Bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Chi Quang quả nhiên không biết xấu hổ, luôn bát nháo muốn ở cùng Trạch Tiêu Văn, chính là đem hết đồ đạc đến ở nhà Trạch Tiêu Văn luôn rồi.

Trạch Tiêu Văn cũng thừa nhận chính mình thực sự thích bạn nhỏ Hạ Chi Quang này. Mới đầu là vì cậu lớn lên xinh đẹp, lại nhiệt tình, sau là cũng không rõ tại sao.

***

Cuối tuần, Trạch Tiêu Văn là bị Hạ Chi Quang hôn tỉnh.

Hạ Chi Quang giống như tiểu nãi cẩu dục cầu bất mãn, vẫn luôn đè Trạch Tiêu Văn dưới người hôn tới tấp.

Trạch Tiêu Văn cảm thấy như vậy không được. Hạ Chi Quang quá khỏe, mỗi ngày đều phải "sống mơ mơ màng màng". Cứ như vậy, Trạch Tiêu Văn cảm thấy chính mình sớm muộn gì cũng bị rút cạn sức lực mà chết mất.

"Đừng... a..." Trạch Tiêu Văn đẩy Hạ Chi Quang ra.

"Hôm nay làm việc khác đi, anh thừa nhận sức em khỏe. Ngừng chiến được không?"

***

"Muốn nghe bài hát em viết không?" Hạ Chi Quang mở miệng.

"Được a." Trạch Tiêu Văn không ngần ngại liền đông ý.

Thật ra Trạch Tiêu Văn có lên mạng tìm hiểu về Hạ Chi Quang.

Nhìn đến bộ dạng Hạ Chi Quang đứng trên sân khấu, đích xác cùng với người suốt ngày ăn vạ làm nũng, với Hạ Chi Quang cùng anh cãi nhau có chênh lệch rất lớn.

Trạch Tiêu Văn vẫn luôn muốn tận mắt nhìn thấy Hạ Chi Quang ca hát.

Từ khi bắt đầu chậm rãi tiếp nhận Hạ Chi Quang, đến bây giờ Hạ Chi Quang ở đâu, ánh mắt Trạch Tiêu Văn sẽ dừng ở đấy. Trạch Tiêu Văn vẫn luôn muốn từ từ hiểu rõ Hạ Chi Quang.

Tuy rằng hai người mấy ngày nay, mỗi ngày đều dính lấy nhau, Trạch Tiêu Văn vẫn cảm thấy giữa anh và Hạ Chi Quang có một bức tường ngăn cách.

"Nghĩ cái gì thế? Tập trung tinh thần như vậy?" Hạ Chi Quang ôm guitar ngồi bên cửa sổ.

"Không có gì, em bắt đầu đi."

Ánh sáng mặt trời chiếu qua lớp kính lên người Hạ Chi Quang, cả người đều tỏa ra ấm áp.

Thiếu niên trên sân khấu mang theo ánh hào quang tỏa ra bốn phía, Trạch Tiêu Văn dựa vào ghế mềm miên man suy nghĩ.

Từng nốt nhạc từ đầu ngón tay Hạ Chi Quang truyền ra, thật sự làm Trạch Tiêu Văn say mê.

"Hay không? Chính là hiện tại chỉ có nhạc, không có lời... ừm... anh có hứng thú viết lời không?"

Trạch Tiêu Văn nhìn thiếu niên thần thái sáng láng, lại có chút do dự.

"Anh... chưa từng nghĩ đến."

"Không sao, tùy tiện viết, viết về chúng ta hàng ngày. Coi như là bài hát em tặng cho anh ha ha ha, bài này mà để anh hát thì thật sự rất hay, giọng anh hay như vậy, sao lại không nghĩ đến làm ca sĩ vậy."

Hạ Chi Quang nói rồi đưa giấy bút cho Trạch Tiêu Văn.

"Bài hát của chúng ta?" Trạch Tiêu Văn có chút rung động.

"Khi ta tỏ tình, cần phải thể hiện được sự chân thành từ đáy lòng." Hạ Chi Quang vừa gặm táo vừa lẩm bẩm.

Tỏ tình?

Trong lòng Trạch Tiêu Văn lặp đi lặp lại hai từ này.

Hơn mười phút sau, Trạch Tiêu Văb đã đem giấy bút trả lại cho Hạ Chi Quang.

"Trình độ ngữ văn của anh không tốt, đã rất cố gắng rồi."

Hạ Chi Quang nhìn bộ dạng của Trạch Tiêu Văn, buồn cười mở tờ giấy ra.

"Kỳ thật rất giống với sinh hoạt thường ngày, ca từ này có chút đơn giản." Hạ Chi Quang nghẹn nửa ngày vất vả lắm mới nói lên lời.

"Anh bảo anh không làm được rồi mà." Trạch Tiêu Văn nhìn biểu cảm của Hạ Chi Quang, có chút uể oải. Duỗi tay tính cướp tờ giấy về.

"Thích em

Thích cùng em làm bánh trứng

Thích cùng em uống nước ngọt có gas

Thích cùng em ở nhà ăn vạ......"

Hạ Chi Quang né Trạch Tiêu Văn, lập tức đọc nội dung trong tờ giấy.

Trạch Tiêu Văn có chút thẹn, nhanh chóng lấy tay che miệng Hạ Chi Quang lại.

"Thích nhìn em buổi sáng lười biếng rời giường

Thích nhìn em mỗi lần nhận được kinh hỉ mà làm nũng

Thích cùng em viết lời bài hát

Thích cùng em hạnh phúc bên nhau......"

Hạ Chi Quang chạy rất nhanh, vừa chạy vừa đọc, dẫn Trạch Tiêu Văn chạy vòng vòng quanh nhà.

Đột nhiên Hạ Chi Quang dừng lại. Trạch Tiêu Văn ngẩng đầu, ánh mắt có chút mê hoặc.

"Em thích câu cuối cùng anh viết, tiểu Trạch à.

Chúng ta phải mỗi ngày mỗi ngày đều ở bên nhau......

Chờ đến lúc hoàn thành, anh hát cho em nghe đi......"

"Tiểu Trạch cái gì mà tiểu Trạch, anh lớn hơn em đó." Trạch Tiêu Văn tránh né ánh mắt của Hạ Chi Quang.

"Anh thích em đúng không, tiểu Trạch?" Hạ Chi Quang bỗng nhiên ghé sát vào, nâng đầu Trạch Tiêu Văn lên.

"Ừ, anh thích em."

Trạch Tiêu Văn nghĩ, này không có gì phải ngại, thích chính là thích, nói ra là được.

Hạ Chi Quang đột nhiên rũ mắt, Trạch Tiêu Văn có chút không hiểu.

Ngay sau đó cậu liền nhào đến, hôn môi Trạch Tiêu Văn.

Trạch Tiêu Văn cư nhiên lại hôn trả Hạ Chi Quang.

Dần dần, nụ hôn đơn thuần liền biến chất, tiếng thở dộc của hai người trong căn phòng an tĩnh lại càng thêm rõ.

--- tiếp sau đó chuyện gì xảy ra các cô cũng biết đúng hem hí hí ---

"Tiểu Trạch, Văn Văn......" Hạ Chi Quang cắn vành tai Trạch Tiêu Văn, "Về sau cho dù xảy ra chuyện gì chúng ta nhất định phải luôn ở bên nhau......"

***

Hạ Chi Quang mấy hôm trước lẩm bẩm muốn ăn cháo cá lát, Trạch Tiêu Văn liền lên mạng học cách chế biến, tan làm liền đến siêu thị mua nguyên liệu.

"Quang Quang, buổi tối mấy giờ về?" Trạch Tiêu Văn gọi điện thoại cho Hạ Chi Quang.

"Buổi tối cùng Châu Chấn Nam ăn cơm, tầm 9 giờ em về." Hạ Chi Quang bên đó có chút ồn, âm thành đặc biệt lớn.

"Được, uống ít rượu thôi."

Hạ Chi Quang tối nay mới về, vừa lúc có thời gian để Trạch Tiêu Văn nghiên cứu món ăn.

***

"Châu Chấn Nam chìa khóa đâu?"

Hạ Chi Quang vừa vào phòng đã thấy Châu Chấn Nam vẻ mặt đau khổ cầm chìa khóa xe.
(Sau bỏ nha Nam thiếu, cá cược ít thôi nhé :v)

Châu Chấn Nam nhìn bộ dạng khoe khoang của Hạ Chi Quang liền ôm một bụng hờn dỗi.

"Cậu không phải thẳng nam sao? Cậu đúng là tên lừa đảo."

"Tớ thẳng a. Ai nói thẳng nam không được hưởng thú vui giường chiếu?" Hạ Chi Quang chớp mắt hỏi lại.

"Cho nên cuối cùng cậu vẫn là nhận ra giới tính thật?" Châu Chấn Nam giống như sắp moi được một chút thông tin hữu dụng.

"Làm gì có, chỉ là gặp dịp chơi đùa tý thôi. Người thích tớ nhiều như vậy, tớ có nhiều lựa chọn như vậy, cố tình chọn anh ấy sao?" Ánh mắt Hạ Chi Quang mơ hồ. Cậu không muốn ở trước mặt Châu Chấn Nam thừa nhận.

***

"Là Trạch tiên sinh đúng không? Trạch Tiêu Văn xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn đi về nhà thì bị một mỹ nữ cao gầy chặn lại.

"Cô là......?" Trạch Tiêu Văn đang nghĩ có phải do anh có mị lực khiến cho mỹ nữ tìm đến tận nhà.

"Tôi là vị hôn thê của Hạ Chi Quang, Lý Vân Vân." Nữ nhân nhướng nhướng mày, mở miệng.

"Không thể mời tôi lên uống một ly trà sao?"

Nói thật, Trạch Tiêu Văn từ lúc ở trong thang máy đến lúc Lý Vân Vân đã ngồi trên sô pha, cả người đều hóa ngốc.

Anh chưa từng nghĩ đến Hạ Chi Quang sẽ lừa anh.

"Rất vui được gặp anh, Trạch tiên sinh. Tôi......"

"Cô làm thế nào để chứng minh?" Không đợi Lý Vân Vân nói xong, Trạch Tiêu Văn liền lập tức cắt ngang lời cô nói.

"Chứng minh cái gì? Tôi là vị hôn thê anh ấy? Nói thật ra, hôm nay tôi đến là để khuyên anh chia tay với anh ấy. Hạ Chi Quang là thẳng nam, anh ấy không thích nam nhân. Cùng anh ở bên nhau cũng chỉ vì đánh cược với Châu Chấn Nam một siêu xe thôi."

Lý Vân Vân uống trà, cười mở miệng.

"Lý tiểu thư, cô cảm thấy tôi dựa vào cái gì tin những lời này của cô?" Trạch Tiêu Văn xoa xoa thái dương.

"Tôi cho anh chứng cứ." Lý Vân Vân nói rồi gọi điện thoại cho Hạ Chi Quang.

"Alo, Quang Quang?"

"Làm sao vậy?" Thanh âm bên kia có chút không kiên nhẫn.

"Em gần đây nghe người ta nói, anh có quen bạn trai?"

Bên kia Hạ Chi Quang trừng mắt liếc Châu Chấn Nam, Châu Chấn Nam thì liều mạng né tránh ánh mắt của Hạ Chi Quanh.

"Không có chuyện đó đâu Vân Vân, đừng nghe cậu ấy nói bậy."

"Vậy vị bác sĩ kia là như thế nào? Bác Hạ nghe xong cũng sẽ rất tò mò."

"Thật sự không có, anh với anh ta chỉ chơi chơi thôi, em suy nghĩ nhiều quá rồi. Anh là dạng người gì em còn không biết sao, chính là cược lấy xem của Châu Chấn Nam thôi."

Hạ Chi Quang vừa nắm cổ áo Châu Chấn Nam vừa nói. Châu Chấn Nam này, nhân lúc cậu không để ý liền muốn ván đứng cậu, làm cậu trở tay không kịp.

"Được, em biết rồi, em còn có việc, em cúp máy trước." Lý Vân Vân ý vị thâm trường nhìn về phía Trạch Tiêu Văn.

-Hết chương 4-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net