì lại quá hẻo lánh, đi lại sẽ lâu, sáng sớm phải đến mở cửa hàng, ở trọ thì không tiện."

Trong lúc cô nói chuyện với bác gái, Trình Hựu đã ăn xong, còn ngồi đó hút thuốc, thời gian này không có khách, đợi nửa tiếng sau mới có người vào, cho nên Lâm Trừng tiếp tục bận rộn.

Trình Hựu nhìn cô quét đất, đường cong bờ mông dụ hoặc khiến miệng lưỡi anh khô khốc, anh muốn tìm chuyện nói với cô: "Vừa rồi tôi nghe nói cô muốn tìm nhà trọ, gần đây tôi cũng có phòng muốn cho thuê, ở gần đây, tôi lấy cô giá rẻ thôi."

Lâm Trừng nghe vậy thì quay đầu nhìn anh, hỏi: "Có thể rẻ hơn bao nhiêu chứ? Nhà của anh gần đây sao?"

"Ừ, tòa nhà ngay phía sau cửa hàng của cô là của tôi. Có mấy căn trống , không ai ở, muốn cho thuê, 500 tệ, cô muốn thuê không?"

Lâm Trừng trợn tròn mắt, 500 tệ á? Mặc dù bên này là nhà một phòng nhưng cũng phải 2000 tệ trở lên, trước đây cô đi hỏi đều là giá này.

Cô có hơi cảnh giác: "Rẻ như vậy, không phải đều là 2000 tệ sao?"

Trình Hựu sợ cô đề phòng: "Tôi thấy cô là người tỉnh ngoài, tới nơi này làm việc không dễ dàng mới lấy cô giá rẻ, tôi làm việc ở quán bar đối diện, mỗi sáng 5 giờ tan làm, cô phụ trách bữa sáng hằng ngày của tôi là được."

Lâm Trừng nghe vậy thì cảm thấy không thành vấn đề, vừa vặn cô cũng muốn tìm một căn nhà, cho nên đã đồng ý. 5 giờ chiều Lâm Trừng đóng quán ăn, đi theo Trình Hựu đi xem nhà.

Trình Hựu tìm cho cô căn nhà tốt nhất trong cả tòa nhà, trước đó mới sửa sang lại một chút, sơn tường, sắm sửa, bên trong có máy giặt, tủ lạnh, tv đủ cả, chỉ cần xách túi vào ở thôi.

Lâm trừng sợ hãi, một căn nhà tốt như vậy mà chỉ có 500 tệ.

Lâm Trừng trả một lần ba tháng tiền thuê nhà, đồ đạc của cô không nhiều, trực tiếp dọn đến đây cũng được.

Trình Hựu đứng ngay sau cô, nói với cô: "Dù sao bây giờ tôi cũng là chủ nhà, để tôi giúp cô đi. Một cô gái tự dọn đồ khiến tôi không nhìn được."

Đồ của cô đều để ở quán, chỉ có hai túi, cô đến từ nông thôn, mang cũng không nhiều đồ, rất sẵn lòng để anh giúp đỡ.

Trình Hựu giúp mang đồ, Lâm Trừng thấy anh vất vả nửa ngày thì mua cho anh một chai nước, xấu hổ nói với anh: "Anh còn chưa ăn cơm nhỉ, hay là tôi nấu cơm mời anh ăn?"

Cô chỉ là khách khí nói một câu, Trình Hựu lại trực tiếp đồng ý: "Được."

Lâm Trừng dở khóc dở cười, đúng lúc đã mua thức ăn nên chuẩn bị mời anh một bữa cơm cảm ơn, cô đi nấu cơm. Trình Hựu ngồi xuống ở sofa bên ngoài, nơi này một phòng ngủ một ngoài nhưng rộng rãi, anh nhìn hai túi đồ của cô, có thứ đồ gì đó rất bắt mắt, anh lấy ra xem là nội y tam giác bên trong túi đồ của cô.

Size còn rất lớn.

Còn có quần chữ T, bởi vì cô thường xuyên mặc váy mỏng nên mua quần chữ T tương đối nhiều, như vậy mới không in vết quần lót.

Trình Hựu nắm trong tay, quần này chẳng khác một sợi dây mỏng, dâm quá.

Anh vuốt ve trong tay, nghĩ đến hình ảnh quần chữ T dán lên môi âm hộ của cô, hai mảnh cánh hoa kẹp lấy quần lót mà miệng lưỡi khô đắng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC