Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bệnh nhân số 4, Hạ Cương Cương."

Giọng nữ từ máy phát thanh ở phía phòng khám vang lên.

Một nam sinh che kín mặt, ngồi ở phòng chờ tập trung tinh thần chơi game.

"Bệnh nhân số 4, Hạ Cương Cương."

Giọng nữ từ máy phát thành lại vang lên lần nữa.

"Cậu thanh niên, cậu là Hạ Cương Cương sao? Vừa gọi cậu vào đó."

Có một bà cụ đến vỗ vai nam sinh nói, nam sinh ngẩng đầu, hai mắt nghi hoặc, tiếp theo đó liền sực nhớ ra.

"Vâng vâng vâng, cháu là Hạ Cương Cương, cảm ơn bà ạ."

Hạ Chi Quang xách balo lên đi đến phòng khám.

Trạch Tiêu Văn còn tưởng bệnh nhân số 4 không đến, định cho gọi người tiếp theo vào thì thấy nam sinh đội mũ đen đi vào.

"Đưa chứng minh thư với sổ bệnh cho tôi mượn một chút."

Trạch Tiêu Văn đối với chàng trai trang bị kín mít như này có chút tò mò, mùa hè mặc vậy không nóng sao.

"Hạ Chi Quang? Cậu không phải tên Hạ Cương Cương sao?"

Trạch Tiêu Văn nhìn đến tên cậu đột nhiên có chút buồn cười.

"Sinh hoạt cá nhân của nghệ sĩ phải bảo mật một chút." Hạ Chi Quang chằng hề để ý gỡ khẩu trang với mũ xuống.

"Nghệ sĩ?" Trong lòng Trạch Tiêu Văn có chút kinh ngạc.

"Không phải chứ, anh không biết tôi sao?"

Hạ Chi Quang có chút khó tin, Hạ Chi Quang cậu là ai cơ chứ? Hát giỏi nhảy giỏi, năng lực biểu diễn cũng rất đỉnh, còn nổi tiếng như vậy.

Nhìn gương mặt đẹp tinh xảo của Hạ Chi Quang, Trạch Tiêu Văn giống như có chút ấn tượng, hình như thường xuyên nhìn thấy cậu ấy trên mấy biển quảng cáo, y tá bệnh viện cùng bàn luận không ít.

"Thật ngại quá, tôi không có quá để ý đến giới nghệ sĩ. Cậu có chỗ nào không thoải mái?"

Trạch Tiêu Văn đẩy đẩy gọng kính đen, chậm rãi hỏi.

"Giọng có hơi khàn khó chịu, cảm thấy rát rát, ngứa ngứa. Dù sao cũng không thoải mái."

Hạ Chi Quang lẩm bẩm, ngồi xuống trước mặt Trạch Tiêu Văn.

"Há miệng tôi xem nào." Trạch Tiêu Văn cầm cây tăm bông mới, vừa quay đầu lại đã thấy Hạ Chi Quang ngoan ngoãn mở miệng.

Khuôn mặt nghệ sĩ chính là đẹp như vậy a, đường nét khuôn mặt cũng rất thanh tú. Trạch Tiêu Văn nhìn Hạ Chi Quang mà chửi thầm trong bụng.

"Có chút viêm, ăn ít đồ nguội lạnh thôi, chú ý cổ họng, cho cậu ít thuốc tiêu viêm, rất nhanh liền khỏi."

Trạch Tiêu Văn ném bông tăm, quay trở lại bàn máy bắt đầu kê đơn thuốc.

"Không có tác dụng phụ chứ, tôi còn phải tiếp tục ca hát nữa."

Trạch Tiêu Văn nhẹ nhàng cười, lắc lắc đầu.

"Một ngày tôi gặp đến mười người có tình trạng như này, yên tâm đi."

Nhẹ nhàng tươi cười so với dánh vẻ lạnh như băng khi nãy, cả người Trạch Tiêu Văn toát ra vẻ ôn nhu hơn nhiều.

Nhưng mà Hạ Chi Quang không còn tâm tư để để ý đến, cậu vẫn còn lo lắng cho cổ họng mình.

"Không có vấn đề gì lớn, chỉ bị viêm thôi, cậu làm gì mà phải lo lắng thế ha ha ha." Trạch Tiêu Văn bị biểu cảm của Hạ Chi Quang chọc cho cười, đưa cho cậu đơn thuốc liền nhanh chóng đuổi cậu đi.

"Thật sự không sao? Tôi mà làm sao sẽ lại đến a."

Hạ Chi Quang vừa đi Trạch Tiêu Văn lập tức ấn cho gọi người khác vào.

Làm bác sĩ mới được mấy năm, thế mà kiểu người thú vị nào cũng có thể gặp được là sao.

-Hết chương 1-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net