Chương 120: Đêm khuya, hoàng thượng đến xin lỗi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 120: Đêm khuya, hoàng thượng đến xin lỗi.

Tần Bộ Diêu làm hết thảy mọi thứ là bởi vì muốn hắn bồi nàng cùng chết? Bởi vì nàng đã sớm nản lòng thoái chí mà muốn chết, cho nên cũng muốn hắn chết cùng?
Nàng trợ giúp Yến Mạch Ngọc cướp đi ngôi vị hoàng đế của hắn, làm hắn trở nên bị cô lập, hắt hủi, hết thảy đều vì là muốn hắn chết trong lẻ loi hiu quạnh, tới địa phủ cũng chỉ có thể có nàng làm hồng nhan tri kỷ?
Không, cái này,..........,thật nực cười.
Chỉ là, nếu không phải sự thật, vì sao trong mộng tất cả đều chân thực đến vậy?
Hắn trong đầu lặp đi lặp lại đều là bộ dáng Tần Bộ Diêu trước khi chết, còn có lời nói ôn nhu lại điên cuồng của nàng.
Yến Mạch Hàn nặng nề ho khan, chẳng ngờ lại ho ra cả máu.
Hắn chống thành giường đứng dậy, thất thểu đi về phía cửa sổ trước mặt.
Đôi mắt ngày thường vẫn luôn lạnh lẽo không ngờ giờ phút này lại tràn đầy mờ mịt chi sắc.
Nếu tất cả mọi việc trong mộng đều là sự thật, vậy mấy tháng nay hắn rốt cuộc đang làm cái gì? Đều làm cái gì vậy?
Bỗng dưng, hắn nghĩ tới cái gì đó, trái tim lại mãnh liệt quặn thắt, một ngụm máu tươi nữa lại phun ra.
Sáng nay, sáng nay hắn vừa mới ban cho Diêu Diêu một chén canh tuyệt tử?
......... Canh tuyệt tử.
Nàng cả đời này đều không thể làm mẹ nữa.
Hắn còn sai Ảnh Đại muốn nàng, ước chừng bảy đêm.
" Ha ha, ha ha ha,.... " Đột nhiên, Yến Mạch Hàn đứng đối diện với cửa sổ cười khẽ, càng cười âm thanh càng biến thành cười to, hắn ôm bụng cười quằn quại, cười đến chảy cả nước mắt.
Hắn ngồi trên mặt đất, nỗ lực ngừng cười, nhưng làm thế nào cũng ngăn không được, cuối cùng đành dùng nắm tay ngăn chặn miệng mình, hàm răng hung hăng cắn lên mu bàn tay, tiếng cười rốt cuộc cũng ngừng lại, nhưng hắn khóc, ôm người thống khổ mà khóc. Từng tế bào trên người đều cảm thấy hối hận.
Trong Trì Mộ cung, Nam Tầm đã tắm rửa thay xiêm y xong, chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên bị tiếng hét của Tiểu Bát làm sợ đến mực nhảy dựng lên.
" A a a! Không thể tin được, ngươi biết vừa rồi phát sinh cái gì không? Giá trị ác niệm của đại Boss đột nhiên giảm còn 50! A a a, đây không phải nằm mơ chứ, sao có thể lập tức giảm nhiều đến như vậy, anh anh anh...... ta thật kích động quá , a....."
Nam Tầm: "...."
" Tiểu Bát, giá trị ác niệm thực sự giảm còn 50 sao? " Nam Tầm vẫn còn có chút không tin.
Tiểu Bát trực tiếp khóc thành tiếng, :" Là thật, là thật đó, gia thật sự cao hứng a, đây là lần giảm nhiều nhất từ trước đến nay đó!"
Nam Tầm sửng sốt trong chốc lát, chớp chớp mắt nói:" Xem ra là ta tạo mộng thuật có tác dụng, Yến Mạch Hàn thực sự tin tưởng sự việc xảy ra trong mộng?"
Tiểu Bát vội vàng hỏi:" Ngươi rốt cuộc bịa cái chuyện xưa gì vậy?"
Nam Tầm hắc hắc cười ra tiếng, :" Từ ngày đi theo Tiểu Bát ngươi, ta liền thấy không ít biến thái, cho nên lần này ta dứt khoát đem Tần Bộ Diêu đắp nặn thành cái dạng điên khùng biến thái vì tình, đối với đại Boss giá trị hắc hoá 85 mà nói, tâm tư càng biến thái hắn hẳn sẽ càng dễ dàng lý giải, cũng thực dễ dàng tin tưởng, chung quy, biến thái vẫn hiểu biến thái nhất!"
Tiểu Bát:"...... Tốt, rất tốt, không tồi."
" Đại Boss tới! Mau! Mau thu hồi lại vẻ cười trên mặt ngươi." Tiểu Bát ngữ điệu biến đổi, chỉ kịp nhắc nhở một câu rồi bay nhanh.
Nam Tầm vừa mới nẳm ở trên giường, liền nghe được thanh âm cửa sổ bị mở ra.
Thuý Hoàn nghe tiếng chạy đến, đang muốn cùng thích khách giao đấu, lại nhìn thấy người đến là ai, lập tức thu hồi tay chân nhẹ nhàng mà lui ra ngoài, còn giữ kẽ khép kín cửa lại.
Nam Tầm giả bộ nghe thấy động tĩnh mới tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào nam nhân đứng trước cửa sổ, uỷ khuất nhiều ngày liền dâng lên, đôi mắt có chút ướt át.
" Hàn ca ca, là chàng sao? Ta không phải đang nằm mơ chứ?" Nữ tử lẩm bẩm nói nhỏ, sợ chính mình chỉ cần lớn tiếng một chút, giấc mộng này liền biến mất.
Yến Hàn tiến lên một bước, đem nàng một phen ôm vào trong lòng, gắt gao ôm chặt như muốn hoà tan nàng vào trong lồng ngực.
Y phục trên người hắn mang theo rất nhiều hơi ẩm, tựa hồ còn dính sương sớm, hẳn là ở bên ngoài ngây người trong thời gian không ngắn.
" Diêu Diêu...." Thanh âm hắn trầm thấp mà áp lực, chứa đầy khổ sở.
" Hàn ca ca, mấy ngày nay sao chàng đều không tới tìm ta, một mình ra rất sợ hãi." Nam Tầm liên tiếp rụi đầu vào ngực hắn.
Yến Hàn khó khăn lắm mới thốt thành lời:" Diêu Diêu....thực xin lỗi.....thực xin lỗi....."
" Biết vắng vẻ ta? Nếu chàng đã biết lỗi rồi vậy ta liền tha thứ cho chàng, bất quá phải hứa với ta không bao giờ được phép đột nhiên biến mất thời gian dài như vậy nữa, được không?."
" Được......được."
Hai người liền như vậy ôm nhau suốt một đêm. Lúc đầu Nam Tầm còn phấn trấn tinh thần cùng hắn trêu ghẹo đấu võ mồm, lúc sau lại thật sự chịu đựng không nổi, liền nằm trong lồng ngực hắn mà ngủ.
Yến Hàn ôm nữ tử trong ngục tiến tới bên cạnh cửa sổ, dưới ánh trắng đánh giá dung nhan nàng.
Lúc ngủ nàng trông thật an tĩnh, đôi mắt nhắm nghiền càng làm nổi bật hàng mi dài, cong vút, che khuất đôi mắt sáng ngời lấp lánh, không giống khi thức, cặp mắt kia luôn mang theo tia giảo hoạt xấu xa, cái mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, đôi môi hồng thuận hé mở , tựa như đoá anh đào chớm nở, tản ra một loại dụ hoặc trí mạng.
Yến Hàn nhìn đến thẩn thơ, hận không thể hung hăng một ngụm cắn xuống, thăm dò cái địa phương câu hồn đoạt phách kia.
Khi còn là Yến Hàn, bởi vì trong lòng còn chán ghét nên hắn chưa bao giờ hôn nàng quá sâu, chỉ là mặt kề mặt, môi kề môi, cùng lắm khi trêu nàng cũng chỉ là chuồn chuồn lướt qua môi.
Mà khi khôi phục lại thân phận Yến Mạch Hàn, hắn không chỉ chán ghét mà còn hận nàng sâu sắc, mỗi ngày trước khi " sủng hạnh" , hắn sẽ gần như bạo ngược mà gặm nhấm môi cùng thân thể nàng.
Thân thể của nàng chắc vẫn còn lưu lại dấu vết, tất cả đều là dấu răng hắn để lại, thâm nhìn thấy máu.
Tưởng tượng đến sự tình mấy ngày nay, hắn chỉ muốn một đao chọc chết chính mình, là tự tay hắn thương tổn nàng, một nữ nhân tốt như vậy, lại bị hắn huỷ hoại. Hắn sao lại có thể làm loại sự tình cầm thú cũng không bằng như vậy, hắn rất hối hận.
Ngực Yến Hàn cứng lại, một ngụm máu trực trào ra, lại bị hắn gian nan nuốt vào.
Nam Tầm vốn tưởng rằng ngủ môt giấc dậy, đại Boss hẳn đã đi rồi, rốt cuộc thì hắn vẫn phải vào thượng triều sớm, lại không nghĩ tới mở mắt ra vẫn thấy mình nằm trong lồng ngực Yến Hàn.
" Chàng sẽ không cả đêm đều duy trì tư thế ôm ta như vậy chứ?" Nam Tầm vẻ mặt không thể tưởng tượng.
" Diêu Diêu, tay của ta giống như đã tê dại." Yến Hàn nói.
Nam Tầm cười khúc khích:" Chàng ngốc vậy, ôm ta cả đêm như vậy, tay chân tê dại là phải rồi."
Yến Hàn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, thấp giọng nói:" Chính là ta không muốn buông nàng ra, muốn ôm nhiều chút nữa."
Tiểu Bát đột nhiên phán một câu:" Ai u uy, như thế nào trong một đêm đại Boss liền mở ra hình thức thâm tình như vậy chứ, ngươi bịa chuyện xưa cũng quá lợi hại rồi!"
Yến Hàn mở ra hình thức thâm tình, Nam Tầm liền mở ra hình thức điên cuồng hấp dẫn, nàng tiến đến gần nam nhân trước mặt, gần đến mức cơ hồ dán vào ngân mặt nạ kia. Sau đó nhẹ nhàng vươn ngón tay vuốt ve phiến môi mỏng của hắn, cười đến giống cái tiểu yêu tinh, " Uy, Yến Hàn, chàng đây là đang câu dẫn ta sao?"
Yến Hàn nhìn chăm chú nàng thật lâu, thanh âm trầm thấp gợi cảm dán sát bên tai Nam Tầm, " Ta câu dẫn đến nàng sao?"
Ngón tay mảnh khảnh ở trên cổ hắn nhẹ nhàng lên xuống, khiêu khích yết hầu hắn đến ngứa ngáy, Nam Tầm cười tủm tỉm nói:" Có a, đương nhiên là có."
Tiểu Bát cười khinh bỉ:" Ngươi chính là ỷ vào hắn không thể làm gì, cho nên mới không muốn sống mà khiêu khích hắn có phải hay không? May mắn là đại Boss không thể giao hợp, bằng không, hừ hừ, cái tiểu yêu tinh câu người như ngươi đã sớm bị hắn ăn sạch bách rồi! Cho nên, nhớ rõ phải cảm ơn gia nhiều vào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net