Chương 122: Ta kháo !!, sẽ chết người đó.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 122: Ta kháo !!, sẽ chết người đó.

Yến Hàn ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, nhìn đến hai cánh môi hồng nhuận khép mở kia, toàn thân trên dưới lập tức run rẩy, máu trong thân thể sôi trào làm hai mắt hắt sung huyết, bên dưới truyền đến một trận khô nóng.
Cả người vừa căng lại vừa cứng.
Yến Hàn nuốt khan một ngụm nước miếng.
" Diêu Diêu, mấy ngày nay nàng chịu khổ rồi." Yến Hàn nói, thanh âm đã trở nên trầm thấp khàn đục.
Nam Tầm rất rõ thanh âm này, có chút hoảng sợ, nhưng thực mau lại tự trấn an.
Diễn kịch, ngươi cứ diễn kịch đi.
Đồ nam nhân không thể giao hợp, ngươi còn có thể động dục sao?
" Không có không có, ta thế này không phải rất tốt sao, một chút khổ cũng chưa chịu." Nam Tầm không thèm để ý mà xua tay, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nàng vội vàng nói:" Hàn ca ca, lúc trước ta gạt chàng chưa nói, chàng sẽ không trách ta chứ? Hoàng thượng không thể giao hợp, cái này không phải là đại sự sao? Thuý Hoàn ta cũng chưa từng nói, chính là sợ nàng nỡ miệng sẽ gây hoạ sát thân. Sở đi hiện tại ta nói cho chàng biết là bởi vì chúng ta đã là phu thê, phu thê thì không nên có bí mật."
Yến Hàn nghe thấy câu cuối cùng, miệng hơi hơi giật giật, lời lên đến miệng rồi lại nuốt xuống.
" Hàn ca ca, từ hôm nay trở đi, chàng đã là phu quân của ta, mà ta cũng là thê tử của chàng, chàng về sau không được phép có tam thê tứ thiếp, cả đời này chỉ có thể có mình ta." Nam Tầm bá đạo tuyên bố.
Yến Hàn chớp mắt một cái, trịnh trọng gật đầu nói:" Được, ta đáp ứng nàng, ngày sau chỉ sủng một mình nàng , cũng chỉ ngủ một mình giường nàng."
Nam Tầm suýt không kiềm chế được phun ra một ngụm nước miếng.
Ta kháo, đây là sống cùng lưu manh chơi trò đứng đắn sao ?! Nếu không phải trước đó biết rõ đại Boss không thể làm gì, nàng nghe xong lời này thực sự sẽ cảm thấy hoảng hốt, bởi vì khi đối phương nói lời này , biểu tình đặc biệt đặc biệt nghiêm túc.
Yến Hàn nói xong, đột nhiên đem Nam Tầm chặn ngang ôm lên, trực tiếp đi hướng giường ngủ.
Nam Tầm phát ngốc một chút, hỏi Tiểu Bát:" Như thế nào đến lúc này rồi hắn vẫn còn muốn diễn kịch?"
Tiểu Bát do dự trong chốc nát, :" Chẳng nhẽ hắn định đem ngươi một chưởng đánh ngất, chờ ngươi tỉnh lại nói hai người đã động phòng."
Nam Tầm nghe xong lời này, cảm thất rất có khả năng, cho nên nàng đã làm tốt công tác chuẩn bị tuỳ thời ngất xỉu.
Nhưng mà sự thật lại không phát triển theo mong muốn của một người một thú kia.
Yến Hàn đem Nam Tầm ôm đến trên giường, bắt đầu thoát xiêm y nàng, một kiện lại một kiện, động tác không mất ôn nhu mà lại rất nhanh nhẹn đem Nam Tầm lột sạch chỉ còn lại cái yếm.
Nam Tầm đột nhiên nghĩ đên cái gì, vội vàng túm chăn đắp lên, che khuất dấu răng chi chít trên người mình.
Yến Hàn nhìn đến từng đợt xanh tím kia, cơ hồ trải rộng toàn thân nữ tử, ngay đến cả địa phương khó có thể mở miệng cũng có , không khỏi ngẩn ra một chút.
" Hàn ca ca, chúng ta tắt ngọn nến kia được không?" Nam Tầm vùi đầu vào gối mềm, biểu tình có chút chột dạ cùng xấu hổ, nàng đã quên mất bạo quân ở trên người nàng để lại rất nhiều ấn ký.
Yến Hàn không nói gì thêm, thấp giọng nói câu được, sau đó dứng dậy đem nến đỏ thổi tắt.
Ở thời điểm hắn chuẩn bị xoay người, Nam Tầm tựa hồ nhìn thấy một đồ vật không nên có, trong lòng lộp độp rơi xuống, hoảng sợ hỏi Tiểu Bát:" Tiểu Bát, Tiểu Bát, ta vừa nhìn thấy hạ thân hắn nổi lên một phen vũ khí sắc bén, ngươi mau mau ra xem, hẳn là ta nhìn nhầm rồi đúng không?
Tiểu Bát trở nên lắp bắp:" Nếu ta nói ta giống như cũng thấy được, ngươi có phải hay không sẽ đánh chết ta ?"
Trong bóng đêm, dáng người nam nhân đĩnh đạc thon dài bước từng bước tới bên giường.
Nam Tầm đột nhiên trừng lớn, nàng ngàn vạn lần không nghĩ đến, Yến Hàn trên người sẽ mang theo vũ khí sắc bén như vậy.
Sẽ chết người, thực sự sẽ chết người đó.
Không lâu sau, một tiếng kêu thảm thiết bi thương từ trong điện truyền ra.
Thuý Hoàn canh giữ ở cửa bị làm cho giật mình, còn tưởng rằng có thích khách hành hung, nhưng ngay sau đó nghĩ có Yến công tử ở bên trong a, sao có thể có thích khách làm bị thương nương nương nhà mình được, hơn nữa ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết kia tựa hồ bị thứ gì đó ngăn chặn, biến thành thanh âm ư ư lúc thấp lúc cao đầy nghẹn ngào.
" Diêu Diêu, đừng sợ, đừng sợ, ta sẽ rất cẩn thận, sẽ không làm đau nàng." Thanh âm ẩn nhẫn của Yến Hàn truyền đến.
Thuý Hoàn nghe được thanh âm Yến công tử, hoàn toàn yên tâm, tiếp tục chống đầu ngủ gà ngủ gật.
Lúc mơ hồ, Thuý Hoàn giống như nghe được nương nương nhà nàng khóc, chỉ là tiếng khóc này có chút kì quái, cùng tiếng khóc ngày thường bị người khác tẩn cho một trận không giống nhau, ngẫu nhiên còn nghe thấy thanh âm nặng nề hừ nhẹ của Yến công tử.
Thời điểm nửa đêm, Thuý Hoàn nghe được nương nương nhà mình thút tha thút thít sai nàng chuẩn bị nước ấm.
Thuý Hoàn vội vàng đi nấu nước.
Khoảnh khắc Thuý Hoàn mang nước ấm đi vào, nội điện một mảnh đen nhánh, nàng vội vàng thắp một ngọn nến nhỏ, ngọn nến toả ra ánh sáng vàng ấm áp, Thuý Hoàn nhìn thoáng qua giường, tuy rằng màn đã thả xuống dưới nhưng vẫn hiện rõ bóng dáng hai người trên giường, không khí còn tràn ngập mùi vị ái muội.
Khi Thuý Hoàn thấy rõ tư thế hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ như đít khỉ.
Trời, trời ạ!!
" Nương nương, nô tỳ chuẩn bị nước tắm xong rồi, vậy nô tỳ..... ,lui trước." Thuý Hoàn vội vàng lược bớt câu tiếp theo, mở cửa bay nhanh ra ngoài viện, nhưng vẫn không quên khép cửa lại.
Trải qua một màn kích thích như vậy, Thuý  Hoàn một chút cùng không buồn ngủ, quy quy củ củ đứng canh gác ở cửa, nhưng lỗ tai lại dựng đứng.
Quả nhiên, không bao lâu, nàng liền nghe được âm thanh xôn xao của bể nước, cùng với một ít thanh âm khiến người khác mặt đỏ tai hồng.
Thuý Hoàn một thân hồng như đít khỉ, đại khái khoảng tầm hơn hai canh giờ, mới chịu không nổi mà chợp mắt một lát.
Sáng sớm hôm sau, Nam Tầm trợn tròn mắt nhìn cái màn cũ nát trên đỉnh đầu, đôi tay xiết chặt đến mức nghe rõ tiếng răng rắc.
Yến Hàn đã rời đi, để lại một mảnh giấy, nói có việc cần dời đi một một chuyến, bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Tiểu Bát anh anh anh mà khóc lên:" Ta cũng không biết sao lại thế này, đại Boss rõ ràng không thể giao hợp a, vì cái gì sẽ có màu đỏ tím a a a a a a."
Tiểu Bát trong chốc lát không biết nghĩ đến cái gì, lập tức kêu to lên, :" Không đúng, theo gia kiểm chứng, bạo quân này xác thực không sủng hạnh qua bất cứ một  phi tần nào, đều là ảnh vệ đắc lực nhất của hắn động thủ."
Nam Tầm mặt không cảm xúc nói:" Vậy đêm qua ấn ta bánh nướng áp chảo chính là tên nào? Mẹ nó ta đều bị hố rồi !"
Tiểu Bát cảm thấy bản thân thật sự uỷ khuất, nó lần này thực sự hao hết tâm tư tìm cho Nam Tầm một tên vô pháp hùng khởi, nào biết........ anh anh anh, nó thật sự không biết nơi nào có lỗi a."
" Ta chính là ỷ vào hắn không thể giao hợp, cho nên mới liên tiếp khiêu khích hắn, hiện tại ngẫm lại, trước kia ta đều là tự tìm đường chết a." Nam Tầm cảm thán một câu.
Thấy Tiểu Bát không nói, Nam Tầm còn an ủi nó một câu, :" Được rồi, sự tình cũng đã xảy ra rồi, lại trách ngươi cũng không có đúng, nếu ngươi kiên trì nói ngươi không biết, ta đây liền tin tưởng ngươi không biết, lần sau đừng lại làm như vậy, biết chưa?"
Tiểu Bát: "....."
Ý tứ tin tưởng của ngươi đây sao? Phải không?
Từ từ, lời này nó nghe sao cứ cảm thấy có chút quen tai? Có phải đã nghe qua ở đâu rồi không?
" Tiểu thân ái, chuyện này xác thực là ngoài ý muốn, bất quá cũng không uổng công ngươi rớt tiết tháo nga, trải qua một đêm ngày hôm qua, giá trị ác niệm của đại Boss giảm liền 15 điểm, biến thành 30 rồi, hì hì, cứ theo tốc độ này, thế giới này nói không chừng sẽ nhanh chóng hoàn thành, cố lên!! Tất cả vì tương lai tươi sáng của cả ta và ngươi ~."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net